• 240

Chương 7: Quách Khiếu Thiên - kết thúc và bắt đầu.


Có kế hoạch một cái tự tin hơn hẳn, tôi dùng Lăng ba vi bộ đấm gục bốn năm tên lính, sau đó nhằm hướng rừng lao vút đi. Hai người Quách-Dương thấy vậy thở dài ngao ngán, chắc chắn là nghĩ tôi tham sống sợ chết đây mà. Đám lính thấy vậy chia ra một đám đuổi theo tôi, tôi chạy vòng quanh dụ chúng về phía Khúc Linh Phong để hắn giải quyết hết. Đoàn Thiên Đức thấy vậy cũng kêu đám lính dừng lại, trên công văn chỉ ghi bắt hai người Quách-Dương, thế nên họ cũng chắc dại gì đuổi theo.


Giỏi lắm, ngươi tên gì?
– Dương Thiết Tâm trợn mắt nhìn Đoàn Thiên Đức như muốn ăn tươi nuốt sống.


Lão gia đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Đoàn, tên Thiên Đức. Nhớ kỹ chưa? Ngươi chết xuống gặp Diêm Vương mà cáo trạng.
– Gã cười ha ha tỏ vẻ rất khoái trá –
Lão gia trên trán có vết đao, trên mặt có dấu ấn, nhớ cho kỹ.


Dương đại ca phun một miếng nước bọt, ngay giữa mặt Đoàn Thiên Đức. Hắn nổi giận, tuốt đao ra quát:

-Đâm chết nó, đâm chết nó cho tao. Quan trên đã có lệnh, phản kháng giết không luận tội!

Quân lính nhất tề nhấc mâu đâm tới.....

Lúc này thì chắc hai người Quách-Dương phản thật rồi. Hai người tuy hai tay bị trói nhưng cước pháp mạnh mẽ, mấy tên lính bình thường không thể chống lại. Đột nhiên gã Đoàn Thiên Đức lén lút cầm đao định đánh lén Quách đại ca, tôi ra hiệu Khúc Linh Phong ra tay.


Vút
một viên đá bay đến chẳng khác gì ám khí, trúng ngay vai Đoàn Thiên Đức.
Áaa
một tiếng, Quách đại ca giật mình quay lại đá văng hắn. Hai người Quách-Dương đã giật đứt dây trói, liều mạng chống lại. Chưa đầy mười phút, cả hai mình đầy vết thương, máu thấm đẫm áo. Bỗng nhiên
Xoeett
một tiếng, Quách đại ca đã bị một cây thương xuyên qua chân, ghim thẳng xuống đất, không thể di chuyển.

Dương đại ca gào lên đau đớn, cướp lấy một cây thương, liều mạng. Lúc này trông hắn chẳng khác gì tổ tiên Dương gia của mình, lấy sức một người địch lại thiên binh vạn mã.

Nói vậy chứ lúc đó chỉ khoảng mươi tên lính, còn lại đã bỏ chạy tán loạn.

Dương đại ca chạy đến đỡ Quách đại ca dậy chuẩn bị chạy thì xa xa, một đám lính nữa lại ùn ùn kéo đến. Dương đại ca sắc mặt đen kịt, Quách đại ca thấy vậy cười khổ:

-Đệ chạy đi, để ta ở lại cản chúng.

-Không, để đệ đi cướp ngựa, chúng ta cùng chạy.

-Ở lại thì chỉ có nước ôm nhau mà chết. Đi cứu vợ và chị dâu ngươi đi, ta thì không cần đâu....

-...Đại ca, đệ nhất định sẽ báo thù cho huynh...

-Đi đi....đi nhanh đi!

Tôi đã định xông ra rất nhiều lần nhưng tự nhủ, kế hoạch đã sắp hoàn thành rồi, phải tỉnh táo, không được cảm tính.

Đoàn Thiên Đức đã xông tới, lúc này hắn có lính có khác, lại trưng lên vẻ mặt vô cùng uy dũng. Thấy Quách đại ca đã khó chạy, hắn chỉ để lại hai mươi tên lính bao vây rồi dắt tất cả đám quân còn lại đuổi theo hai vợ chồng Dương đại ca. Chỉ chờ có thể, tôi và Khúc Linh Phong xông tới, đánh ngất Quách đại ca rồi lao đi, trong khi chính bản thân hắn còn chưa biết gì.

-Ta đưa Quách Khiếu Thiên đi trước, ngươi đi theo Lý thị, chỉ cần không tổn thương đến tính mạng thì đừng ra tay, chỉ cần biết đưa đi đâu là được.

-Đã biết. Đây là xong điều đầu tiên.

Lúc này xảy ra một việc chẳng biết nên vui hay nên buồn. Đó là hai vợ chồng Dương đại ca đã chạy thoát. Nhưng thấy Lý tỷ đã bị Đoàn Thiên Đức bắt đi, Dương đại ca đã bỏ vợ ở lại để đi cứu Lý tỷ. Để rồi Bao Tỷ bị Hoàn Nhan Hồng Liệt bắt mất, Dương đại ca chẳng những không cứu được Lý tỷ, lại còn bị đánh cho trọng thương gần chết ngã gục xuống lưng ngựa, con ngựa lồng lên chạy đi đâu chẳng ai biết. Đương nhiên những việc này thì tôi không hề biết, phải chờ đến khi Khúc Linh Phong kể lại.

Lúc này tôi đang lột quần áo Quách đại ca ra đổi với một tên lính đã chết, tiện tay ném mấy tên lính vào hai ngôi nhà rồi châm lửa đốt sạch.

Lúc lão Khưu Xử Cơ chạy đến thì tất cả chỉ còn lại một biển lửa hừng hực cháy......

