• 240

Chương 57: Scorpion. (I)


...Quay trở lại nửa ngày trước đó...

Nếu tính thời gian, có lẽ đã hai ngày khi Phong, Reyna, Nico và Arita bị tách ra khỏi mọi người và đi cùng nhau. Nhìn thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng mỗi người trong bọn họ đều đang theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Trên thế giới có hàng tỷ người với thế giới riêng của họ, một số thì hòa quyện vào nhau, một số khác thì không thể. Trái tim của mỗi người đều quá nhỏ bé để chấp nhận tất cả những gì họ cảm nhận. Chấp nhận một số, gạt bỏ lại một số và thay mới một số khác. Con người phức tạp là do chẳng ai có thể cảm nhận giống hệt cùng một cách những điều người khác cảm nhận, dù là cùng một hoàn cảnh.

Phong lại bắt đầu suy nghĩ về những thứ quen thuộc hơn. Kỳ diệu là từ duy nhất diễn tả được cảm giác chúng ta nhận thấy được điều đặc biệt từ một người khác. Và rồi Phong lại nhớ lại nụ cười của cô gái ấy. Hình ảnh ấy có thể gợi lại mọi cảm xúc mà cậu đã cảm nhận: vui vẻ, hạnh phúc, thương yêu, thậm chí là cả nỗi buồn, nỗi cô đơn, hay sợ hãi, hối hận. Hàng ngàn ngôn từ của nhà văn cũng không đủ để diễn tả, và hàng vạn công trình của những nhà khoa học cũng chẳng thể nào giải thích.

Phong đắm chìm trong suy nghĩ của của chính mình đến khi nhận ra âm thanh gào thét của dòng nước.

Khoảng mười lăm mét phía trước mặt, một dòng sông đen bắn nước tung tóe xuyên qua hẻm đá núi lửa. Đám người bọn Phong vừa rồi đã đi qua sông Styx. So với nó, dòng nước này hẹp và chảy nhanh hơn. Nước đen như mực. Ngay cả bọt nước cũng có màu đen. Bờ đối diện cách bờ bên này khoảng mười mét, quá xa với một cú nhảy và ở đây chẳng có lấy một cây cầu. Những tiếng la khóc kì lạ ngập tràn trong đầu – hàng triệu giọng nói thống khổ, như thể con sông được tạo nên từ những giọt buồn đau.

Tâm trạng Phong đột nhiên trầm xuống nặng nề.


Sông Cocytus
- Nico giới thiệu -
Không thể dùng phép thuật hay bất cứ thứ gì tương tự để vượt qua. Mọi người hãy cẩn thận.



Và chúng ta bắt buộc phải đi qua phía bên kia
– Nico chỉ tay về phía ngọn núi tối tăm và một con đường dẫn đến một cái hang. Phía trên ngọn núi, các bức tường thành của Địa ngục hiện ra lờ mờ như một bầu trời bằng đá granite đen.


Một cuộc khảo nghiệm nhỏ thôi.
– Nico nhún vai tiếp tục –
Giữ cho đầu óc thật sạch sẽ, không được có ý nghĩ tiêu cực nào, rồi bước qua.


-Nếu không?

-Anh sẽ bị nó cuốn trôi 100 năm.

Dòng nước bắn tung tóe và sủi tăm một cách mãnh liệt, như thể nó đồng ý với Nico.
Em sẽ đi trước
– Nico bước xuống dòng nước một cách nhẹ nhàng. Dòng sông hoàn toàn yên lặng, ngoan ngoãn khủng khiếp. Rồi nó lại quay về trạng thái ban đầu, nổi giận bắn tung tóe ngay khi Nico vừa bước sang.

Cô nàng Reyna thì có vẻ khoa trương hơn. Miệng cô mở to như muốn hét lên, hai tay ôm lấy đầu mình, như là đang cố gắng chấp nhận điều mà không thể tránh khỏi. Nhưng cuối cùng cô cũng qua được bờ bên kia.

