• 240

Chương 40: Một trận chiến bí ẩn.


... Đâu đó thuộc Vườn quốc gia Yellowstone, Hoa Kỳ.

Đám du khách ồ lên thích thú khi mặt đất phun lên một cột nước nóng cao đến ba mét. Cảnh này được gọi là miệng giếng phun
Old Faithful
, một cảnh đặc sắc ở Yellowstone, cứ 90 phút sẽ phun một lần.

Bất thình lình mặt đất rung lên dữ dội. Mọi người nháo nhác tìm chỗ trú trên mảnh đồi thấp trơ sỏi đá. Có người còn hốt hoảng hô lên:
Núi lửa phun rồi! Chết chắc rồi!


Hóa ra đó chỉ là tiếng động cơ của một chiếc moto bốn bánh vượt địa hình to tổ bố. Ít nhất mọi người ở đây còn chưa ai từng thấy một chiếc moto nào to đến như vậy. Bốn cái bánh xe cũng phải to cỡ bánh xe Container, loại 18 bánh. Chiếc xe to như vậy chắc hẳn ai ngồi trên đó cũng thấy mình lọt thỏm. Nhưng không, người đàn ông ngồi trên xe cũng to lớn lạ thường, dường như chiếc xe này là hàng sản xuất dành riêng cho mỗi ông ta.

Cả đám khách du lịch đang ồn ào bỗng nín thinh, im phăng phắc.

Một người mặc bộ đồng phục màu xanh lục, hẳn là nhân viên vườn quốc gia đi cùng đoàn du khách, cố nén sợ hãi đi về phía người đàn ông to lớn.

-Thưa... Thưa ông... đây là khu vực dành cho khách du lịch theo đoàn, không được sử dụng phương tiện di chuyển cá nhân tại đây.


Gì cơ?
– Người đàn ông nhướn mày khó chịu sau đôi kính màu đỏ
Tôi không nghe rõ.
Nói rồi ông chỉ tay, gã nhân viên cứng đờ như khúc gỗ rồi xoay lưng, lùi ra xa.

-Ha ha ha! Hóa ra thần Ares cũng chỉ có vậy. Ngài cũng biết cách dọa người phàm đấy.

Người mới lên tiếng từ từ tiến đến. Ông này còn kém người ngồi trên chiếc moto một vòng, nhưng cũng cao lớn khác thường. Ông này mặc áo thun bó sát, quần jean đen, áo khoác da đen, cạnh đùi dắt hai con dao Kukri dài. Khuôn mặt cũng gọi là có nét đẹp, nhưng đẹp kiểu hung ác, dữ tợn nhất mà mọi người có thể tưởng tượng thấy. Ông ta trọc lốc, bóng lưỡng cùng một vết bớt màu đỏ xấu xí chạy dài và hai má chằng chịt sẹo từ vô số lần đánh nhau.


Ngươi là thằng con lai già đầu lếu láo nhất mà ta từng biết...
– Ares cũng không kém cạnh rút một con dao ra cạo móng tay –
Ta tự hỏi tại sao ta có thể để ngươi sống lâu như thế...


-Đó là do ta giỏi chạy trốn! Từ ngày nhìn vợ và con gái chết trên tay, ta thề ta sẽ giết chết đám thần các ngươi, để máu thần thánh nhuộm vàng Olimpus. Sau bao nhiêu năm sống vật vờ, cuối cùng ta cũng đã chờ được ngày hôm nay. Quyền năng của các ngươi suy giảm vì mải giằng xé giữa hai nửa Hy Lạp và La Mã. Ta sẽ trả thù, ta sẽ lấy đầu ngươi tế vợ con ta.

-Ngươi đang tính giết một vị thần ư?

-Điều duy nhất giá trị khi làm một á thần là có thể thách thức tất cả, từ những con quái vật đến các vị thần. Ta thách thức ngươi bằng một trận đấu tay đôi, Ares.

-Như ngươi muốn. Thằng ngu si không biết trời cao đất dày...


