Chương 46: Phong – Cerberus, Titan Mnemosyne.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1573 chữ
- 2019-08-23 09:30:43
-Arita, mở đường đến con Cerberus! Đánh nhanh thắng nhanh, đừng để nó gọi thêm đàn em.
Arita gồng sức lao như bay vào đám tội nhân zombie. Thằng bé này còn rất sáng tạo, nó vươn tay tóm lấy một đám zombie, truyền linh lực vào rồi ném ra, thành một loại Liệt ma đạn. Mấy con zombie xấu số trở thành bom sống, nổ tung tạo thành một con đường máu đến con Cerberus.
Bốn người hướng con Cerberus xông đến, vừa tránh đám zombie vướng chân, vừa tránh né những cột bùn máu sôi sùng sục thỉnh thoảng lại từ dưới đất phun lên.
Thanh kiếm trong tay Phong bùng lên ánh sáng xanh chói lóa, là kiếm kỹ. Cậu dùng bộ pháp quỷ mị lướt xung quanh. Thấy có cơ hội, Phong lấy đà vọt lên cao nhất có thể, đâm một kiếm cực mạnh vào hàm dưới của cái đầu bên trái.
James cũng bắt đầu quen với việc chiến đấu. Cậu bé dùng đũa phép tạo nên những mũi tên vô hình, liên lục bắn tỉa. Mọi mũi tên đều hướng vào đôi mắt của con quái vật ba đầu.
Arita đảm nhiệm cái đầu còn lại bên phải. Cậu bé dùng Over Soul tấn công liên tục vào cái chân to lớn của con quái vật, thỉnh thoảng lại tóm mấy con zombie làm bom sống ném lên cái đầu to lớn.
Nó lớn quá, em không thể ru ngủ nó được, năng lực của em không đủ. Mọi người lên đi, để em cản đám này lại cho.
– Nancy vừa đá bay một con zombie vừa nói.
Cerberus phẫn nộ rồi, mấy con sâu bên dưới không chỉ quấy rầy mà còn làm đau nó, quả thực không thể nhịn được nữa.
Lớp vảy sừng nhỏ tí trên thân con quái vật dựng hết lên.
Graooo!!!
- lấy con Cerberus làm trung tâm, mặt đất hiện lên vô số vết nứt nẻ như hình lướt nhện. Những cột lửa theo hình tròn theo đó lan tỏa. Bị trúng một cột lửa, dù không sợ nóng, nhưng Arita bị áp lực của nó phun trúng cũng phải lảo đảo.
Nhưng thằng bé cũng không hề lùi bước.
Cơ bắp Arita như bùng nổ, toàn thân như to lớn thêm một vòng. Bộ tăng y rách nát đã lâu không trông thấy giờ lại xuất hiện, hư ảo bao quanh người cậu bé. Arita khuỵu gối xuống sát đất lấy đà, mạnh mẽ nhạt vọt lên.
Phong và James cũng điên cuồng cố gắng tấn công hai cái đầu hai bên, làm phân tâm cho Arita thuận lợi leo lên con Cerberus.
Cuối cùng Arita cũng leo lên được con quái vật thành công. Cậu bé liều mạng dồn linh lực không ngừng giáng xuống những cú đấm nặng nề.
Con Cerberus đau đớn gào lên dữ dội, phun lửa tứ tung. Phong chật vật tránh né.
James, làm mù mắt nó, tập trung vào hai cái đầu hai bên
Conjunctivitis
– James hét lên. Lúc này cậu bé đã phải dùng đến cái đũa thứ hai, cái đũa phép màu trắng đục như xương người với những u nầng nhỏ xếp dọc theo thân đũa. Phong trố mắt nhìn, chẳng nhẽ lại là cây đũa phép Cơm nguội, một trong ba bảo bối Tử thần.
Thôi đúng là nó rồi...
– Phong lẩm bẩm, những phép James tung ra lập tức hiệu quả hơn hẳn. Cậu lập tức chạy xuống dưới cái đầu vừa bị làm mù, trèo lên. Phải nhanh hơn nữa, phép này không có tác dụng lâu thì phải. Vừa trèo Phong vừa để lại những vết chém sâu hoắm trên chân và vai nó, khi những kiếm kỹ được kích hoạt thì cậu hướng vào tai, mắt và các chỗ hiểm.
James hai tay hai chiếc đũa phép liên tục vung vẩy, thần chú từ miệng cũng tuôn ra liên tục chẳng kém Eminem. Những bùa chú được tung ra, hàng loạt vệt sáng như sao băng đang thi nhau bắn vào một trong ba cái đầu.
Hai tay Arita tới tấp đấm xuống, y như hai pittong thủy lực công xuất lớn. Hết dùng nắm đấm, Over Soul lại trở lại dạng cánh tay quỷ, cậu bé dùng trảo cào liên tiếp xuống lưng con quái vật. Hình như lão Tengu chưa dạy cho Arita chiêu thức tấn công nào thì phải, Arita toàn đánh chay.
Graoo huuu...
– Con Cerberus mắt đỏ sọng hú lên. Toàn bộ bùn, máu, dung nham... xung quanh sôi sùng sục hướng về con quái vật, tạo thành một tấm màn chắn, đánh bật toàn bộ bùa chú của James...
Bummm..
