• 240

Chương 8: Cửu Âm Chân Kinh.


Năm ngày tiếp theo là ngày hai người chúng tôi đi khắp mấy thôn trấn xung quanh mua sắm những đồ cần thiết để đi đến Chung Nam sơn: lương khô, thịt khô, bản đồ. Vì là mùa đông nên những thứ này cũng chẳng rẻ.

Ai đọc
Thần điêu đại hiệp
đều biết, Cổ mộ địa hình vô cùng phức tạp. Muốn tiến đến
Hoạt tử lăng
nơi Vương Trùng Dương khắc Cửu Âm chân kinh, phải đi qua một hành lang rất dài, quẹo ngang rẽ dọc không biết bao nhiêu lần, có trời mới biết có cơ quan gì không. Số lương thực đó là để những ngày trong Cổ Mộ ăn uống cầm chừng. Tôi xác định ít cũng phải trong Cổ Mộ đến hết mùa xuân.

Hai người chúng tôi đi từ Ngưu gia thôn, vòng qua phủ Gia Hưng. Đương nhiên là do Quách đại ca dẫn đường. Vì hắn vẫn còn bị truy nã, nên chúng tôi thuê hai con lừa gầy, quần áo cũng phải xé cho rách rưới. Một tuần sau là đến Phàn Châu, bắt đầu thuộc lãnh địa Chung Nam sơn. Thêm một tuần nữa là để tìm đường và né tránh mấy đạo sĩ Toàn Chân giáo, chúng tôi đã đến được thác nước, lối vào Hoạt tử lăng.

Dùng cách y như Dương Quá, chúng tôi cho tất cả đồ đạc lương thực vào trong 1 cái rương, kéo theo nó và lặn xuống dưới thác nước để tiến vào Cổ Mộ. Vì tôi sinh ra và lớn lên ở vùng biển, nên tôi bơi cũng khá, Quách đại ca thì tuy không biết bơi nhưng có võ công, cũng đã biết bế khí. Chới với khoảng thời gian bằng một bữa cơm, khi tôi nghĩ chẳng còn tiếp tục trụ vững được nữa thì nhận thấy nước chảy chậm lại và địa thế cao dần. Tôi ngoi lên nhưng đầu lại chạm phải trần đá, nhưng may sao đã hít được không khí.Tôi sung sướng hít căng đầy ngực.

Lại đi tiếp tục thêm một khắc (15 phút) nữa, cuối cùng cũng đã lên được bờ. Hai người chúng tôi kiệt sức, ôm bụng cho nôn hết nước rồi nằm vật ra, thở hổn hển.

Sau khi đã nghỉ ngơi, chúng tôi thắp bó đuốc, bắt đầu lần mò từng bước đầu tiên trong Cổ mộ. Đây là một vòm hang rất rộng, rêu mọc xanh um, phía trên là bóng nắng yếu ớt chiếu lên mấy cột đá xiêu vẹo. Tìm kiếm một lúc thì đã thấy cửa hang, chúng tôi cẩn thận bước vào, giơ bó đuốc lên cao, nhích dần từng bước.

Càng đi sâu vào trong thì đường càng dốc lên và khó đi hơn. Bó đuốc khói bốc mù mịt, khét lẹt, cay xè. Đã bắt đầu xuất hiện những lối rẽ, Quách đại ca cẩn thận dùng dao khắc lên tấm gỗ nhỏ để ghi nhớ đường đi.

Chúng tôi cứ tiếp tục cuộc hành trình như vậy. Đói thì dừng lại lấy lương khô ra ăn, mệt thì dựa vào vách hang ngủ, đường cùng thì lại quay lại. Tôi cũng bắt đầu quen với bóng tối, cũng chẳng rõ là đã qua bao nhiêu ngày. Tấm ván gỗ lúc đầu giờ đã chằng chịt vết khắc, gạch xóa, thấm cả máu của Quách đại ca, tạm thời đã thành hình một tấm bản đồ sơ sài, được hắn coi như tính mạng. Mặc dù không nguy hiểm nhưng chúng tôi vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng Quách đại ca chưa một lần tỏ ra nghi ngờ tôi. Hình như từ khi đi đến thế giới này, tôi cười khóc càng ngày càng nhiều....

Đường đã bắt đầu bằng phẳng hơn, không còn gập ghềnh khó đi nữa. Trần hang đã bắt đầu cao hơn. Lòng tôi bắt đầu nhen nhóm hy vọng...

