• 240

Chương 65: Ethan Nakamura hay Kronos. Cuộc chiến bắt đầu.


Sau lời giới thiệu, đằng sau lưng Ethan vặn vẹo tạo thành một
cánh cổng
đen ngòm. Đám người Hy Lạp thậm chí còn không tin vào những gì đã nghe. Nhưng điều tốt là đám trại La Mã cũng đã ngừng lại. Sau mấy lần chớp lóe, đội tiên phong gồm Ethan Nakamura, hai mụ Dracaenae với đuôi rắn cùng lớp giáp sừng đỏ rực và hai gã khổng lồ Hyperborean da xanh tái.

Một bóng màu xám vụt qua trước mặt Phong, là bác nhân mã Chiron, mặt đối mặt với cậu bé Ethan. Nhưng Phong cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của bác nhân mã già.

-Ngươi... chẳng phải ngươi đã...

Đôi mắt đen của Ethan chuyển thành màu vàng, rực sáng:
Xin chào con trai bé nhỏ. Ngạc nhiên lắm đúng không? Nào nào... giương cung chĩa thẳng vào mặt cha mình thế là không tốt đâu...


-Làm thế nào mà ngươi...


Đó là một câu chuyện dài đấy. Nhưng ta thực sự phải cảm ơn thằng bé này, nó ngoan hơn ngươi nhiều lắm, con trai ạ...
– Ethan nói rồi tự xoa lên đầu mình.


Khốn khiếp... khó chơi rồi đây, hắn là Tà linh!
– Arita cùng Reyna cùng Nico bước đến phía sau lưng Phong. Giọng nói vừa rồi là của ông chú Tengu Chiko. Đương nhiên là vô hình với tất cả mọi người, trừ Phong và Arita.

-Lâu lắm mới thấy lão ra ngoài... Mà Tà linh là thứ gì vậy?

-Tà linh cũng là một dạng Shikigami. Chắc hẳn là cái thằng bé kia dùng phương pháp gì đó áp chế linh hồn tên Kronos làm Shikigami nhưng bị tên Kronos kia phản lại, cướp luôn thể xác. Hình như hắn là một vị thần đúng không? Vậy giờ hắn không còn bị rằng buộc bởi cái luật thần không được dùng phép thuật trực tiếp làm hại con người của nơi này nữa rồi.

Móa... Ethan Nakamura là một Âm dương sư???

Đúng lúc này hai mụ Dracaenae lao lên tấn công. Hai mụ giương cây cung trắng hếu từ xương quái vật. Nhưng đáng tiếc là bác Chiron còn nhanh hơn. Mũi tên của bác Chiron lao vun vút, chặn đứng mũi tên của hai mụ Dracaenae.

-Mặc kệ ngươi là Ethan hay là Kronos. Đền mạng lại cho Silena đây!

Thật bất ngờ, lao lên đầu tiên lại là Clarisse. Mới vừa rồi Phong còn chắc chắn là cô không thể nào gượng dậy nổi. Nhưng bất ngờ sau tiếng hét, một quầng lửa đỏ bùng lên bao quanh Clarisse. Những vết thương lành lại với tốc độ trông thấy bằng mắt thường. Trông cô lúc này không khác một vị thần.

"Lời chúc phúc của thần Ares," – Một trại viên Hy Lạp reo lên - "Tớ đã thấy cô ấy dùng nó đánh bại hai con Drakon ở Mahattan năm ngoái.


Clarisse vớ ngay một thanh kiếm gần nhất, lao lên đâm vào Ethan. Nhưng tên Hyperborean sừng sững như ngọn núi ưỡn ngực đỡ lấy thanh kiếm. Tiếng leng keng lanh lảnh như kim loại va vào kim loại, nhưng lực đâm cũng đủ làm tên Hyperborean to lớn lùi lại vài bước. Ngay lập tức, gã cùng Clarisse lao vào nhau.

-Thế thì em sẽ chọn tên to con còn lại.

"Con trai của Hades," – tên Hyperborean còn lại gầm lên - "Ngươi thích cái chết đến thế sao?"

"Đúng... Cái chết của ngươi," Nico vung vẩy thanh kiếm đen bằng sắt Stygian.

"Ta là bất tử, đồ ngốc! Cánh cửa ngay sau ta chính là Tử môn. Nếu có chuyện thì ta chỉ cần bước từ đó ra mà thôi!


Xoẹt... Phong vẩy mạnh thanh kiếm màu đen dính đầy những thứ nhớp nháp mà tên Hyperborean để lại.


Cái quái gì...
– Ethan hốt hoảng nhìn về phía tên tên Hyperborean, hừm một tiếng rồi nhổ nước bọt xuống đất quay sang Phong –
Hừm, Phong... vậy là ngươi quyết định chống lại chúng ta...