– Một tiếng nổ lớn vang lên. Tấm màn chắn ban nãy của con Cerberus thu nhỏ lại rồi đột ngột phát nổ. Arita ở ngay bên trên người nó nên bị nặng nhất, dính trọn vẹn uy lực cú nổ. Thằng bé văng ra ngoài, bất tỉnh.
Nancy và Phong loạng choạng đứng dậy. James đã dùng một bùa phòng ngự cực lớn bao bọc cả ba vào bên trong, lại ở xa trung tâm vụ nổ hơn một chút, nên cả ba chỉ bị choáng một chút.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì cả ba mặt đã xám đen lại. Tiếng gầm khủng khiếp vừa rồi làm mặt đất rung ầm ầm. Vòm hang ở tận trên cao kia cũng mãnh liệt run rẩy. Từng nhũ đá khổng lồ như mỏm núi nhọn hoắt rơi xuống.
Mặt đất rung chuyển dữ dội như động đất. Mỗi nhũ đá rơi xuống đều làm mặt đất có thêm một cái hố sâu hoắm, bên dưới dung nham sôi sục.
Từng luồng ánh sáng từ chiếc đũa phép của James bắn ra như một trận mưa sao băng. Mỗi luồng sáng đều nhắm chính xác vào những mỏm núi rơi xuống xung quanh Arita, mũi tên sau tiếp mũi tên trước không ngừng. Những mỏm núi làm vỡ tung, mảnh vụn rơi xuống xung quanh không mảy may làm tổn thương thằng bé.
Phong cũng không nhàn rỗi lướt qua màn mưa đất đá, mang Arita chạy như bay. Bên trên đầu hai người có James lo, Phong chỉ phải tránh né những hố dung nham dày đặc và mặt đất nứt nẻ đang chực vỡ tan.
-Cẩn thận!
Sau tiếng hét của Nancy, trước mặt Phong giờ toàn bộ là một màu đen kịt. Điều cuối cùng cậu thấy là cái chân khổng lồ đầy lông lá như một thân cây cổ thụ, cùng những cái móng sắc nhọn của con Cerberus. Phong chỉ kịp quay lưng lại, chắn trước mặt Arita.
-Khooonnggggg
Cả không gian chỉ còn lại tiếng hét của Nancy.
_________________
....Nơi đây là một không gian trắng xóa, hoàn toàn không có gì khác. Ở giữa nơi đó là Phong.
Cậu vẫn nằm đó, hoàn toàn tỉnh táo. Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cậu hoàn toàn nhớ được những gì diễn ra trước khi cậu đến nơi này.
...Cú vồ của con Cerberus khủng lồ... và Phong đã chắn cho Arita. Nếu nó có xảy ra một lần nữa, Phong vẫn sẽ lựa chọn làm vậy... không hối hận...
Anh hùng lắm, chàng trai!
– Một giọng nói dịu dàng phát ra. Phong hoảng hốt giật mình, nó giống hệt giọng mẹ cậu. Cậu chắc chắn, không thể nào nhần lẫn, mặc dù cậu vẫn đinh ninh mình là trẻ mồ côi.
Đừng nghi ngờ. Giọng của ta chính là những âm vang trong ký ức ngươi. Nó là giọng nói quen thuộc với ngươi nhất, giọng nói ngươi muốn nghe nhất...
– Lần này là giọng một cô gái, trong trẻo, dịu dàng. Phong không thể tự chủ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống... Một cái tên vang trong tâm trí cậu... Hiiragi Aika...
-Tốt lắm... Cậu bắt đầu nhớ ra rồi đấy. Xin lỗi vì đã làm những điều này. Nhưng bất cứ một sự trợ giúp nào cũng đều cần thiết...
Vì thế mà bà xóa ký ức của tôi, bà không thể ngỏ lời một cách bình thường được à?
– Giờ Phong đã nhận ra, bà ta là người đã xuất hiện đều đặn trong mỗi giấc mơ của Phong từ khi cậu 12 tuổi. Và cậu cũng nhớ ra, rằng Phong không phải là người của thế giới này. Cậu là một người lữ hành giả, một lữ khách qua đường mà thôi...
Ta nhận ra bà rồi, Mnemosyne.
-Ta không phủ nhận. Khi cậu đến thế giới này, tâm hồn cậu cực kỳ tăm tối. Dù ta biết nguyên nhân, nhưng ta vẫn rất sợ cậu sẽ hướng về Gaea. Cậu cùng với kiến thức của cậu quá mức nguy hiểm. Vì vậy ta đành phải giam ký ức của cậu lại, hướng cậu về phía các vị thần Olimpus.
-Và bà đưa Arita đến chỗ tôi.
-Đấy là quyết định chung của các vị thần. Ta chỉ là người thực hiện. Nhưng thôi, đến giờ cậu phải quay lại rồi. Đáng lẽ ta đưa cậu đến đây chỉ để trả lại ký ức của cậu, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng ta cậu đã tự nhớ lại. Cậu cũng khá đấy!
-Được rồi! Giờ thì gửi tôi trở lại đó đi...
Từ đầu đến cuối Phong còn chưa nhìn thấy được hình dáng của bà ta. Mnemosyne, titan của những ký ức. Ngay cả từ ký ức,
Memory
, cũng được đặt theo tên bà này.
Cả không gian lóe sáng mãnh liệt. Phong nhắm mắt, mơ hồ ngất đi...