• 240

Chương 6: Khúc Linh Phong. Cốt truyện bắt đầu.


Đúng như theo cốt truyện, Khâu Xử Cơ hiểu nhầm hai người Quách Dương là tay sai triều đình, lão và Dương đại ca đánh một trận. Và đương nhiên, Dương đại ca của chúng ta ăn no hành!

Phải giao thủ mới biết đồng đạo, xem ra ở thế giới kiếm hiệp nào cũng vậy. Còn ở hiện tại, người ta sẽ không hề đắn đo phán ngay cho một câu: nhanh tay hơn nhanh não! Sau khi cười ha hả coi như làm quen, ba người họ ngồi nhà lá uống rượu và tiếp tục bàn chuyện chính trị. Tôi từ đầu đến cuối đứng cạnh một bên không chen một lời, chỉ cười cười quan sát như xem phim, phải là phim 4D mới đúng!

Vâng, thưa quý ông quý bà, các vị khách quý, tiết mục các bạn đang theo dõi là màn biểu diễn võ thuật đặc sắc của Trường xuân tử Khâu Xử Cơ Khâu đạo trưởng, cùng với bạn diễn là hai mươi vị kỵ sĩ triều đình áo đen cưỡi ngựa.

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh giết người như ngóe, tôi bụm miệng nôn thốc nôn tháo. Hai người Quách-Dương còn cười ha hả, vị Dương đại ca kia là cười to nhất.

Tí chị lão! Giết người xong lão còn thản nhiên vào nhà chùi tay bốc đùi gà ăn tiếp, thế mà miệng lão vẫn còn nói:
Ta là người xuất gia!
.

Sau đó là lời hứa của lão và màn đính ước của 2 người Tĩnh-Khang. Nhầm! À mà thôi kệ,chả biết gọi là gì...

Cười đùa như vậy thôi chứ tôi biết cốt truyện đã bắt đầu rồi, không còn thời gian chơi nữa. Việc phải làm lúc này là cứu được Quách đại ca và Lý tỷ, sau đó là chờ Dương Khang ra đời để đấm cho hắn một trận.

-Hệ thống nhiệm được kích hoạt, bảo vệ thành công Lý Bình cùng Dương Thiết Tâm. Phần thưởng: không rõ.

Ghét cái này thế không biết, phần thưởng là gì thì nêu ra cho người ta phấn đấu cái nào. Cứ thế này thì làm gì có tinh thần mà làm.

Kế hoạch ban đầu của tôi là đi theo lão Khâu Xử Cơ, nhưng nhìn thấy lão mất hình tượng như vậy thì thôi đành miễn. Với lại Lý tỷ tốt với tôi như vậy, nhất định phải cứu. Còn những chuyện khác thì để Quách Tĩnh Quách đại hiệp làm đi, thúc thúc ngươi xuyên không đến đây để đi chơi, không phải đến để làm chân chạy!

Tôi bắt đầu hành động theo kế hoạch B.

Ngày hôm sau tuyết rơi rất dày, cả một vùng trời trắng xóa, không thể nào đi săn. Thừa lúc hai người Quách-Dương đang say rượu nằm ngủ. Tôi nhắm thẳng quán rượu đầu thôn.

-Ông chủ Khúc, cho một vò Hoàng tửu cùng đĩa đậu hũ chiên đi.

Lão vẫn thế, mang cho tôi một vò Hoàng tửu đã được hâm nóng cùng đĩa đậu hũ, xong lão đi thẳng.

-Ông chủ Khúc, có thể cùng uống một chén không?

Lão nhìn tôi nghi hoặc. Một lát sau, xem chừng là không đoán được tôi đang nghĩ gì, lão liền đổi sắc mặt:
Có chuyện gì, nói ra luôn đi!


-Lão có muốn trở về Đào hoa Đảo không?

-Ngươi nói gì ta nghe không hiểu?

-Đừng giả vờ nữa, Khúc Linh Phong, lão có muốn trở về Đào hoa Đảo không.

Vừa nói xong dứt câu, cổ tôi đã bị bóp nghẹt. Một tay lão chống nạng, một tay bóp cổ nhấc tôi lên, lão gằn giọng:

-Ngươi là aiiiii...?

Cái lão điên này, bóp cổ vậy ai mà trả lời được. Tôi ú ớ chỉ tay vào cổ, cuối cùng lão vẫn thả tay ra.

-Nói xem, ngươi là ai?

-Lão không cần biết, lão chỉ cần biết ta có cách để Hoàng lão tà tha thứ cho lão là được rồi.