Chẳng biết bao lâu sau chúng tôi đã đứng trước mặt một bức tường đá. Lúc đầu tiên hai người chúng tôi còn tưởng bị lạc đường... Bức tường đá nhẵn thín, sờ mát lạnh, hai bên còn có khe hở nhỏ. Chắc chắn là do con người làm ra rồi, chỉ cần tìm được cơ quan mở ra nữa thôi. Loay hoay một hồi quả nhiên sờ thấy được có chỗ lõm xuống, chỉ lớn bằng bàn tay. Tôi vội vàng ấn xuống, không xoay chuyển....Tôi bình tĩnh xoay thêm một vòng... hai vòng...

Uỳnh uỳnh uỳnh... Bức tường đá nặng nề kéo sang một bên, để lộ một lối đi nhỏ vừa đủ hai người.

Một gian phòng bằng đá lờ mờ xuất hiện trước mắt, trên tường và trần nhà đầy chi chít chữ là chữ, cùng với mấy bức họa đồ kinh mạch,góc cuối cùng bên phải viết bốn chữ lớn: CỬU ÂM CHÂN KINH.....

Không gì có thể diễn tả niềm sung sướng của tôi lúc này. Mọi cố gắng đều được đền đáp xứng đáng, bao nhiêu gian khổ thật sự rất đáng giá. Tôi trực tiếp nằm nề đất, thở hổn hển, ngắm nhìn từng con chữ đáng yêu. Quách đại ca cũng nở nụ cười hiếm hoi suốt mấy ngày hôm nay, cũng chẳng khá hơn, cười oang oang.

Tôi ngay lập tức bịt miệng hắn lại, có trời mới biết sư phụ của Lý Mặc Sầu cùng Tiểu Long Nữ hay vị Tôn bà bà có nghe được tiếng cười mà tìm ra được chỗ này không. Giờ bị bắt thì chỉ có nước xuống lỗ gặp Diêm Vương mà kể khổ. Vừa mới nhắc đến Tiểu Long Nữ hay Lý Mặc Sầu còn bé, hay là bắt cả hai đi... Xùy xùy, khốn nạn, quá khốn nạn... Tính vai vế bây giờ thì tôi có khi cũng là Tam gia gia của Dương quá, nếu để nó biết ông nó mà cướp vợ nó thì bách nhục!
_________________________________

Cửu âm chân kinh là do Vương Trung Dương, sư tổ của phái Toàn Chân đoạt được sau cuộc Hoa Sơn luận kiếm. Lúc đó võ công lão đã là vô địch, cũng chẳng còn cần thiết. Lão cùng với Lâm Triều Anh, tổ sư phái Cổ Mộ có tình ý, nhưng lão quyết ý diệt Kim, nàng thì háo thắng, cuối cùng chẳng đến được với nhau. Sau này lão thua tòa Cổ Mộ vào tay nàng, hai người lập phái, đều cùng chung tòa Chung Nam sơn.

Đến khi Lâm Triều Anh qua đời, trong lòng đau đớn, lão bí mật theo lối đi chẳng ai biết lẻn vào, cũng là lối hai người chúng tôi đã đi, vào thăm. Lại thấy võ công của nàng quá tinh thâm,
Ngọc Nữ tâm kinh
khắc chế hết thảy võ công phái Toàn Chân của lão. Lòng hiếu thắng của lão nổi lên, đem Cửu âm chân kinh khắc vào đây, tỏ ý võ công phái Toàn Chân chẳng thua kém ai.

Rõ vớ vẩn....già rồi mà vẫn còn kèn cựa nhau, già đầu rồi còn chấp nhặt một bà lão đã xuống lỗ.

Cửu âm chân kinh có ghi chép cả về nội công, quyền, chưởng, đao pháp, kiếm pháp, trượng pháp, côn pháp, chỉ trảo, mật kỹ điểm huyệt, phương pháp trị thương, bế khí thần công, di hồn đại pháp, v.v… Chỉ cần luyện thành thạo một môn trong này cũng đủ trở thành bậc võ thuật kiệt xuất, giống như Mai Siêu Phong luyện thành Cửu âm bạch cốt trảo đã đủ tung hoành giang hồ.

Dù chỉ là bản thiếu nhưng đây cũng là bí kíp võ công uy lực mạnh nhất và dễ dàng nhất mà chúng tôi có thể lấy được. Tôi đã nhắm vào nó ngay từ đầu khi tiến vào thế giới này.

