Chương 64: Chặn đứng cuộc chiến.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2285 chữ
- 2019-12-29 02:13:26
Một giờ và ba phút. Đó là thời gian chiếc xe SUV biến đổi từ con bò Colchis của thần Heaphus chạy suốt 54,3 dặm từ Phố Wall, thành phố Manhattan đến Trại con lai, Long Island. Nico và Reyna vô cùng sốt ruột lo lắng đến tình hình hai trại lúc này, mong sao mọi việc vẫn chưa quá muộn. Arita thì mong gặp lại Azumi hơn. Thần Zeus vừa cho cậu bé biết Azumi lúc này cũng đang ở trại.
Nhìn kìa
– Nico từ cửa sổ xe chỉ chỉ cổng cảng Long Island Sound gần La Guardia. Một đội thuyền máy tốc độ cao đang phóng nhanh qua làn nước đen ngòm hướng về Manhattan. Mỗi chiếc thuyền đầy các á thần mặc các bộ giáp vàng sáng loáng. Ở đuôi chiếc thuyền dẫn đầu, một chiếc cờ màu tía với hình một con đại bàng với những chữ cái SPQR bay phấp phới trong gió.
Đó là quân đoàn số Mười, chúng ta phải nhanh lên, có thể đó là quân tiếp viện
– Reyna nôn nóng.
Phong men theo vành đai của trại và đi qua cây cầu ở cực bắc Vịnh Long Island, xông thẳng vào khu rừng ở rìa tây chiến trường. Một đám trại viên La Mã đang phóng liên hồi những ngọn lao móc vào các trại viên Hy Lạp, những người đang cố giữ những cái khiên tròn gắn chặt vào nhau chỉ để bảo toàn mạng sống.
Bên góc đồi cây thông Thaila, một con chó ngao to như một chiếc xe bán tải, lao uỳnh uỳnh vào một con voi. Con chó ngao địa ngục tên Mrs.O'Leary phóng lên giữa không trung, hướng hàm răng và móng vuốt đến đối thủ cực kỳ tương xứng, chú voi mặc lớp áo giáp được ghép từ hàng chục chiếc áo chống đạn tên Hannibal của Trại La Mã. Những chiếc móng của con O'Leary cào trên lớp da dày của con Hannibal, nhưng hoàn toàn vô ích. Con O'Leary cắn cổ con Hannibal nhưng cũng chẳng để lại lấy một vết lõm. Tuy nhiên, sức nặng của con Hannibal đủ húc con O'Leary văng ngược lại một quãng.
Phần còn lại của cuộc chiến cũng không vui vẻ đến thế. Thỉnh thoảng lại có một chiếc áo phông màu cam hoặc màu tím ngã xuống dưới vũng máu. Các mũi tên kêu xé tai trong không khí. Lửa liên tục bùng lên ở cả hai bên chiến tuyến, nhưng trận đánh đang di chuyển dần dần tiến đến Nhà Lớn. Trại Hy Lạp đang mất dần mặt trận, bị chiếm từng cứ điểm quan trọng.
Đó cũng là đương nhiên,bởi vì ở Hy Lạp người ta yêu thích những cá nhân anh hùng, vì thế mà những Á thần Hy Lạp luôn thích hoạt động đơn độc hoặc là kết thành như nhóm nhỏ. Trái lại, ở La Mã lại coi trọng tập thể, những Á thần La Mã thường tham gia quân đội từ nhỏ, chiến đấu cùng nhau tạo thành sức mạnh của quân đoàn.
Từ phía bắc, một quân đoàn bộ binh áo tím đã tràn vào bên trong đội quân áo cam và các hàng rào phòng vệ của Trại Hy Lạp bị phá vỡ. Đội quân nhà Ares, Phong nhận ra người đứng đầu, một cô nàng cao to mặt đầy tàn nhan, chắc hẳn là Clarisse, cố hết sức dựng các chiếc xe ngựa chiến lên để tạo thành các hàng rào công sự tạm thời, để giữ cho những người phía sau được an toàn, nhưng điều đó cũng không ngăn được những con đại bàng khổng lồ dễ dàng tiến công từ trên cao. Một nhân mã lớn tuổi nhất, hẳn là bác Chiron, chạy tới chạy lui lên các hàng nhân mã, hét lên những lời khích lệ họ hãy chống cự mạnh mẽ nhưng cố gắng đừng giết chết đối phương. Haizzz!!! Đến lúc này mà bác ấy vẫn còn như vậy...
Có kẽ lúc này người hiểu tâm trạng bác Chiron nhất chỉ có Reyna. Máu của hai bên đổ xuống, đã quá muộn để dừng lại, có lẽ chỉ còn biết chờ đến khi phân rõ thắng thua. Mà dù vậy, bên nào thắng bên nào thua thì tổn thất cũng đều cực kỳ lớn. Cả Reyna và bác Chiron đều vô cùng căm ghét địa vị của mình lúc này.
Chúng ta phải làm gì đó đi chứ!
– Reyna tuyệt vọng –
Không thể để hai bên chém giết vô nghĩa thế này được.
-Được rồi! Để anh...