Phong bước một bước đầu tiên về dưới lòng sông. Ngay lập tức đầu cậu ong ong như có cả vạn những lời rên rỉ. Mắt cậu nhòe đi, cùng những điểm vàng đang nhảy nhót trước mắt. Nhưng cậu cố cắn răng mà bước từng bước. Làm sao Arita lại có thể đi qua con sông vô cùng nhẹ nhàng như vậy được chứ, thậm chí còn chẳng kém gì Nico. Dòng nước cuồn cuộn cản lại. Từng bước... Từng bước...

Phong còn chẳng biết mình đã lên được bờ như thế nào. Cậu từ từ đứng dậy. Nó vẫn đau, chân tay cậu run rẩy như ông cụ đã sống được cả thế kỷ. Nhưng Phong vẫn cố gắng đứng dậy.


Chúng ta sắp đến nơi rồi!
- Nico nói. -
Hai người có thể đi bộ không?


Ngọn núi hiện ra lờ mờ phía trước bốn người. Một con đường mòn đầy những thứ bụi màu đen và tro uốn lượn lên cao khoảng ba mươi mét dẫn đến miệng của một cái hang.

-Xuyên qua đây là con đường ngắn nhất. Mọi người đi sát vào nhau!

Như thể đáp lại lời Nico vừa nói ra, một tiếng rít lên vang vọng khắp ngọn núi.

Vị trí là... ngay ở trên đầu!

Vừa lúc Phong nhận thức của sự hiện diện của nó,
thứ đó
đồng thời buông mình từ trên vách trần, lao thẳng đến chỗ cậu.

Phong vội vàng sự dụng [Warp], một phép rút ngắn khoảng cách, tiện tay kéo theo Reyna. Arita bình tĩnh vì phạm vi của cú nhảy khá xa cậu bé. Còn lại mỗi Nico là chật vật lăn lộn trong đám bụi mù.

Định tâm lại,
thứ đó
là một con quái vật với cơ thể dài hơn năm mét, sở hữu hai cái càng dài hình cái kéo bự chảng cùng tám cái chân sột soạt vùng vẫy ngay bên dưới cái đuôi. Đốt cuối của cái đuôi là một mũi kim hết sức sắc nhọn. Đơn giản thì đây là một con bò cạp, còn phức tập thì nó là một con quái vật cao ba tầng nhà và hiển nhiên cái đuôi như mũi kim sắc lạnh mang kịch độc.


Scopion... Sao nó lại?
– Reyna hơi giật mình, nhưng đã loạng choạng đứng lên, rút thanh kiếm bằng vàng Imperial của cô ra, hướng về con quái.

Con Scopion cũng thật biết chọn thời điểm. Nó biết nhắm ngay vào lúc cả bốn người Phong đang suy yếu vì con sông Cocytus.

Phong dùng một tay kéo Reyna lại, bước lên trước chắn trước mặt cô. Tuy cô nàng vẫn còn khá yếu, song cậu muốn loại trừ các nhân tố bất lợi trước nhất đã. Phong lấy ra [Water of Dryad], uống một lọ và đưa cho Reyna một lọ.

Con sông Cocytus chủ yếu là tấn công vào linh hồn và tâm trí nên sử dụng [Water of Dryad] là chuẩn khỏi bàn, tuy không có khả năng trị thương nhưng nó lại giúp phục hồi sự tỉnh táo cực kỳ cần thiết.

Quả thực vậy! Vô cùng hiệu quả. Phong cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Hai mắt cậu bừng sáng, tràn ngập sức mạnh.

Reyna cũng cảm thấy tương tự, chuẩn bị bước lên cùng Phong chiến đấu nhưng Phong lại một lần nữa kéo cô nàng trở lại.

-Đứng sau anh!

Con Bò cạp Scopion kêu lên lách cách trong khi lao đến phía họ. Reyna hơi nhíu mày một chút nhưng cũng đã đồng ý đứng sau Phong. Cảm nhận được cô nàng đã ngoan ngoãn sau lưng, Phong nở một nụ cười chắc thắng và tuyên bố.

-Nếu còn tiếp tục cản đường... tao sẽ giết, rồi sau đó nuốt sạch mày! Quê tao thịt bọ cạp là đặc sản đấy. Hay chú mày thích bị ngâm rượu?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.