Sau khi nghỉ ngơi phát tiết xong xuôi, Quách đại ca bắt đầu tháo chiếc rương ra thành những tấm ván mỏng, cẩn thận khắc từng chữ lên, nói là để dành cho Quách Tĩnh. Nghe vậy tôi lại cười, chẳng lẽ lại nói, Quách Tĩnh về sau hắn có toàn bộ bản chính, chẳng thèm mấy cái mẩu con con này của lão ca đâu à. Trong lúc đó thì tôi nhanh chóng học chương Bế khí quyết, nhất quyết là không thể để uống no một bụng nước như khi tiến vào một lần nữa. Mặc dù chưa luyện nội công bao giờ, nhưng trong cơ thể đã sẵn có nội lực của Lăng ba vi bộ, tôi học cũng khá nhanh.

Chẳng bao lâu sau, khi tôi học xong thiên đầu tiên của Bế khí quyết, Quách đại ca đã khắc xong. Chúng tôi quyết định theo địa đồ ghi trên vách tường tiến ra ngoài. Ở đây mặc dù tốt thì có tốt, là nơi trốn tránh lý tưởng, nhưng lương khô đã sắp hết. Chúng tôi đi qua mấy hành lang dài, đôi ba chỗ quẹo, hai lần mở cơ quan, chưa đầy một ngày sau đã đến hồ nước.

Cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh nắng mặt trời, quá thoải mái. Tôi lại trực tiếp nằm ườn tại chỗ, hai mắt lim dim nhắm lại, phơi nắng. Tôi có một thói quen chẳng biết nên nói như thế nào, đó là khi tâm hồn đang sảng khoái thì trực tiếp nằm ườn tại chỗ, chẳng kể ở đâu. Trên bàn, sân trường, bờ cỏ,... đâu đâu cũng có thể. Quách đại ca đang lầm rầm đếm lại từng tấm ván, coi chúng như Quách Tĩnh.

Hai chúng tôi tiếp tục đi sâu vào trong rừng, chọn một chỗ gần nguồn nước, chuẩn bị làm thành chỗ định cư lâu dài. Tôi xung phong đi bắt cá, hắn thì đi kiếm gỗ củi dựng lều và đánh lửa.

Ngày hôm sau, tôi cùng Quách đại ca bắt đầu kế hoạch tu luyện Cửu âm chân kinh. Tôi bắt đầu từ phần đơn giản nhất mà ai cũng phải học khi bắt đầu luyện võ, đứng tấn. Còn Quách đại ca bắt đầu luyện Dịch cân đoán cốt thiên, tâm pháp nội công quan trọng nhất của Cửu âm chân kinh, tu luyện bằng cách co duỗi cơ luyện xương cốt. Sau khi luyện thành thì công lực mạnh lên rất nhanh. Bí kíp này không phải chỉ có ngồi thiền luyện tĩnh công mà còn dựa vào những điều kiện bên ngoài để phát huy nội công bên trong cơ thể.

Chẳng biết thế nào gọi là tư chất tốt, nhưng tư chất của Quách đại ca thì chắc chắn hơn hẳn con trai Quách Tĩnh của mình. Cũng khá thuận lợi. Còn tôi chỉ có mỗi việc đứng tấn và đứng tấn. Bình thường cứ hai ngày Quách đại ca sẽ tỉnh lại một lần, luyện một bài quyền đơn giản, dạy tôi một thế tấn mới rồi lại tiếp tục tu luyện tiếp. Cái gì mà Mã bộ, Cung bộ, Hư bộ, Quỵ bộ, Cân bộ, Điệp bộ,... tôi đều đã nếm thử. Khổ không thể tả. Nhưng may mắn vì đã được cải tạo gene khóa ẩn nên tôi làm quen với chúng khá nhanh chóng.

Thời gian rảnh thì tôi tiếp tục đi săn, vừa luyện tập thực chiến, vừa nâng cao kiếm kỹ, lại được ăn ngon, quá tiện lợi. Chẳng bao lâu thì mấy con sói hay lợn rừng đều chạy hết, tôi thì chẳng dám động đến gấu hay hổ. Thôi thì lại xách cung đi săn hươu hay xách lao đi đâm cá vậy...

Sau hai năm, toàn bộ kiếm kỹ nhánh Đơn thủ kiếm của tôi đã đạt đến Lv cao nhất
Master
, toàn bộ kiếm kỹ nhánh Song thủ kiếm cũng đã xuất hiện. Tuy nhiên giờ thì tôi cực kỳ ít sử dụng hệ thống hỗ trợ, mặc dù uy lực mạnh nhưng quá sức bị động. Các thế đứng tấn đều đã cực kỹ chắc chắn, hạ bàn vững như thép. Thế nhưng cũng chỉ là mức tạm được của Quách đại ca. Hắn đã luyện được Dịch cân đoán cốt thiên tầng thứ hai, da dẻ đã bắt đầu trở nên sáng bóng, người nhỏ lại một vòng, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.