-Thông cảm! Có người nhờ.

-Vậy thì ngươi chết đi.

Ethan, hay cũng là Kronos lao lên cùng với chiếc lưỡi hái đen xì chết chóc trong tay. Phong dần siết chặt thanh kiếm đen. Cậu lùi chân phải lại né đòn một cách nhẹ nhàng hết sức. Lưỡi hái lướt qua mặt bỏng rát. Phong hơi gập hông lại xoay nghiêng lưỡi kiếm đang lóe lên ánh xanh - kiếm kỹ cơ bản nhưng lại có tốc độ nhanh nhất của nhánh đơn thủ kiếm
Rage Spike
.

Kronos chưa kịp phản ứng thì đường kiếm của Phong tan ra thành những vệt sáng rồi đổi hướng giữa không trung. Nó trượt dọc theo cạnh của chiếc lưỡi hái trước khi đâm thẳng vào ngực Ethan.

Nhưng ngay trước khi thanh kiếm chạm được vào người thằng bé, nó đã bị chặn lại bởi một bức tường vô hình. Phản lực khổng lồ từ va chạm chạy dọc cánh tay của Phong. Một tia sáng màu tím lóe lên, liền đó một thông báo hệ thống xuất hiện.

[Immortal Object]

Không chỉ Phong ngạc nhiên mà Kronos (từ giờ sẽ thống nhất gọi như vậy) cũng ngạc nhiên không kém.

Nhiệm vụ thế giới. Tiến độ: 2/3
Hộ tống bức tượng Athena Parthenos về Trại con lai.

Cái quái gì... Ê... Đừng có nói là giống như mấy game offline, phải hành động theo đúng cốt truyện thì mới đánh được boss nhé!

Kronos chớp lậy cơ hội chống mạnh phần đầu cán của lưỡi hái xuống mặt đất. Uỳnh .... uỳnh ... uỳnh... làn sóng tanh tưởi màu đen đẩy tất cả mọi người lùi lại. Những chiếc xe chiến ngựa kéo dựng xuống tạm bợ thành cái rào công sự bị lật tung lên. Các á thần, thậm chí là cả bác nhân mã Chiron, kéo nhau nằm úp xuống để tránh những đám đất đá văng qua đầu.

Phong loạng choạng đứng dậy. Các trại viên nhà thần Apollo với mái tóc vàng hoe không thể lẫn còn bám trụ bị đẩy lùi về phía Nhà Lớn - ngoại trừ cậu huynh trưởng nhà với mái tóc bị cháy một nửa, hiện đang vắt vẻo bám vào một thân cây nghiêng ngả cách Arita một vài bước. Mũi tên cuối cùng được lắp trên cung của cậu ta, nhắm thẳng đến Kronos... Vút...

-Có cố gắng đấy... nhưng vẫn chưa đủ đâu. Cả những tên còn lại nữa, bắt đầu mua vui cho ta đi nào
!

Tử môn màu đen sau lưng Kronos bất ngờ mở rộng, hàng trăm tên quái vật lũ lượt kéo nhau ùa ra ngoài. Đi đầu là những khuôn mặt giống chó cắm vào cái thân ngắn củn với kiếm được đeo ở bên hông, chúng là những con Telkhine - quỷ biển, mấy tên khổng lồ với các cây dùi cui, các Cylops xấu xa, một vài con Drakon phun lửa, và cả đặc sản nổi tiếng của Hy Lạp, những con Minotar.


Chết tiệt
- Clarisse lùi lại, thở hồng hộc sau những đòn trời giáng của tên không lồ. Cô đưa mắt nhìn quanh, những trại viên mệt mỏi dìu nhau chạy trốn. Sau cả một đêm nội chiến chống lại những người La Mã, đám quái vật điên cuồng hò hét từ Tử môn càng ngày càng nhiều làm họ tuyệt vọng.

Phía La Mã với lợi thế quân số và đội hình nên tình huống khá hơn hẳn phía Hy Lạp. Từng tiểu đội xếp thành hàng phóng những mũi lao móc vào lũ quỷ biển Telkhine. Một đội hình con rùa hướng những cái khiên bẹp dúm ra ngoài, run rẩy cản lại đợt công kích dữ dội của các tên Cyclops man rợ. Những con đại bàng khổng lồ bay vòng vòng phía trên chiến trường, gia nhập cùng với đám pegasus của trại Hy Lạp lao từ trên không xuống chiến đấu quấy phá những con Minotaur. Thậm chí những con đại bàng và Grifin thông minh con biết cắp những tảng đá lớn thả xuống. Nhưng tất cả cũng nhanh chóng bị nhấn chìm bởi lũ quái vật.