-Ngươi tưởng là ta dễ lừa sao, ngươi muốn gì?

-Muốn thì đương nhiên muốn, nhưng đổi lại ta có cách giúp lão được sư phụ tha thứ, trở về Đào hoa đảo, tuy chỉ có 1 phần, nhưng vẫn gọi là có hy vọng. Đúng chưa? Chỉ cần ngươi giúp ta ba việc là được.

-Ngươi mà lừa ta thì đừng có trách.

Thế mà còn chưa phải là bị lừa à? Người cổ đại dễ bị lừa thật, nói vậy mà đã tin. Hay tại Hoàng lão tà dạy đồ đệ tốt nhỉ, nhắc đến trở về Đào hoa đào thì trí thông minh bằng 0 hết. Haizzz, ghen tị với Hoàng lão tà thật, con gái thì xinh, đồ đệ thì lại ngoan. À! Mai Siêu Phong tuổi teen nổi loạn, bỏ nhà dạt vòm theo trai thì không nói.

-Ngươi cần ta làm gì?

-Tạm thời chưa cần, hai tháng sau ta sẽ tìm lão.

-Sao cứ gọi ta là lão vậy, ta mới có 30.

-Quen rồi, mà thời gian này ngươi đừng vào cung ăn trộm ăn cắp nữa, dạo này đang loạn.


Cái này mà ngươi cũng biết
.- hắn giật mình.
____________________________________

Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát, hai người Quách-Dương vẫn đang say sưa không biết đến cái họa đang đến, suốt ngày chỉ có tỷ thí-uống rượu, không uống rượu thì tỷ thí, không tỷ thí thì uống rượu.

Đương nhiên không thể thiếu phần tôi. Hằng ngày tỉ võ với hai người, trình độ kiếm thuật của tôi tăng lên khá cao. Mười ba kiếm kỹ của nhánh Đơn thủ kiếm đã không còn kiếm kỹ nào ở Lv1. Tốc độ phản ứng cũng đã tăng lên rõ rệt.

Ai xem S.A.O cũng biết, nhánh Song kiếm xuất hiện khi Kirito có điểm linh hoạt cao nhất sau 2 năm tại Aincrad, tức là điểm linh hoạt tác động trực tiếp lên kiếm kỹ thuộc nhánh này. Vậy nên đây là điều tôi đang hướng tới. Dạo này, tôi không còn phụ thuộc vào hệ thống hỗ trợ nữa, thỉnh thoảng cũng đã xuất ra những biến chiêu của mình. Cùng với đó là luyện tập Lăng ba vi bộ, bằng cách yêu cầu hai người Dương - Quách cùng nhau tấn công tôi. Đương nhiên là ăn hành no, nhưng sự tiến bộ cũng đã khiến tôi tạm hài lòng.

Thực ra lúc này tôi đang đau đầu xem không biết nên cứu ai bỏ ai. Cách đơn giản nhất là lúc Bao tỷ cứu Hoàn Nhan Hồng Liệt thì cho hắn một xiên hoặc xin nhờ sự trợ giúp tổ hai người Quách-Dương. Nhưng nếu vậy sẽ loạn hết lên, bốn người bọn họ sẽ thành hai gia đình bình thường, sẽ chẳng có Quách Tĩnh Quách đại hiệp; Dương đại ca cũng sẽ chẳng đi kiếm Mục Niệm Từ về cho con trai, thành ra cũng chẳng có Thần điêu đại hiệp Dương Quá. Quá đau đầu, đã nói tôi không giỏi mấy cái trò suy nghĩ kiểu này mà. Thôi được đến đâu tính đến đó vậy.

Một tháng sau, Bao tỷ đã đem Hoàn Nhan Hồng Liệt cứu về. Đấu tranh tư tưởng mãi tôi mới không xiên cho hắn một nhát hay gọi Dương đại ca đến đánh ghen. Hai ngày sau là hắn đã tập tễnh trốn mất. Bao tỷ ra nhà kho phát hiện hắn đã đi còn hướng mắt nhìn theo, chẳng hiểu nghĩ gì. Cũng chẳng hiểu vị Dương đại ca này như thế nào nữa, tôi là người ngoài còn thấy Bao tỷ mấy hôm nay rất khác, mà vị huynh đệ này dửng dưng như không. Nếu tôi mà mang vị này xuyên không đến thời hiện đại, với cái tính như vậy, bị vợ cắm sừng 8 lần còn là ít.

