Chương 71: Shikigami Ares.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2017 chữ
- 2019-08-23 09:30:50
Trở lại cuộc chiến trước Nhà Chính.
Liệt ma đạn...
– Arita bắn những tảng đá lớn về phía Kronos. Nhưng hắn chỉ hời hợt đỡ lấy bằng một tay.
-Ngươi còn chưa thấy rõ chênh lệch giữa ta và ngươi à? Ngươi có biết tại sao ta lại để cho thằng lỏi đó đặt bức tượng dễ dàng thế không? Vì đám con cái ta có lấy lại được sức mạnh và hợp nhất hai bản thể Hy Lạp – La Mã, thì chúng cũng phải đến Athen trước. Trong lúc chúng bị đám Titan anh chị ta cầm chân, ta sẽ giết sạch các ngươi. Cứ nghĩ đến cảnh lúc chúng trở lại đây nhìn cảnh đó... Ha haha!!! Giờ thì hãy nói Tạm biệt đi nào, Á thần bé nhỏ.
Kronos ngửa mặt lên trời cười, không thể kiềm chế nổi bản thân. Hắn đột nhiên biến mất! Arita đang nhìn chằm chằm hắn, bỗng sửng sốt. Khốn nạn! Hắn nhằm vào Azumi!
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện bên cạnh cô bé. Đôi mắt Kronos trợn tròn, sự độc ác cháy bừng bên trong con ngươi. Hắn thè lưỡi ra khỏi cái miệng đang cười khoái trá của mình.
Arita điên cuồng lao đến. Khốn khiếp! Cậu không cho phép, Azumi là tất cả đối với cậu bé. Arita chỉ vừa hứa với Azumi rằng cậu sẽ không để cho cô bé gặp bất cứ tổn thương nào. Kể cả có đánh đổi cả bản thân cậu.
-Sao phải vội thế, nhóc! Rồi sẽ đến lượt ngươi cơ mà!
Arita nhận thay Azumi cú đâm. Arita nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cú chém của cái lưỡi với vô vàn gai nhọn trên đỉnh đủ đau để làm cậu bé quay cuồng. Nhìn xuống dưới, hàm răng nghiến chặt chịu đựng, Arita thấy phần ngực của cái áo đen đã hoàn toàn bị rách và một đường đỏ thẫm, sắc ngọt chạy ngang phần da lộ ra. Máu tuôn thành dòng, vẽ những đường song song khi chảy xuống.
-Sao…? Thế nào hả…? Cái cảm giác khi biết rằng mình sắp chết thú vị chứ…? Nói ta nghe xem nào… được không…? Vậy mà ta phải chịu cái cảm giác này suốt hàng nghìn năm trời. Tình thân ư? Nó là thứ buồn cười nhất trên thế giới này! Cha ta ném lũ được gọi là em ta xuống Tartarus, lũ Cyclops và lũ Trăm tay, chỉ vì chúng quá xấu. Mà công nhận chúng xấu thật, thế là ta lại ném chúng xuống lần nữa. Hahaha! Vì ngai vàng của các vị thần, mà chính tay ta đã băm cha ta làm trăm mảnh. Rồi chính ta cũng bị y như thế. Cái thứ tình thân của các ngươi làm ta phát ói!
Kronos vung vẩy lưỡi hái, và lần này hắn đâm vào bụng Arita. Ngay cả khi toàn thân cậu bé đang bị tra tấn bởi lưỡi hái sắc lạnh kia, thì tâm trí Arita lại như đang bước đi trên con đường tăm tối mịt mù, như thể có một tấm màn lạnh lẽo nặng nề đang dần dần phủ lên nó.
-Ô kìa! Cả ngươi cũng muốn à? Vậy để ta chia cho ngươi một nhát cho đều nhé!
Máu vẫn không ngừng chảy, còn toàn thân cậu bé vẫn đang tê liệt. Cơ thể Arita trở nên lạnh lẽo, cứ như thể tử thần đang dùng một màn sương lạnh giá che phủ lên người, cái lạnh của cái chết len lỏi bò lên từ phía bàn chân. Thế rồi– một nỗi sợ hãi mạnh mẽ xâm chiếm lấy trái tim cậu bé. Azumi cũng đỡ cho cậu một nhát đâm!
-Em không để onii-chan phải chịu một mình đâu?
Aaaaaahhhhhh!!
- Arita mở mắt ra, nắm lấy lưỡi hái đang tiến đến trước mắt mình và bắt đầu dùng hết sức lực còn lại để đứng lên. Sự sống và cách chết cách nhau đúng một sợi chỉ. Kronos kêu lên đầy ngạc nhiên.
