• 9

Chương 10: Gió Cuốn


Ngày đông kéo dài trong cơn rét và mặt hồ sau lầu thiết sơn ở cuối toà phủ đã đóng lại thành lớp băng dày. Tiêu Diêu để ý thấy Yến những hôm nay cư xử rất lạ, cô trầm lặng hơn, tránh né anh và đôi khi ngập ngừng như muốn nói lại thôi.

Vào một sớm, Tiêu Diêu khoác lên người chiếc áo dày bước ra ngoài trời. Trong tiết trời lạnh lẽo anh lại buồn chán việc cứ nấp trong phòng cạnh lò sưởi. Ngoài khu rừng băng tuyết đóng dày trên những cành khô khẳng khiu. Những cành liễu oằn xuống dưới sức nặng và đôi cây liễu yếu đã đổ sụp vùi mình giữa lớp tuyết.

Tiêu Diêu băng qua bãi Liễu Xanh, anh bước đi vô hướng trong khu rừng. Đông đến cảnh rừng vắng vẻ, khu rừng nay chỉ mang lên hai sắc đen trắng cùng bầu trời xám xịt và gió ào ào lạnh lẽo, xô những lớp tuyết rơi xuống vang lên sàn sạt ngoài ra không còn thanh âm nào khác, nhuộm lên nó một màu buồn ảm đạm.

Khi Tiêu Diêu loanh quanh với hai tay ôm sát người, để lại hàng dấu chân mờ mờ anh lại trông thấy những điều mới mẻ. Như ngọn lửa ấm áp sinh vật trong khu rừng để lại dấu chân bé nhỏ khi chúng di chuyển nhẹ nhàng qua những lối đi bí mật, tụ họp với nhau cùng sinh hoạt theo cách riêng giữa đông giá rét. Hoá ra khu rừng không vắng lặng như vẻ bề ngoài của nó. Và Tiêu Diêu ngày càng trông thấy nhiều dấu hiệu của sự sống, những đốm lửa ấm áp đang thắp sáng cả khu rừng thêm một màu mới ấm nóng dễ chịu.

Anh bắt gặp đôi cặp sóc lông trắng ló ra từ một thân cây mục, tò mò nhìn anh bước đến rồi rụt người chạy nhanh giữa các ống gỗ. Hay một loài gặm nhấm kì lạ đang ngụp lặn trong đống tuyết như bơi giữa nước sông mùa hè.

Tiêu Diêu ngồi xuống, vui vẻ ngắm nhìn những mầm sống nảy nở giữa mùa đông lạnh lẽo. Nhưng chúng không cản được cái lạnh tràn vào buồng phổi anh, ngay cả không khí cũng lạnh buốt. Anh ho sặc sụa, để lại trên nền tuyết trắng những giọt máu đỏ sẫm. Tiêu Diêu thở dài, anh chỉ vừa hoàn thành bức thư dành cho Yến tối qua. Hôm nay anh chỉ muốn dạo bước một mình, mong tìm thấy sự thanh thản đang ẩn dấu nhưng cơn đau lại nhói lên không cho phép điều đó. Tiêu Diêu nắm chặt tay đấm mạnh xuống đất, cơn đau đã hành hạ suốt 18 năm trời, anh cảm thấy cơ thể mình như tê liệt đi và một nỗi giận không tên giờ bùng cháy âm ỉ. Tuyết lạnh buốt tay anh, Tiêu Diêu quay lòng bàn tay lại nắm chặt vốc tuyết, anh cứ giữ như vậy, tự giày vò để cái lạnh khiến anh trở nên tỉnh táo trở lại ngăn đi cơn sóng dữ đang cuồn cuộn nơi lồng ngực.

Mãi một lúc lâu khi vết máu đã bị phủ đi và áo Tiêu Diêu bám đầy bụi tuyết anh mới đứng dậy chậm rãi trở lại phủ.

‘Công tử, anh đây rồi, em có chuyện muốn nói.’ Bắt gặp Tiêu Diêu giữa hành lang Yến cuối cùng cũng quyết định bắt chuyện, cô không muốn né tránh nữa. Nhưng khi ấy những suy nghĩ ngổn ngang đã chiếm lấy tâm trí cô không chừa lại chỗ để phát hiện nét tái nhợt và mệt mỏi của anh.

‘Anh, với… Tinh Huyền có… có mối quan hệ gì vậy?’ Yến ngập ngừng hỏi nhận lấy cái nhíu mày của Tiêu Diêu.

‘Có chuyện gì sao.’ Giọng Tiêu Diêu mang theo nét khó chịu khiến Yến sững sờ, và cô quên bẵng đi điều mà đáng ra mình phải nói.

‘Cô ta là thứ hồ ly tinh!’ Yến tức giận nói ‘Anh không nhận thấy sao, mọi thứ ả làm đều mang theo vẻ giả dối!’

‘Em không được phép nói cô ấy như vậy!’ Lần này sự tức giận đến từ Tiêu Diêu ‘Em chỉ biết nhìn người khác dưới định kiến mà thôi.’

‘Phải đấy, em như vậy. Còn anh chỉ bởi vì chưa từng được ai tiếp xúc nên mới bị cô ta quyến rũ.’ Yến hét lên nhưng im lặng ngay sau đó, cô biết mình đã nói lỡ lời.

‘Ra là như vậy sao.’ Tiêu Diêu nhìn cô sau phút im lặng ‘Em đừng nói thêm gì nữa.’ Anh mệt mỏi phất tay bước đi.

Yến đứng lặng người, mặc cho tuyết rơi lớn, cô ngồi thụp xuống giữa hành lang trống vắng đưa tay cố ngăn những giọt nước mắt dù biết không thể. Thực ra cô đã không còn là thuần kiếm sĩ, cô đến Kinh Đô theo học ngành thuốc và đầu bếp chứ đâu phải làm nhiệm vụ.

‘’Tất cả là tại mày hết, mày đã phá hỏng mọi chuyện rồi.’ Yến tự trách mình, mắt cô cay xé, mọi chuyện đáng lẽ ra không nên như thế này trong tưởng tượng của cô. Càng nghĩ, cô càng đau đớn và nấc lên thổn thức, lồng ngực cô đau lắm, tai cô ù lắm nhưng chẳng cách nào để trị hết được. Ngoài cô nơi đây chỉ có tuyết trắng xoá lạnh lẽo đang rơi mỗi lúc càng dày.

Tiêu Diêu nào hay Yến muốn hỏi rõ ấy đã là một bước tiến lớn trong những suy nghĩ tình cảm của cô, phần nào thổ lộ tâm tình cho anh. Chỉ có điều mọi thứ đều không thuận lợi, cứ như có một bàn tay cố chia cách họ ra vậy.

Khép cánh cửa phòng lại Tiêu Diêu ngồi xuống suy sụp đầy mệt mỏi. Tâm trí xúc động khi cơn đau đang hành hạ khiến anh không chịu đựng nổi lại nôn ra búng máu và gục xuống như bị vắt kiệt sức lực. Nhưng Tiêu Diêu mặc kệ, anh muốn được yên tĩnh trong lúc này.

‘Tiêu huynh, ta nghe có tiếng la lớn… không phải là lỗi của ta chứ…’ Ngoài cửa vang lên tiếng ngập ngừng của Tinh Huyền sau đó là tiếng mở cửa khi cô thấy cánh cửa chỉ đang khép hờ.

Like & Follow facebook của truyện để đọc được chương 11 sớm nhất nhé các bạn, một vài chương đặc biệt thì mình sẽ up lên facebook trước ^^ https://goo.gl/SbhmCP
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.