Bốn tháng sau, vẫn như vậy chẳng có gì thay đổi. Ngày nào cũng như vậy, cùng hai người Quách-Dương nhậu nhẹt, đánh nhau; nhầm, phải là luyện tập cùng bồi bổ thân thể. Bây giờ những kiếm kỹ đơn giản tôi đã có thể xuất ra mà không cần hệ thống. Những kiếm kỹ có thêm Effect như độc- băng-lửa hay tại đây gọi là hỏa độc hay băng độc tôi đã có thể sử dụng nhưng không dám dùng, sợ nhỡ tay với hai người thì khóc không ra nước mắt. Thêm một hoạt động nữa là đi đào hang thỏ. Giờ trời đã vào giữa đông, ba người chúng tôi kiếm ít thịt tươi về tẩm bổ cho hai người Bao tỷ, Lý tỷ cùng với hai vị đại anh hùng Tĩnh-Khang. Lần nào cả năm người ăn chung, Bao tỷ cũng hết lời khen ngợi món thịt thỏ hầm này của Dương đại ca làm hắn phổng mũi nửa ngày. Tuy thoải mái như vậy nhưng lòng tôi như lửa đốt. Cái ngày định mệnh ấy đang đến càng ngày càng gần

Mấy ngày hôm nay tôi càng ngày càng thấy sốt ruột. Tôi đã trực tiếp gọi Khúc Linh Phong, để hắn quan sát ngôi nhà. Dù biết trước cốt truyện nhưng tôi vẫn không yên tâm, nhỡ đâu do sự có mặt của tôi làm thay đổi điều gì thì....

Cuối cùng thì ngày đó đã đến. Năm người chúng tôi đang vui vẻ ăn cơm, bỗng nhiên bốn phía có tiếng vó ngựa, tôi được cải tạo thân thể nên nghe thấy đầu tiên:

-Hai vị đại ca, bốn bề đều có tiếng ngựa tiến đến, rất đông. Không biết thù hay bạn, hai huynh mau lấy vũ khí đi. Chỉ mong là đệ quá nhạy cảm.

Hai người Quách-Dương nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đi lấy vũ khí. Một lúc sau thì quan quân kéo đến sát nhà, đèn đuốc sáng trưng. Tôi tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang hoảng sợ, lưng đã đổ mồ hôi lạnh. Trong lúc Dương đại ca đang đấu võ mồm với tên Đoàn Thiên Đức, tôi đã dặn dò Quách đại ca mang cung nhằm Đoàn Thiên Đức qua cửa sổ, còn tôi đứng chắn ở cửa sau. Kế hoạch của tôi là kéo tất cả mọi người theo đường cửa sau chạy ra, cướp ngựa rồi chạy trốn. Việc tôi có thể làm được cũng chỉ có vậy, đành trông chờ vào ông trời thôi.

Đánh nhau rồi! Chỉ thấy Dương đại ca bắt đầu xông lên đám quan quân, loạt xoạt quét hai chiêu là năm sáu tên ngã. Thương đúng là tướng quân của chiến trường, bá đạo thật!

Quách đại ca thì hiền lành nghĩ bắn chết Đoàn Thiên Đức là có tội, lại còn muốn kéo nhau lên quan phủ đối chứng. Giờ thì tôi đã biết tính ngố ngố của Quách Tĩnh từ đâu mà ra rồi, từ cái vị Quách đại ca này chứ đâu. Đầu tiên thì tôi còn sợ, chứ giờ nhìn thấy thân thủ đám lính này thì tự tin hơn hẳn. Chuyển động của đám lính rõ mồm một. Tôi còn chẳng thèm dùng kiếm, chỉ sử dụng Lăng ba vi bộ né tránh, thỉnh thoảng lại lựa chỗ nào không có giáp che đấm cho chúng một quyền. Khá vui.

Sau khi lùa được ngựa quay lại, tôi giật mình khi nhìn thấy đám người Quách-Dương bị trói gô xuống đất.

Thôi xong rồi, nếu còn phản kháng như trong phim thì tôi chắc bảy phần cứu được cả đám, chứ lại như thế này thì....

Đột nhiên nhớ ra trong truyện, do thấy thế quân quá đông nên vị Quách đại ca này mới dẫn người ra đầu hàng như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy ghét tính cách của hai cha con họ Quách như lúc này. Đang đắn đo xem có nên xông ra hay không thì tôi đã trông thấy Khúc Linh Phong, một kế hoạch dần hiện ra trong đầu tôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.