-Hử…hử? Gì thế này, sợ chết rồi ư?
Trong vô thức, tay cậu bé lay nhẹ Azumi vừa ngã xuống, trên người hai anh em vừa cùng lúc xuất hiện một chuyện kỳ lạ. Không hiểu tại sao khi nắm Arita chạm vào Azumi, linh lực trong người cậu bé lại chuyển sang người cô, bằng một cách tự nhiên thần kỳ nào đó. Giống như cả hai đã trở thành một thể thống nhất.
Điều khiển nó! Bắn nó ra!
– Giọng của cả lão Tengu Chiko và Azumi cùng một lúc vang lên trong đầu Arita.
Một cảm giác ấm áp dễ chịu, từ bàn tay Arita lan đi khắp cơ thể. Đôi mắt cậu bé ánh lên sắc xanh lục. Lấy Arita và Azumi làm tâm, một vầng hào quang rực rỡ đột nhiên rực sáng, hất văng Kronos ra ngoài.
-Cái gì? ....
...Đây... đây là linh lực của Azumi sao... hay là của cả hai. Toàn thân Arita đang sôi trào. Nhưng không giống như linh lực của Tengu bùng cháy dữ dội như lửa, luồng linh lực này nhẹ nhàng thánh khiết, mơn man như làn gió. Nhưng gió có ở gắp nơi, lúc thì dịu dàng, lúc thì dữ dội như cuồng phong bão tố.
Liệt ma đạn...
– Arita ném ra một luồng sáng nhỏ xíu từ lòng bàn tay. Mọi lần thi triển, cậu phải dùng một vật thể để truyền linh lực, nhưng lần này thì khác, Arita trực tiếp ném ra linh lực.
Uỳnh... Uỳnh... Uỳnh... Kronos đã không coi thường, vội vàng đỡ. Thế nhưng vụ nổ đẩy lùi gã năm sáu mét. Hắn hoảng hốt nhìn xuống tay mình. Hắn chảy máu!
Chưa hết. Arita từ trên cao lao xuống, thoạt nhìn thì cả người chồng chất sơ hở. Nhưng khi Kronos chưa kịp định thần, Azumi xuất hiện. Azumi và Arita cùng nắm chặt cán thanh linh kiếm đã gãy, ngay lập tức thanh đao trở lên to lớn khác thường. Vầng hào quang thân lưỡi đao lấp lánh vô cùng kì lạ, đan xen trong đó là ba loại ánh sáng lam, đỏ và vàng, linh lực hỗn hợp kỳ dị không ngừng dao động, chém thẳng xuống.
Khốn khiếp...
– Kronos gào lên –
Đừng đẩy vận may của các ngươi đi quá xa!
. Kronos đỡ được một đao, nhưng mặt đất dưới chân hắn lún xuống đến cả tấc, từng vết nứt lan rộng ra xung quanh như mạng nhện.
Vừa dứt lời, thanh đao trên tay Azumi được thay thế bằng cánh tay quỷ, OverSoul của Arita. Hư ảnh hai con sói Shikigami một xanh một đỏ Akai và Gurin của Azui hiện lên, từ từ hóa thành vô số những tinh tú bay vào đôi mắt con quỷ Tengu trên cánh tay. Đột nhiên ba đạo ánh sáng lam, đỏ và vàng dung hợp lại, phát nổ như bộc phá. Theo cú đấm của Arita, đoàn ánh sáng hỗn hợp này như tia sét phóng thẳng đến Kronos, những nơi nó lướt qua tất cả mọi vật đều tan biến chỉ còn lại một vệt sáng huyễn lệ kéo dài.
Hạ được hắn chưa?
– Arita thở khó nhọc. Sau đòn kết hợp, đối với cả hai anh em, hít thở cũng trở thành thống khổ. Cảm giác máu tràn vào màng phổi không phải điều mà hai đứa bé mười ba tuổi phải chịu, cũng may là có bánh thánh.
-Khốn khiếp. Các ngươi làm ta bực rồi đấy!
Arita chỉ kịp đẩy Azumi ra xa. Cảm giác đau đớn, lạnh giá, chết chóc hòa cùng cái tê liệt đến tận linh hồn đang từ từ rút đi sức sống của cậu bé. Kronos nhíu mày lại và bĩu môi ra, dùng mũi lưỡi hái nhọn hoắt đang đâm vào cánh tay phải của Arita rồi xoắn nó lại hai, rồi ba lần.
-Cả hai ngươi sẽ phải chết từ tốn nhất, đau đớn nhất.