Ah!
Bỗng nhiên Ares nhăn mặt và day day thái dương. Trong giây lát, hình ảnh của ông ta chập chờn biến đổi. Ares biến thành một người khác, nhỏ con hơn, mặc một bộ quân phục của lục quân Canada, cùng với một khẩu M16 to ngoại cỡ. Đây là hình dáng thần Mars ở La Mã. Rồi Mark lại biến trở thành Ares, điên cuồng, hiếu chiến kiểu Hy Lạp. –
Aahhh! Dừng ngay việc nghĩ đến ta trong dạng La Mã ghê tởm đó.


-Thế nào! Cơn đau đó làm ngài thoải mái chứ. Còn nhiều thứ chờ ngài phía sau nữa, nhiêu đó chưa ăn thua đâu.

Thế rồi nhân lúc Ares còn đang vật vã với cơn đau, tạm gọi là gã đầu trọc, rút nhanh hai con dao Kukri, đâm thẳng vào bụng Ares. Con dao chính xác lách qua xương sườn, xiên lên ổ ruột.

Ares gào lên một tiếng, thấu đến tận trời. Máu vàng thần thánh bắn xuống đất, bốc hơi. Khách du lịch chẳng hiểu nhìn được gì qua Màn sương mù, họ la hét và bò lồm cồm chạy trốn.

-Ngài cảm thấy nó chứ? Mũi dao xé rách ổ ruột rồi! Acid từ dịch dạ dày ấy mà, sẽ thiêu đốt ngài từ bên trong. Ta đã học được nó từ một tên lính đánh thuê đấy! Người bình thường sẽ còn 5 phút để hấp hối, thần linh như ngài thì sao nhỉ?

Ares cũng nhịn đau đáp trả lại gã đầu trọc một cú đấm, cũng chẳng kém cạnh. Cú đấm làm gãy xương sườn, mảnh xương vỡ ghim vào tận phổi.

Dù thời của cả hai người chưa có khoa học hay giải phẫu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu đến mấy nghìn năm, họ biết làm thế nào để giết nhau, dù là nhanh nhất hay đau đớn nhất.

-Đau đấy! Đúng là thần chiến tranh có khác. Như thế này mới thú vị hơn chứ. Chính tay ta sẽ dùng thứ này, thứ ngươi đã ban cho ta, xuyên qua tim ngươi.

Giờ mới để ý vũ khí của gã trọc. Hai con dao Kukri, chuôi dao được buộc vào sợi dây xích quấn quanh tay gã, đoạn đầu của sợi dây xuyên qua da thịt và chắc hẳn hàn chặt vào xương.

Ares và gã đầu trọc lao vào nhau. Con dao Kukri của gã trọc từ từ biến lớn, trở thành một thanh đao ngắn với mũi được mài sắc thành nhiều góc cạnh một cách kỳ dị. Nhưng sợi dây xích nối lưỡi đao và chính xương của gã thì chẳng thay đổi. Ares rút từ chiếc xe moto của gã một chiếc gậy bóng chày bằng nhôm sáng bóng được sơn màu đỏ. Sau mấy hiệp, gậy bóng chày biến thành ngọn giáo dính máu màu đỏ tươi, rồi lại thành một thanh gươm hai lưỡi cỡ lớn với chuôi kiếm bạc hình đầu lâu ngậm hồng ngọc lấp lánh.

Kể lại một chút, sau khi được Ares cứu thoát khỏi người xứ Barbarian, gã trọc đã đồng ý trở thành nô lệ của Ares. Gã cũng được ban sức mạnh vô địch và vũ khí lợi hại Blades of Chaos để tàn sát tất cả những kẻ cản đường trên chiến trường và mang về vinh quang cho quân đội Sparta. Tuy nhiên, trong một đêm nhận lệnh cướp phá một ngôi làng, trong cơn cuồng sát gã đã giết toàn bộ người dân sống tại đây, trong đó có cả vợ và con gái cùa mình. Đau đớn vì tội lỗi đã gây ra, gã bắt đầu thù ghét các vị thần, đặc biệt là Ares, suốt cả nghìn năm.

Nếu so cả về sức mạnh lẫn kiếm thuật thì gã đầu trọc thắng sao nổi Ares! Nhưng gã dùng thứ mà gã gọi là chiến thuật của gã. Gã liên tục nghĩ đến hai dạng Mars và Ares, làm Ares đau đầu dữ dội. Khi gã lợi dụng sơ hở đó và đánh lén vị thần, thì những con lợn lòi khổng lồ, con vật thiêng của Ares, đột ngột xuất hiện và tấn công gã. Thành ra, cuộc chiến vẫn ở thế bất phân thắng bại như bây giờ.