Quay lại với vị Quách đại ca, hắn bị thương cũng không quá nặng, chủ yếu những vết chém sâu mất rất nhiều máu, cũng may chỉ là vào phần mềm, không tổn thương đến xương hay nội tạng.

Từ đêm qua tôi đã nhanh chóng đưa hắn đến cái hang của tôi trong rừng. Lần này cẩn thận hơn, cái hang đã có sẵn dao, đá lửa, vải sạch, thuốc trị thương và tất cả đồ ăn tôi có thể mang theo, cùng với một cái nồi nhỏ. Hai người Quách-Dương làm thợ săn, đương nhiên những thứ đó không thiếu. Thực sự lúc này tôi đang cực kỳ mong muốn có một cái nhẫn trữ vật!

Đầu tiên là dùng dao cắt hết quần áo, sau đó nhẹ nhàng rửa vết thương, đắp thuốc và cuối cùng băng bó. Bây giờ mới là lúc những kỹ năng sơ cứu hồi học quốc phòng đã cứu tôi. Loay hoay đến gần sáng tôi đã băng bó xong cho hắn, sau đó mệt mỏi thiếp đi.

Cứ khoảng nửa buổi, tôi lại cho hắn uống nước bằng cách lấy khăn ướt đưa nhẹ nhàng một đầu vào miệng hắn, đầu kia thì siết nhè nhẹ cho nước chảy xuống cổ họng.

Phải đến chiều tối hôm sau hắn mới tỉnh. Nồi cháo đã sẵn sàng, chỉ là mấy miếng thịt khô cùng một nắm gạo và một ít muối. Vừa thấy tôi hắn đã gào lên:

-Quân khốn nạn, ta coi ngươi là huynh đệ mà lúc hoạn nạn ngươi lại bỏ chạy! Thiết Tâm đâu? Chị dâu ngươi đâu?

-Thế huynh nghĩ ai cứu huynh. Lý tỷ ta đã nhờ Khúc Tam đi dò la rồi, Dương đại ca hình như đã thoát được. Huynh yên tâm nghỉ ngơi đi.

Nghe vậy hắn cũng đã hơi buông lỏng, nhưng kẽ răng vẫn rít lên:
Đoàn Thiên Đức, làm ma ta cũng không tha cho ngươi!!!!


-Nếu muốn báo thù thì trước hết huynh phải khỏe lại đã... Cố quá là thành quá cố đấy!

Cứ như vậy đến hơn một tháng sau, Quách đại ca mới bắt đầu bình phục. Các vết thương cũng đã bắt đầu khép miệng, các triệu chứng do thiếu máu như da xanh xao hay khó thở cũng đã hết. Tôi cũng đã đi gặp Khúc Linh Phong, được biết hai mẹ con Quách Tĩnh cũng đã đến bộ lạc của Thiết Mộc Chân an toàn. Kế hoạch lần này của tôi có quá nhiều chỗ sơ hở, cũng may là cốt truyện không khác gì nhiều.

-Quách đại ca, huynh có muốn báo thù không.

-Muốn, ngay cả nằm mơ ta cũng muốn xé xác tên Đoàn Thiên Đức ra trăm mảnh.

Tôi kể lại cho hắn nghe chuyện Lý tỷ bị Đoàn Thiên Đức bắt giải đi từ Thôn Ngưu gia đến tận Giang Nam. Nghe đến đoạn Đoàn Thiên Đức lừa Khâu Xử Cơ, Giang Nam thất quái và Khô Mộc đại sư hiểu lầm đánh nhau đến người sống kẻ chết tại chùa Pháp Hoa thì nghiến răng ken két:
Cẩu quan, ta giết ngươi...
Lại nghe đến đoạn Lý tỷ đẻ rơi Quách Tĩnh trên đường chạy trốn, được quân Mông Cổ cứu, hắn như muốn lao đến Mông Cổ tìm vợ.

-Quách đại ca, đệ nghĩ thế này. Hẳn là sau sự việc này, Đoàn Thiên Đức sẽ thăng quan như diều gặp gió. Huynh thân cô thế cô, thử hỏi bao giờ mới báo được thù. Vừa hay đệ biết chỗ cất giấu một pho bí kíp thượng thừa, hai huynh đệ ta học xong mới có thực lực tìm hắn. Có thực lực huynh mới bảo vệ được Lý tỷ và Tĩnh nhi, mới có thể trả được thù! Huynh xem như Khâu đạo trưởng, giữa muôn nghìn thân binh vẫn lấy được đầu Vương Đại Càn đó thôi.

-Nhưng còn hai mẹ còn Bình nhi thì sao, còn Tĩnh nhi nữa... Không được, ta phải đi gặp họ.

-Lý tỷ và Tĩnh nhi bây giờ cuộc sống cũng tạm gọi là yên ổn. Cứ để hai người họ nghĩ huynh chết cũng hay, Tĩnh nhi sẽ càng khắc ghi mối thù giết cha, cố gắng chăm chỉ. Lại được bảy vị sư phụ truyền dạy sợ gì không thành tài! Đến khi nó tìm Đoàn Thiên Đức báo thù, huynh xuất hiện đúng lúc giúp đỡ. Một khi thù đã báo nhà huynh ba người cùng nhau chẳng phải hạnh phúc lắm sao.

Quách Khiếu Thiên nghe thấy vậy liền quyết chí cùng tôi ra đi. Mục tiêu của chúng tôi đương nhiên là Chung Nam Sơn, hậu sơn Cổ Mộ, nơi mà có đặt chiếc quan tài đá lẽ ra là của Vương Trùng Dương, có khắc CỬU ÂM CHÂN KINH.....
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.