• 240

Chương 52: Janus.


Chào đón đoàn người Phong đi vào mê cung là vô số cột tro xoắn ốc bốc lên quyện với không khí. Chúng đông đặc lại thành những con tiểu quỷ có lớp vỏ như bắp ngô và lúa mì. Bọn tiểu quỷ chăm chú vào tám người Phong và đám này phải đông gấp đôi lũ xương xẩu kia.

Một con đi đầu tiến lên trước đe dọa. Đôi mắt nó chuyển thành màu đen đặc. Nhưng nó lại nói ra giọng của một người phụ nữ:
Thât may mắn, tất cả cả ngươi. Ta đánh giá cao tất cả những gì các ngươi đã làm được. Còn ngươi, Phong. Ngươi sẽ được chết như một người La Mã. Ngươi sẽ gia nhập cùng với đám ma ở Pompeii.


-Tại sao lũ Karpoi lại có thể xuất hiện ở đây? Thông thường chúng chỉ xuất hiện ở những nơi có ánh sáng và mọc được lúa mì thôi chứ.

Phong mỉm cười bỏ qua lời nghi hoặc của Reyna, lấy ra cái lon RedBull mà cậu nhận được từ Hecate.

[CAN OF RED.BULL] (Lon RedBull)
Xếp hạng: B
Mô tả: Một dạng đạo cụ triệu hồi. Có thể triệu hồi và chuyển đổi giữa hai dạng: [Colchis Machine Bull] hoặc [SUV car] – xe chạy bằng ma lực.
HP: 8000
MP: 5000
Đặc biệt: Khi HP trở về 0 ở dạng [Colchis Machine Bull] hoặc MP trở về 0 ở dạng [SUV car] sẽ tự động thu hồi.
Thời gian hồi: 5 ngày

Khỏi phải nói lũ Karpoi này cháy nhanh như thế nào trước ngọn lửa của con bò máy Colchis.

Mặc dù đốt lửa ở không gian hẹp như thế này không thông minh chút nào. Nhưng ít nhất nó cũng làm mọi người thấy rõ được phần đầu tiên của Mê cung. Trước mắt mọi người là một hành lang dài, trống rỗng. Những cơn gió heo hút lùa qua, giống như mọi người đang đứng bên trong một đường hầm tàu điện ngầm sâu hun hút. Phía trên đường hầm làm bằng đá rắn chắc.

Hàng lang dường như kéo dài bất tận. Nhưng vì nó cũng đủ lớn, nên Phong để con bò máy Colchis đi đầu. Nếu gặp chuyện gì đi nữa thì nó cũng dễ dàng chặn lại. Và hơn hết, cặp mắt như đèn pha ô tô của nó giúp mọi người nhìn thấy rõ đường đi phía trước.

Cái hành lang thay đổi liên tục. Cách đây một phút, cái vòm nôi trên đầu vẫn còn tròn như một cái cống, được xây bằng gạch đỏ, cứ cách hơn ba mét lại có một ô cửa sổ có chấn song bằng sắt. Tò mò, Phong hướng đôi mắt con bò vào một trong những cái ô cửa, nhưng chỉ thấy một màu đen. Ngay khi con bò quay lại, các bức tường chuyển sang xi-măng màu xám, và trần thấp đến mức mọi người phải gập người lại, Phong cũng ngậm ngùi thu con bò. Ánh sáng lúc này chỉ còn lại một mẩu trắng xanh trên cây đũa phép của James.


Cái mê cung này ẩn chứa một ma lực khủng lồ
– Azumi lâu lắm mới nói một câu –
Nhưng nó lại dành tất cả cho những phép huyễn hoặc vô dụng. Nhiều nhất chỉ là làm rối trí người khác.


Reyna hừ nhẹ một tiếng. Thực sự thì những người La Mã cũng không cố kỵ Mê cung lắm, nhưng đây là cô đang tỏ vẻ không đồng ý với Azumi.

Ông chú Tengu, giờ Phong đã biết ông chú đó tên là Chiko, thầm truyền âm cho Phong nói rằng Arita đã không còn nguy hiểm, chắc hẳn cũng sắp tỉnh.


Chúng ta đến nơi chưa?
– Ông thầy thần rừng Hedge cắn răng hỏi.

-Chúng ta mới xuống đây được khoảng năm phút.


Nhiều hơn năm phút rồi,
– Ông khẳng định. -
Và tại sao lại xuống đây nhỉ? Nơi này trái ngược hoàn toàn với tự nhiên.



Chờ chút, em thấy cái gì đó.
Mọi người cùng nhau dừng lại sau câu nói của James.


Được rồi,
– Cậu bé nói –
Một dấu hiệu khác này.



Ừ, được!
– Reyna thấy mọi người quay sang nhìn mình cũng máy móc đặt tay lên bức tường và ấn vào một khe nứt nhỏ xíu, và nó bắt đầu tỏa ánh sáng màu xanh.

Mọi người lại ngay lập tức thấy mình đứng trong một căn phòng hình tròn với tám đường hầm dẫn ra ngoài.
Oái! chúng ta đã vào đây bằng đường nào vậy?
– Nancy nói một cách lo lắng.


Giờ thì chúng ta phải chọn một đường
– Reyna vẫn lạnh tanh hướng về trước. Dường như cô chỉ nhẹ nhàng hơn một chút khi với Nancy.