Gã trọc xấn tới, xỉa thẳng mũi đao. Ares chỉ chờ có thế, hất kiếm làm trượt thanh đao, rồi co chân đạp mạnh vào ngực gã trọc. Gã trọc bay lên, cách mặt đất gần mười mét. Rồi bỗng nhiên, lưỡi đao của gã trọc bắn mạnh về phía trước. Lưỡi đao nối với dây xích dài như con rắn xuyên qua da thịt Ares.

-Ngài đã quên thứ vũ khí ngài đã ban cho kẻ bề tôi trung thành này rồi sao? Cũng vì thứ này, ta người không ra người, quỷ không ra quỷ dưới trướng của ngươi. Cũng chính nó đã lấy đi tính mạng vợ con ta. Hãy trả giá đi!

-Thằng hèn, ngươi đang biện minh cho sự khát máu của ngươi à? Bị sự tàn bạo của chính mình làm cho mù quáng, ngay cả vợ con mình cũng không nhận ra để rồi chính tay mình giết chết. Ha ha ha! Đáng đời.

-Ngươi im đi.

Kế khích tướng thành công, khi phẫn nộ là khi người ta dễ bộ lộ yếu điểm nhất. Quả thật vậy! Ares nhẹ nhàng xuyên qua được cơn bão những lưỡi đao của gã trọc. Ares nhắm thẳng tim, đâm một nhát trí mạng.

Gã trọc mỉm cười chắc thắng, dường như đã đoán được đường kiếm ấy của Ares. Gã nghiêng người, để thanh kiếm đâm xuyên qua vai mình. Gã trọc chịu một kiếm để áp sát Ares. Gã gồng cứng người, không để Ares rút thanh kiếm.

Sắc mặt Ares xấu đi nhanh chóng vì không rút kịp lưỡi kém. Ngay lúc đó, gã trọc đâm thẳng lưỡi đao kỳ dị vào ngực Ares.

Ares gầm lên một tiếng đau đớn, nó hoàn toàn có thể so sánh với tiếng núi lửa Yellowstone phun trào.

Ngay sau tiếng hét của Ares, mây đen bắt đầu kéo đến che phủ kín mặt trời. Ánh sáng le lói bỗng trở nên đỏ rực. Gã trọc còn chưa kịp hân hoan thì cả năm giác quan của gã chợt chẳng còn lại gì, mọi thứ dường như chìm vào bóng tối, chỉ chừa lại thần Ares. Một cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng từ từ lan tỏa toàn thân gã. Thời gian – không gian dường như chẳng còn tồn tại. Giờ gã trọc đang chết đứng rồi, gã cảm thấy toàn bộ cơ, gân, mạch máu, thần kinh của gã đang bị ăn mòn. Gã tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.

Đất trời biến sắc. Bóng tối ngập tràn.

-Tốt, rất tốt! Nhưng ngươi đừng vội mừng, chỉ cần ngọn lửa Hy Lạp không tắt, ta là bất tử. Nhưng ta cũng phải công nhận, ngươi đã chiến thắng! Tuy nhiên, ngươi cũng không sống yên ổn được đâu. Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi sẽ bị một người con của ta, người con của thần chiến tranh này, giết chết.

Nói xong, thần Ares hiện nguyên bản thể khổng lồ của mình, sáng chói như mặt trời. Gã trọc liều mạng cắn lưỡi làm mình tỉnh táo, cố nhắm mắt hay quay đi để cho không nhìn thấy gì. Nhưng vô ích, gã vẫn trơ ra đó.

Ánh sáng lóe lên, rực rỡ hơn bao giờ hết, rồi tắt lịm...

Ares biến mất...

Gã trọc trở thành á thần đầu tiên trong suốt mấy ngàn năm lịch sử Hy Lạp không chết khi nhìn thấy bản thể thật của một vị thần. Nhưng gã biết, gã đã dính trọn lời nguyền kia.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.