_________________
Danh tính: Clarisse LaRue, 17 tuổi, đến từ Phoenix, Arizona.
Gia đình: Á thần, con gái thần chiến tranh Ares, thành viên thường niên của Trại con lai, người đứng đầu Cabin số 5.
Nhận dạng: cao và vạm vỡ như một cầu thủ bóng rổ, tóc nâu xoắn sợi, quần jeans, giày lính và áo khoác denim.
Clarisse, cũng giống như hầu hết mọi người con của thần chiến tranh Ares, đều là những chiến binh kiêu hãnh, dũng cảm và vô cùng mạnh mẽ. Sau khi đã đánh gục cả một đám trại viên La Mã cũng với những con đại bàng khổng lồ, cô tiếp tục vật lộn chiến đấu với con Griffin thứ mười ba. Hừm! Giá như bác Chiron nghe lời cô mà tấn công đám La Mã khốn khiếp này trước thì đã chẳng có chuyện này...
Cô nghiến răng nhìn xung quanh. Đối với cô, người quanh năm sống ở đây thì Trại chẳng khác gì nhà. Lòng căm thù những tên La Mã khiến cô gắng gượng được đến tận lúc này, nhưng cũng chẳng còn được bao lâu nữa. Bộ giáp trên người cô đã tan nát chẳng còn hình thù. Vũ khí của cô, thanh giáo Maimer có thể phóng được ra một luồng sét ngắn, đã gãy từ lâu. Cô cũng vừa phóng mất thanh kiếm hai lưỡi yêu quý của mình. Thanh kiếm là niềm tự hào của Deimos, huynh trưởng trước của nhà Ares, được trao lại cho cô như một niềm kiêu hãnh của nhà số 5. Cô phóng nó sau khi nó bị gãy đến lần thứ ba, cụt đến tận chuôi. Hiện tại, cô đang phải đỡ những cái móng vuốt sắc lạnh như thép của con Griffin bằng một con dao dài chưa đầy một gang tay.
Con Griffin đang phóng thẳng về phía Clarisse. Cái mỏ đại bàng khổng lồ lao đến xé gió. Cô cố gắng né tránh trong tuyệt vọng, nhưng không thể. Đầu gối đã gãy, nên khi vừa cố đứng dậy, ngay lập tức, cô lại ngã ra sau.
Chết tiệt. Mình không thể chết ở một nơi như thế này được…
– Clarisse nghiến chặt hai hàm răng và liên tục nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp.
Uỳnh hhhh
– Tiếng động rền vang như động đất, ngay sát bên cạnh cô. Trước mắt, toàn bộ năm mét xung quanh Clarisse đều bị thổi bay sạch. Cây cối, cỏ, mấy cái xác... tất cả đều bị thổi bay... Chỉ còn sót lại mặt đất bốc khói mù mịt nhưng chứng minh mọi thứ vừa rồi không phải ảo giác.
Đó là một người thanh niên tóc đen. Anh ta có khuôn mặt châu Á cùng với vóc dáng nhỏ bé. Nếu như anh ta nhỏ hơn một hai tuổi thì đúng là đối tượng yêu thích để cô ra oai đàn chị trong nhà vệ sinh của Trại. Clarisse tỉ mỉ xác nhận khuôn mặt của thanh niên trước mặt, nhưng cuối cùng cô không có một ấn tượng nào. Nếu thật sự là trại viên, cô hẳn là phải nhận ra được mới phải. Hay là quân tiếp viện? Nhưng anh ta chẳng có một tí gì giống Á thần cả.
-Được rồi! Thêm phát nữa cho ấn tượng.
Người thanh niên tóc đen chẳng buồn để ý, chỉ là
Phù~ Phù ~
- thổi vào bàn tay phải, hét to lên một tiếng, rồi giáng một quyền thật mạnh xuống nơi anh ta vừa đứng.
Titan Hammer!!!!
Uỳnh uỳnh uỳnh...
– Những tiếng nổ liên tiếp vang lên như tiếng đại bác, làm rung chuyển cả ngọn đồi. Clarisse ở gần nhất, hứng chịu toàn bộ sóng xung kích, nhưng cô hầu như chẳng bị thương tích nào, chỉ đơn giản là cơ thể cô như đông cứng lại, choáng váng không thể chuyển động.
Có vẻ nhưng không phải mỗi Clarisse như vậy, mà toàn bộ những trại viên Hy Lạp cũng như những tên La Mã khốn khiếp đều chung một cảnh ngộ.
Thậm chí, có mấy tên yếu đuối còn ngã lăn ra đất, co người lại thành một cục vô dụng.
-Tất cả dừng tay... Đứa nào còn dám động thủ thì đừng trách tao ác!
Hàng trăm người đang giao chiến trên ngọn đồi sững sờ.
Rốt cục, cũng đã có người lên tiếng:
Mày là cái quái gì...
Á aaa
– Tất cả những gì mọi người thấy là một cái bóng mờ vút qua, tên trại viên La Mã vừa mở miệng nằm xụi lơ trên mặt đất. Người thanh niên châu Á kia đang dẫm trên mặt hắn, và hai chân của hắn bị gãy gập theo một góc độ kỳ dị.
