• 196

Chương 32 Vong Tình Kiếm


Trong các tác phẩm kiếm hiệp của Ôn Thụy An có một nhân vật dùng kiếm, cũng thuộc hàng nhất đại tông sư, có tên là Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy là một anh hùng cái thế, ngộ ra được yếu quyết của tuyệt học võ công có tên là Vong Tình Thiên Thư, từ đó luyện thành Vong Tình Kiếm Pháp, danh chấn giang hồ. Nguồn gốc của Vong Tình Thiên Thư từ tổ phụ Tiêu Tây Ngô. Tiêu Tây Ngô có hai đứa con trai lúc nào cũng bất hòa. Cùng được truyền kiếm, nhưng sau này lập ra hai trường phái kiếm pháp riêng, người này là Nội Quán Kiếm, người kia là Ngoại Quán Kiếm. Suốt đời tranh giành nhau, Tiêu Tây Ngô đành để lại Vong Tình Thiên Thư cho đời sau, nhà họ Tiêu mãi cho tới Tiêu Thu Thủy mới ngộ ra yếu quyết luyện thành.
Thực ra rất nhiều người đã đọc qua Vong Tình Thiên Thư, có người còn kiên trì ghi nhớ, nhưng mãi không nhìn ra được điều gì có thể luyện được, cho là đồ bã trấu, không thèm luyện. Kiếm pháp Vong Tình Thiên Thư hết sức quái dị, càng luyện càng "hữu tình", càng xuất hiện ma tâm, lại càng muốn tranh đoạt giang hồ, hoàn toàn khác với cái tên Vong Tình của nó. Người càng luyện càng xuất hiện ma tính, không thể nào khống chế bản thân, tệ hơn là gặp quần hùng, lại khó kiềm chế ý muốn đại khai sát giới, không vì lý do gì. Luyện chưa thành thì rất có thể đã táng mạng trong chuyện tranh đoạt giang hồ. Nói là luyện kiếm, nhưng vẫn là luyện tâm, tâm cảnh không ở cảnh giới thoát khỏi mọi sự tranh đoạt trong giang hồ, không có cách nào ngộ được cảnh giới của Vong Tình Kiếm. Tiêu Tê Ngô để lại Vong Tình Thiên Thư chỉ có Thân Pháp, Kỹ Pháp, nhưng lại không hề có Nội Công Tâm Pháp. Người sau không cách nào luyện.
Một khi luyện thành Vong Tình Kiếm, chẳng cần tới kiếm nữa, cảnh giới của người luyện đạt tới một trình độ tâm hồn tiêu dao khoáng đạt, viên đá, cành cây, ngọn cỏ,... tất cả đều có thể theo thanh kiếm trong tâm mà tạo ra sát thương đối với kẻ địch. Vong Tình Kiếm - không vì động tình mà động kiếm, cũng không vì tình mà dừng kiếm. Một khi hạ thủ là bất lưu tình. Nhân gian là cõi hữu tình, ai có thể luyện?
Tiêu Thu Thủy là thiếu niên anh hùng, càng không phải là người có thể tuyệt tình. Ngược lại hết sức chung tình. Người thương không hiểu vì lý do gì biến mất, thiếu hiệp giữ mãi hình bóng trong lòng, không bao giờ quên. Hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, làm tan nát cõi lòng biết bao nhiêu trang quốc sắc thiên hương, biết bao nhiêu cô nương hình dung diễm lệ, trong lòng vĩnh viễn dành tình yêu cho người xưa, lại là thứ tình yêu đơn phương tuyệt vọng.
Người trong thiên hạ không hiểu một chuyện: người đời chỉ toàn tâm toàn ý cho những thứ làm họ thực sự luyến tiếc. Khi mất đi rồi, trong lòng liên tục kích hoạt ký ức gợi lại hình ảnh, không gian liên quan tới những gì đã mất. Quê hương chỉ đẹp trong lòng người đi xa xứ, mối tình đẹp lại thường là một mối tình dang dở. Sóng tình cuồn cuộn, thương nhớ không nguôi, mỗi lần tĩnh lặng là mỗi lần dậy lên trong lòng một cảm giác hết sức bi thiết về những gì đã qua, chỉ ước gì có thể trở lại khoảnh khắc và không gian đó một lần cũng cam lòng.
Điểm mấu chốt là ở chỗ đó, là nó phải sống hết sức mạnh mẽ, mạnh mẽ tới độ quyết định luôn mọi mặt trong đời sống người ta, quyết định luôn bản sắc của người ta. Nó trở thành một vị thần chủ quản luôn mọi nhân sinh quan, ngồi ở ngôi quan trọng nhất trong phần thánh khiết nội tâm. Mọi hành vi trong đời đều xoay quanh nó, đều vì nó mà sinh, cũng vì nó mà diệt.