Vậy lối đó nhé!
– Phong chỉ vào con đường ở giữa.


Sao anh biết?
– Nico chợt hỏi.

-Anh nhìn thấy mà. Không cần lo đâu.

Quả thật Phong không có nói dối. So ra thì Mê cung này cũng không khác lắm so với hang động trung tâm ở thế giới Mx0. Phong đơn giản là nhìn thấy một người đàn ông đứng đó chờ sẵn bọn cậu.

Lối đi dẫn đến một căn phòng được hoàn toàn lát đá khảm. Các bức tranh bám đầy bụi và đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra màu của chúng – đỏ, xanh lá cây, xanh da trời và có cả vàng thật... Trên bức tường có hình các vị thần trên đỉnh Olympus trong một bữa tiệc: Thần Poseidon đang khoe cây đinh ba, Thần Dionysus dùng một cây gậy cuốn đầy dây nho biến mọi thứ thành rượu vang, Thần Zeus đang vui vẻ uống rượu với các tiên nữ, và thần Hermes đang bay lượn với với đôi sandal có cánh. Cuối căn phòng là hai hành lang song song bằng thép không gỉ trông giống ống thông gió. Có hai cánh cửa, và quả thật có một người đàn ông đang lạnh lùng đứng chắn ở trước.

Nói là một thì cũng không hẳn. Người đàn ông nọ có đến hai khuôn mặt, chúng nhô ra từ hai bên đầu, và mắt hắn nhìn qua hai vai. Vì vậy đầu hắn to hơn bình thường, giống như đầu của con cá mập đầu búa. Hắn ăn mặc trông như một người gác cổng ở thành phố New York: một áo khoác ngoài màu đen, giày bóng lộn, và một cái mũ chóp cao không hiểu sao có thể nằm yên trên cái đầu rộng gấp đôi bình thường.


Đúng đấy
– Khuôn mặt bên trái lên tiếng –
Chọn một con đường! Bên trái nhé!

-Đừng nghe hắn! Hãy về với đội bên phải.

Phong khẽ đẩy Nico lên trước
Tiến tới trước đi nào, Kid!



Làm sao lại là...
Nico bực tức vì Phong đẩy cậu. Điều này chẳng khác nào Phong đang đùn đẩy trách nhiệm cho cậu bé.


Đừng cáu gắt thế
– Cái đầu bên trái nói –
Vậy cậu bé muốn gì? Cậu lựa chọn chuyến đi này, và cũng là người chịu trách nhiệm. Tất cả các quyết định đều đặt lên vai cậu. Giờ thì cậu phải tiếp tục các lựa chọn! Vậy thôi!


-Nhưng chọn cái gì mới được chứ?

-Một lối có lẽ dẫn đến nơi cậu muốn đến.


Vậy thì tôi... tôi....
– Nico có vẻ ngập ngừng.


Đừng lựa chọn nhanh quá!
- Khuôn mặt bên phải nói giọng đầy khích lệ. -
Lối còn lại đương nhiên dẫn đến cái chết.



Đừng dọa thằng bé. Và cũng đừng làm nó rối trí thế
– Reyna càu nhàu.


Ồ không! Tôi là người bạn tốt nhất của cậu ta
khuôn mặt bên phải nói.


Còn ta sẽ là kẻ thù đáng sợ nhất
- khuôn mặt bên trái nói.


Ta là Janus,
- Hai khuôn mặt đồng thanh -
Thần giữ cửa. Thần của khởi đầu. Kết thúc. Lựa chọn.



Chọn một cái đi.
– Phong quay sang Nico –
Dù cậu có lựa chọn thế nào đi nữa thì mọi người cũng sẽ ủng hộ cậu.


Được rồi!
– Nico hít sâu một hơi –
Vậy tôi chọn bên phải.



Ha ha! Thấy chưa! Ta thắng.
– Khuôn mặt bên phải hào hứng.

-Tôi sẽ buồn lắm đấy. Cậu chắc chứ, cậu bé, còn anh chàng Perseus Jackson thì sao?

Đột nhiên, Phong trông thấy Nico giật mình run rẩy. Nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh trở lại:
Đừng phá rối làm lung lạc ta. Ta đã quyết định.



Ồ, cậu thông minh đấy!
Khuôn mặt bên trái cười nhạo.
Trái hay phải chỉ là tương đối thôi! Câu trả lời phải nằm trong cậu cơ. Có vẻ sau khi gặp tên Cupid kia cậu cũng có vẻ đã hiểu ra nhiều thứ rồi đấy!


Trước khi Nico kịp trả lời thì một ánh sáng chói lòa tràn ngập căn phòng.

Phong đưa tay lên che mắt. Toàn bộ ánh sáng ngưng tự lại thành một chiếc chìa khóa bạc long lanh.
Tất nhiên rồi. Ta chỉ đùa một chút thôi mà. Làm công việc ta vẫn làm hàng ngày. Đưa ra những lựa chọn.



Gây ra sự hoang mang,
– Khuôn mặt bên phải tiếp lời -
Giờ thì ít người qua được lắm! Nào, bây giờ thì đi đi!


Khuôn mặt bên trái lẩm bẩm:
Tạm biệt...
sau đó hắn nhấc chiếc chìa khóa bạc lên, tra vào không khí, và biến mất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.