-Tao quên! Cả bước lên cũng không được! Còn đứa nào bất mãn không?
Thằng khốn này! Thả Mick ra
– một tên to con mặc áo màu tía của trại La Mã hùng hổ xông đến.
Người thanh niên kia chỉ đơn giản tung ra một đấm.
Sau đó... không có sau đó nữa rồi.
Mọi người hít một hơi lạnh nhìn tên trại viên La Mã to con kia. Hắn co người nằm một đống tại chỗ, trực tiếp ngất đi.
-Ai nữa...
Hừm! Đừng tưởng thế đã là giỏi! Tiểu đội một, lên
– Tay thanh niên cao gầy với chiếc áo thun tím rộng lùng thùng kéo dài qua mông chỉ tay ra lệnh. Phía sau gã, năm tên che khiên, lao móc hướng ra ngoài, xếp thành một hàng ngang từ từ bước lên.
Uỳnh...
– Ba bóng đen quay cuồng đụng vào thân cây rồi nằm sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích, khiên tháp vỡ nát. Người thanh niên thu tay nhìn hai tên hai bên thì hai gã liền vội vàng bỏ lao cùng khiên, ra sức xua tay, rồi ngồi thụp xuống che đầu.
-Người tiếp theo...
Lũ trại Hy Lạp vô dụng...
– Vẫn là gã gầy nhom với cái áo tím rộng thùng thình –
Ta đoán chắc sợ chết khiếp hết rồi...Chẳng ai dám đứng lên...
-Còn hơn cái lũ cậy đông đánh lén. Năm người lên cùng một lúc... thế mà ngồi thụp xuống ngoan như cún... có khi giờ ướt cả quần rồi cũng nên... ha ha ha!!!!
-Khốn khiếp! Tất cả cùng lên!!!
Tất cả trại viên trại La Mã reo hò tiến lên, người đoản kiếm, người trường kiếm, người lao móc... Nhưng vòng vây càng khép chặt thì những vũ khí dài như trường kiếm hay lao móc không thể tấn công. Vì nếu tấn tấn công thì chưa đến người gã thanh niên kia đã ngộ sát hết đồng đội mình. Mọi người bên ngoài chỉ thấy bụi tung lên mù mịt. Tiếp theo là từng đám, từng đám bị đánh bay ra ngoài.
-Chết tiệt! Quân đoàn hai, đội hình palang, rút ra ngoài theo góc hai giờ! Đội bốn, lao móc chuẩn bị... phóng...
Uỳnh!!!
– Lại một quyền nhìn như cực kỳ tầm thường nện thẳng xuống nền đất đồi. Trong ánh mắt kinh dị, khó tin của Clarisse và hàng trăm người, khối đất lớn như một tầng nhà bị lật tung lên, chắn trước đám lao móc chi chít như đàn ong bay tới. Vụn đất bay đầy trời, phủ kín bên trên ngọn đồi rộng lớn. Mặt đất cũng trùng xuống ba bốn mét có lẻ, trơ sỏi đá lởm chởm.
Nhưng bất ngờ hơn, người thanh niên nọ lại nhảy lên cao, vặn mình bám vào một góc khối đất mà đẩy mạnh một cái.
Ấy vậy mà, anh ta thực sự... ném nó.
Khối đất lao vun vút, vượt qua đầu đám trại viên La Mã, hướng về ngọn Nắm đấm Zeus trong rừng cấm. Đám trại viên nuốt hoảng sợ thầm nghĩ, nếu cái khối đất có khi cả tấn ấy rơi xuống chỗ mình... Ăc ặc...
Uỳnh.... Uỳnh ... uỳnh.
Thực sự không thể tả được cảnh tượng trước mặt thành viên của cả hai trại lúc này. Sỏi cát, đất đá bị sóng xung kích thổi văng ra khắp nơi.
Nhưng chờ lớp khói bụi tan đi, đám trại viên mới thấy được điều ngạc nhiên tiếp theo đang chờ đón họ. Những tảng đất có đường kính lớn hơn cả thân người đang nằm rải rác xung quanh. Nhưng điều đáng nói là chúng đều có một hay hai cạnh sắc ngọt như có một lưỡi kiếm khổng lồ cắt qua vậy. Ở trung tâm là một thiếu niên rụt rè, người mà toàn bộ trại Hy Lạp đã tưởng cậu đã bỏ mình sau cuộc chiến với Kronos tại Manhattan mùa hè năm ngoái.
-Ethan Nakamura!
Nhưng khi cậu bé mở miệng, tất cả những người con của Trại con lai, đều rợn tóc gáy. Giọng nói ấy, ít nhất họ đều đã nghe thấy một lần ở Manhattan. Đối với một số á thần, từ rất lâu về trước, giọng nói ấy dằn vặt họ mỗi đêm, lôi kéo, dụ dỗ họ phản lại gia đình mình, mà đáng ra nó phải kết thúc vào mùa hè năm ngoái:
-Ấn tượng đấy, làm sao ngươi thấy được ta? À quên, xin chào những á thần! Ta, Kronos, chúa tể của các Titan, đã quay trở lại!