Người có thể nhìn ra chuyện đó, thoát khỏi nó, độc lập với nó, hiểu được sự vô thường của sinh mệnh, bỏ đi ràng buộc và chấp trước vào hình tướng, tự nhiên nhìn ra được nguồn năng lượng nuôi sống cái tâm hữu tình đó. Danh - lợi - tình - thù, hết thảy tưởng chừng như vĩ đại, trong một thoáng giây người luyện Vong Tình Thiên Thư hốt nhiên đại ngộ, phát hiện ra rằng nó không đáng ở đó, cũng không mạnh mẽ như nó thể hiện. Đoạn Tình Kiếm trong tâm xuất hiện, cắt đứt các ràng buộc đó, chấn động trùng trùng như tiếng chuông vọng tới từ Nga Mi Kim Đỉnh.
"Hoa Khai Kiến Phật Ngộ Vô Sanh!"
Kiến hoa, vì hoa động tình, nhờ hoa vong tình. Tại sao tu Thiền không thành Phật? Bởi vì tu Thiền ở nơi thâm sơn cùng cốc, cũng như làm tê liệt, đóng băng các mầm mống tình cảm trong lòng, ức chế nó, chứ không hề nhìn thấy nó, không thể tiêu diệt nó. Nên vùng đất nội tâm của người tu Thiền không thể là vùng đất Tịnh Độ, bởi vì đó chỉ là một nơi băng tuyết rất dày, không một hạt giống nào có thể nảy mầm, không một quả trứng rồng nào có thể nở.
Người tu Phật hay tu Đạo nhập sơn chính là tìm cho mình một nơi trong lành, yên tĩnh để toàn tâm tu học. Nơi đó cao sơn lưu thủy, những dòng nước trong trẻo mát lành chảy vào tâm hồn người tu, tụ lại thành một thanh sắt còn thô trược. Muốn luyện thành, thì phải xuất sơn, nhập hồng trần. Khi đối diện với nhiệt lượng của các ham muốn trần trụi của hồng trần, các quả trứng rồng bắt đầu nở, các tâm tình phát sinh. Có người chịu không nổi, sa vào danh lợi tình thù, quên đi một niệm muốn tu hành ban đầu. Bị lửa hồng trần thiêu đốt thành tro. Kiếm luyện không thành, sinh mệnh cũng thành tro bụi thời gian.
Thiên tài của Carl Jung chính là hiểu được điểm này trong minh triết Á Đông: khi người ta nhìn một sự tình ma quỷ bên ngoài, thì ma quỷ trong lòng cũng phát sinh. Người tu Thiền cùng lắm là đắc chứng quả La Hán, vĩnh viễn không thành Phật. La Hán pháp tuyệt đối không phải là Phật Pháp. Không phải vì Như Lai không để họ tu thành, mà tự họ không muốn tu Phật, vì họ không để cho các trứng rồng kia nở, không để cho các hạt giống ma quỷ kia nảy mầm.
Bất kiến hoa bất ngộ vô sanh.
Không thấy hoa, không động tình vì hoa, không nhờ hoa đoạn tình.
Đường Tam Tạng từ nhỏ đã ở chùa. Nhưng phát hiện ra Tịnh không mang lại Ngộ. Trong khổ mới có thể ngộ, trong khổ Kim Quang Phật Thân mới luyện thành. Nên bất chấp luật pháp đương thời ngăn cấm, ông rời cửa thiền, một mình lội vào hồng trần tìm chân kinh.
Vong Tình Kiếm Pháp của Tiêu Thu Thủy cũng là nhờ vậy mà luyện thành. Từ hữu tình, ngộ ra được vì sao tình xuất hiện, ngộ ra được nhờ đâu nó tồn tại. Vong Tình Kiếm từ thanh sắt thô, luyện thành là nhờ liên tục đoạn đứt các tình cảm đó, chiến đấu với các ma quỷ nội tâm đó.
Vong Tình Kiếm cũng là Đoạn Tình Kiếm.
Trong nền văn hóa Tây Phương, hình ảnh dũng sĩ diệt rồng cũng phần nào tương tự. Rồng nở từ quả trứng, khi còn là con rồng nhỏ đáng yêu, ai cũng quý, ai cũng thích. Tới khi nó lớn, nó thành tai họa cho người đời, khi các anh hùng đi tiêu diệt được nó rồi, thì phần thưởng giành cho họ là tài phú và giai nhân.
Ngày lễ Valentine, các cô cậu nào thất tình thì nên nhớ, nhờ thất tình, mới thấy tình yêu không đáng để lao tâm. Đừng vì nhan sắc của người đời, mà quên đi hành trình luyện kiếm của mình. Thanh kiếm kia luyện thành thì tài phú và giai nhân tự nhiên xuất hiện.
Hãy như Tiêu Thu Thủy, lợi dụng hồng trần, luyện thành Vong Tình Kiếm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.