-Không phải như thế này... – tên pháp quan phản diện Octavian gào lên - mọi chuyện không phải như thế này... Ta, Octavian, sẽ giết hết những tên Graecus mọi rợ, ta sẽ đường đường chính chính lên ngôi Pháp quan, rồi đến Viện nguyên lão... ta không thể chết ở đây được.

Áo giáp trên người Octavian không ngừng va đập vào nhau tạo thành những âm thanh chói tai và thanh kiếm nắm trong tay cũng liên tục run rẩy. Hắn chưa bao giờ biết sử dụng những thứ này. Chiếc áo giáp xộc xệch như cái cách bám víu vào cuộc sống còn lại của hắn rất buồn cười. Tử vong đang đến rất gần... hắn cảm nhận được điều đó... trong ánh mắt con Minotaur trước mặt. Không chỉ hắn mà cả mười tên đội trưởng tay sai, tất cả đều run rẩy giống như Octavian.

Mặc dù sợ hãi, nhưng không ai trong số bọn chúng cố gắng chạy trốn. Đây không phải là sự dũng cảm mà vì tất cả họ đã quá sợ hãi. Chứng minh cho điều đó chính là âm thanh của tiếng răng đập va vào nhau. Nếu có thể chạy trốn thì chúng đã làm rồi.

Đó là bởi vì bọn chúng biết rằng không thể trốn thoát.

"Ngươi, cả ngươi nữa, nhanh chặn con quái vật lại!"

"Ta không thể chỉ chết ở đây, các ngươi! Mau tranh thủ thời gian cho ta! Tạo thành lá chắn để bảo vệ ta!"

Không ai hành động. Mặc dù danh nghĩa là người chỉ huy nhưng lúc này hắn chẳng được ai được tôn trọng cả. Chẳng có ai ngu ngốc mà đi hy sinh sống của họ cho các loại người như này sống sót!

Lỗ mũi của con Minotaur rung rung. Cán rìu bằng đồng bọc da dài bằng cả thân người của con quái vật mạnh mẽ hạ xuống. Một ánh chớp màu bạc lóe lên - chém bay một chiếc sừng, rồi đến chiếc còn lại. Con Minotaur gào rú cố tóm lấy thân ảnh màu đen bé nhỏ. Nhưng bóng đen nhanh chóng lăn ra xa.

-Bình tĩnh lại!

Gã nhỏ con gầm lên át đi tiếng kêu gào của đám Octavian . Khu vực này trở nên im lặng, thời gian như thể dừng lại. Hóa ra đó là Dakota, quân đoàn trưởng quân đoàn số 5 với khuôn mặt đỏ lựng.

-Lui lại! Nhanh gửi các tín hiệu, tập hợp các trung đội khác trở lại đây! Trong khi các tín hiệu được gửi đi, những người còn lại cố gắng tranh thủ thời gian! Ta không muốn chết theo kiểu này, bắt đầu hành động!

Mọi người nháy mắt hành động.

Chân tay họ không còn luống cuống như lúc nãy nữa, những binh sĩ phối hợp rất ăn ý với nhau, khí thế dần trở lên áp đảo.


Bảo vệ những người Hy Lạp, vũ khí của họ có thể hạ đám quái vật
– Dakota lại tiếp tục ra lệnh.

Mặc dù không muốn phải thừa nhận, nhưng mục đích của những người La Mã đến đây là để giết người, nên họ chỉ mang những những vũ khí bằng thép. Còn những vũ khí bằng đồng Celestial và vàng Imperial có thể tiêu diệt được quái vật, nhưng vô hại với con người.


Đừng tưởng chỉ vậy mà ta tha thứ cho các ngươi
– Clarisse hừ lạnh –
Chúng ta sẽ giải quyết sau khi chuyện này chấm dứt



Đồng ý
- Dakota chớp mắt buồn bã, rồi anh ta đứng thẳng người lên với vẻ kiên quyết -
Tôi sẽ cho cô một câu trả lời, bằng cả danh dự của tôi.


___________________


Có vẻ mọi chuyện đang dần tốt đẹp trở lại rồi
– Reyna cảm khái.


Cách tôt nhất để chấm dứt tranh chấp là tạo cho họ một kẻ thù chung
– Lão Tengu triết lý.

-Ha ha ha! Phải thế chứ! Những đứa trẻ của ta, tiến lên nào. Chúng ta một lần nữa sẽ tạo nên kỳ tích ở Mahattan. Còn mấy ông bạn già, theo ta nào.

Bác nhân mã Chiron dẫn đầu đội quân nhân mã
Những chú ngựa Pony thích tiệc tùng
của mình lao vào đám quái vật. Hai đội quân hình thành một gọng kìm đánh tan lũ Telkhine. Rất nhanh sau đó, chẳng còn gì sót lại ngoài các đống bụi đất, móng và răng đủ loại.

-Cứ như vậy không phải là cách, đưa anh đến gần Kronos. Anh sẽ đóng Tử môn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.