Lưỡi hái của Kronos đột nhiên bị cản lại, bởi một chiếc gậy bóng chày. Arita nén đau đớn mở mắt ra. Trước mặt cậu là một thanh niên vẻ mặt bặm trợn, mái tóc dựng đứng kỳ dị. Anh ta khoác hờ bên ngoài áo ba lỗ một chiếc áo veston đồng phục của một trường cao trung mà Arita chắc chắn nó chẳng bao giờ tồn tại. Bởi huy hiệu trường trên ngực áo là một đỉnh núi, một cái đầu lợn lòi và hai ngọn giáo vắt chéo.
-Có vẻ như mỗi lần hồi sinh ông lại càng thất bại đấy, lão già! Giờ ông chỉ dám bắt nạt đám Á thần còn chưa trưởng thành thôi à?
Ares...
– Kronos gào lên –
Ngươi dám nói với ta vậy à? Ta là ông ngươi, là vua các vị thần! Ngươi còn dùng cái dáng vẻ chết tiệt gì thế kia? Không dám dùng nguyên hình ư?
Lão đã hết thời rồi, Kronos...
– Ares lắc đầu ngao ngán –
Còn đây... lần đầu tiên ta đi gặp con ta mà! Phải diện một chút! Đây là dáng vẻ lần đầu tiên khi ta gặp được mẹ của tụi nhỏ.
Chào, ta là cha của hai đứa.
Arita và Azumi nhìn chằm chằm vào người vừa tự nhận mình là cha này. Ông ta quay sang Arita và Azumi mỉm cười thân thiện nhất có thể. Nhưng đối với cả hai thì nó chỉ là hành động nhe hàm răng trắng ởn, của cái cái khuôn mặt đang méo mó, dữ tợn.
-Ta xin lỗi! Nhưng ta không thể gặp các con sớm hơn... Mặc dù... ta... ta... Nhưng mà... tại...
Cái gì đây?
– Kronos cười khùng khục –
Chiến thần của đỉnh Olympus, dữ dằn nhất, hiểu chiến nhất, lại sợ hai đứa trẻ ranh đến nỗi nói phải lắp bắp ư?
Ông im ngay, lão già khốn khiếp, cút về Tartarus đi...
– Ares mắt đỏ sọng, gào lên –
Ta không sợ ai hết! Chúng ta con ta.
Ông là cha chúng tôi ư?
– giọng Arita bình tĩnh. Không có sự nhận thân cảm động, cũng không có giận dữ trách móc, trái ngược hẳn với khuôn mặt của Ares đang biểu lộ tình yêu thương trìu mến và hài lòng. Arita tự tin hơn trong lần đầu được ở cạnh người cha thần thánh. Nhưng cậu chẳng lộ ra một tia xúc cảm nào. Hầu hết những người mang dòng họ Namiko đều có một mặt như vậy. Namiko có nghĩa là sóng biển, giống như mặt biển vào những ngày lặng gió, nhưng không ai biết đại dương sẽ biến đổi ra sao. Nó luôn bí ẩn và khó hiểu.
-Vậy giúp tôi đánh hắn. Hắn làm Azumi bị thương.
-Ta xin lỗi, tại ta đến muộn. Đúng là con trai của ta, nếu kêu gào mà mạnh lên thì cần quái gì gian khổ luyện tập. Nhưng không phải chỉ mình ta, cả ba chúng ta cùng ra tay, ném lão về cái chốn tối tăm hôi thối của lão.
Khốn khiếp, Ares...
- Kronos cũng đã bắt đầu chột dạ -
Ta đang ở trong thân xác người phàm. Ngươi là thần không được ra tay.
-Hừm, chỉ mình ngươi biết cách lách luật ư? Vợ ta, mẹ của chúng là Âm dương sư xuất sắc nhất của gia tộc Namiko đấy. Lên nào con trai!
Bắt đầu từ cánh tay, hoa văn trên OverSoul bắt đầu thức tỉnh. Mặc dù linh lực trào ra không mãnh liệt, nhưng những hoa văn nếu so với bộ dáng con quỷ Tengu trên cánh tay kia còn dữ tợn hơn mấy phần. Theo hoa văn màu máu chạy xuống dưới, màu vàng và đỏ đan xen, từ từ uốn lượn một vòng toàn thân Arita rồi trở lại đôi mắt con quỷ trên cánh tay. Hoa văn trên hai con mắt quỷ đó bắt đầu rực sáng, linh lực của cậu bé lúc này mới bùng nổ như núi lửa phun trào, lấy Arita làm trung tâm tỏa ra xung quanh, chiếu rọi bao trùm cả khu Nhà Chính bằng một tầng kim sắc lộng lẫy.
-Shikigami!!! Ông ta tự biến bản thân mình thành một Shikigami.