• 196

Chương 42 Ngẫm


Hồi học cấp 2 là giai đoạn mà tôi đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều nhất. Tôi nhớ có lần lúc đó, biết được có hai nhà văn ở Trung Quốc đại lục đã
tuyên chiến
với Kim Dung.
Một nữ nhà văn trẻ tuổi, thật ra khi đó cô còn là một nữ sinh cấp 3 hay đại học gì đó, nhưng tiểu thuyết võ hiệp do cô viết rất được giới trẻ Bắc Kinh ưa chuộng. Cô công khai nói rằng Kim Dung đã hết thời, hãy học theo Tô Thức thời Bắc Tống mà lui về
dưỡng già
, danh tiếng mà ông có cần phải trao lại cho cô.
Nghe nói Kim Dung thường từ chối nói chuyện về văn học với học sinh trung học, vì ông cho rằng một là họ không có nhiều kiến thức, hai là trao đổi sẽ ảnh hưởng việc học của họ. Nhưng đối với nữ nhà văn này, Kim Dung lại có tiếng nói rằng:
Muốn viết tiểu thuyết võ hiệp cần am hiểu lịch sử, nếu không thì không viết hay nổi. Tôi đã xem những truyện cô ấy viết, toàn dựa vào trí tưởng tượng và khoa học, đây là truyện khoa học viễn tưởng chứ không phải truyện võ hiệp. Mặc dù tài năng và cái tên không liên quan với nhau, nhưng tôi nghĩ cô ấy nên đổi bút danh sẽ tốt hơn, thời nhà Đường có một kỹ nữ trùng tên với bút danh của cô ấy, điều này không hay.

Nữ nhà văn nọ sau đó đã viết một bài thơ gửi tặng Kim Dung, ngụ ý khuyên ông không còn khả năng sáng tác nữa, nên an phận mà hưởng tuổi già, mới có thể sống thọ. Sau này không thấy Kim Dung đáp lời, việc tranh luận xem như kết thúc.
Nữ nhà văn này đã gây được tiếng vang với vài tiểu thuyết của mình thời đó, nhưng về sau cho tới giờ không thấy tác phẩm của cô xuất hiện nữa.
Còn một nhà văn khác, ông này công khai nói trên truyền hình là rất ghét Kim Dung, ông còn viết một cuốn sách lăng mạ Kim Dung. Tôi đã đọc một phần cuốn sách đó. Trong sách ông ấy nói rằng ông ấy không thể đọc nổi bộ Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung, chính xác là ông ấy đã miễn cưỡng xem một tập, tới tập thứ hai thì vì quá buồn nôn nên không xem được nữa.
Thật sự thì, nói thế nào nhỉ, tôi cũng chỉ đọc được một phần cuốn sách của ông ấy, ráng gồng để đọc tiếp cho biết vì sao mà ông ghét Kim Dung như vậy, nhưng gồng mấy cũng không đọc nổi vì quá… buồn bực!
Tôi hay nói về truyện Kim Dung, nên người ta nghĩ là tôi thích Kim Dung nên tôi sẽ bênh vực Kim Dung. Thật ra, tôi buồn bực không phải vì ông ấy lăng mạ Kim Dung, mà vì sách của ông ấy, từng chữ từng lời đều đầy rẫy tính tranh đấu, kích động, bài bác cổ nhân và mỉa mai các tiền bối.
Sau này tôi mới biết, ông này nổi tiếng vì viết truyện với phong cách… lưu manh. Có người nói ông lưu manh, ông đáp
tôi là vua của lưu manh
. Có người nói ông viết không khác gì một mớ hỗn độn, ông đáp
càng rác rưởi tôi càng thích
. Như vậy mà ra con người sao? Ông ấy bèn viết một cuốn sách với tiêu đề
Đừng gọi tao là người
!!!
Không phải tôi viết về họ để bênh vực Kim Dung đâu, tôi đang nói giới văn đàn của Trung Quốc đã biến dị tới mức xấu xa và kinh tởm như vậy đó!
Một là kiêu căng, lố bịch, thích tranh đấu, đối với người xưa thì chỉ thích đả kích chứ không thích học theo bất cứ thứ gì.
Hai là thiếu kiến thức trầm trọng về văn hóa và lịch sử, nhưng lại không ngần ngại khoe tất cả cái xấu cho thiên hạ xem, và còn rất tự hào về điều đó.
Ba là, họ cho rằng càng lưu manh, càng rác rưởi thì càng… tốt!
Nhưng đó vẫn chỉ là thế hệ nhà văn Trung Quốc vào những năm trước 2010 thôi, bây giờ thì không biết đã rơi đến đâu rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.