• 9

Chương 9: Gió Nhẹ


Hai người chưa nói thêm gì thì cánh cửa mở ra, mang theo vào màu tuyết trắng xóa chói mắt tràn vào căn phòng cùng vài bông tuyết bám vào bậc cửa, lùa theo cơn gió.

‘Công tử.’ Yến gọi, cô biết hôm nay công tử sẽ truyền pháp lực trị thương nên lo lắng tìm đến.

‘Chào cô.’ Tinh Huyền lên tiếng trước.

Nghe giọng nói khác Yến quay sang nhìn về chiếc giường cô mới nhận ra người con gái đã thức dậy, Yến ngạc nhiên nhưng đề phòng nhiều hơn, cô rút nhanh thanh kiếm che trước mặt Tiêu Diêu, lần nữa chĩa thẳng mũi kiếm vào Tinh Huyền.

‘Nếu ngươi thức dậy vậy chúng đã có thể nói chuyện được rồi.’ Yến dõng dạc nói một cách rõ ràng và sắc bén, sự thật là Tinh Huyền có quá nhiều điểm đáng ngờ và Yến không cho phép có bất cứ sự tồn tại có thể gây nguy hiểm cho công tử được phép tồn tại, ít nhất là trong tòa phủ này.

‘Yến này, bỏ kiếm xuống đi em, họ không phải là kẻ thù.’ Tiêu Diêu từ tốn nói ‘Anh đã trò chuyện với cô ấy.’

‘Xin lỗi công tử nhưng nhiệm vụ của em là bảo vệ công tử.’ Yên vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm, lần đầu cô không theo lời Tiêu Diêu.

Cánh cửa còn chưa đóng lại, ngoài trời tuyết trắng rơi dày, những bông tuyết bám từng lớp lên ô cửa, bầu trời xám mịt mù. Yến vội vã, mái tóc còn chưa kịp cài để xõa ra nơi những bông tuyết bám lên, cả bộ quần áo cũng phủ bụi tuyết chưa phủi đi. Nhìn nét kiên quyết trên mặt cô, Tiêu Diêu lại bất giác mỉm cười trong lòng. ‘Yến đã trưởng thành hơn’ Anh nghĩ và im lặng để cô giải quyết.

‘Chúng tôi không có ác ý.’ Tinh Huyền lanh lẽo nói, bị người khác chĩa kiếm vào người vài lần thì khó mà giữ được bình tĩnh. ‘Tin tôi đi, chúng ta có thể làm bạn thay vì động đao kiếm.’ Tuy Tinh Huyền đang nằm trên giường bệnh nhưng không hề làm giảm đi nét lạnh lùng vốn có của cô, không biết cô ấy đã trải qua những chuyện gì để trở nên như vậy, Tiêu Diêu tự hỏi.

‘Vậy cô có thể giải thích tại sao không ra mặt sớm từ khi công tử kêu gọi giảng hòa chứ, rõ ràng chúng ta không có ác ý.’ Yến nuốt giận nói, cô cảm thấy quyết định của Tiêu Diêu đã sai khi cứu kẻ như thế này.

‘Cô còn trẻ lắm.’ Tinh Huyền nói, ngừng lại một lát rồi cô mới tiếp tục ‘Ta nào biết được đấy là sự thật hay chỉ là bẫy rập.’

‘Cô đến từ nước Tinh Thành sao?’ Bỗng nhiên Yến hỏi.

‘Đúng vậy.’

‘Khi công tử nói ra cô đến từ Tinh Thành là đã mạo hiểm tự đặt mình vào thế dưới cô vẫn không tin tưởng sao?’ Yến hỏi và cô cảm thấy mình đã nắm bắt được cái đuôi của kẻ dối trá.

‘Kẻ thù của ta cũng biết ta đến từ Tinh Thành. Khi đó làm sao ta có thể đặt mạng sống của mình vào thế nguy.’

‘Công tử đã tự đặt mình vào thế nguy nhưng cô lại không dám sao.’ Yến tức giận nói.

‘Ta đã nói từ trước khi ấy kẻ thù của ta cũng biết ta đến từ Tinh Thành, ta nào biết Tiêu huynh có phải là bằng hữu và đang tự đặt vào thế nguy hay giả dối.’ Tinh Huyền bình tĩnh nói và Yến cảm giác mình đã bỏ lỡ mất một điều quan trọng nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi:

‘Cô đã gặp chúng ta từ trước và biết công tử là thiếu chủ Mạc Tộc, điều đó chưa đủ để cô nhận định ư.’

‘Tại sao Mạc Tộc không phải là kẻ thù. Ta đến từ Tinh Thành, và Mạc tộc gốc rễ ở Đại Xuân, điều đó có thể chứ.’ Tinh Huyền lạnh lẽo nói.

‘Ngươi!’ Yến có vẻ đã mất bình tĩnh, sỉ nhục Mạc Tộc là điều cô không cho phép xảy ra trong khi từ Tinh Huyền toát ra nét lạnh lẽo, cô không phải một tù nhân và nét lạnh hòa cùng tuyết giá khiến không gian trở nên căng thẳng.

Tiêu Diêu cũng nhận được điều đó, anh đẩy ghế đứng dậy, tạo nên âm thanh phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

‘Đến đây thôi, chúng ta không cần phải phá vỡ hòa khí.’ Anh nhẹ nhàng nói, âm thanh như một hòa âm đẹp đẽ đem lại cảm giác khác hẳn với sự căng thẳng hiện tại.

‘Nhưng công tử…’ Yến muốn tiếp tục nói, nhưng nhìn nét mặt nghiêm nghị của Tiêu Diêu cô hoảng hốt im lặng. ‘Em xin lỗi.’ Yến nói nhỏ và lúng túng bước ra khép cánh cửa phòng lại, che đi bầu trời xám xịt và trắng xóa tuyết ở phía sau.

‘Thật phức tạp.’ Tiêu Diêu thầm nhủ, những suy nghĩ, những sợi dây liên kết sau việc vừa rồi trở nên rối nhùng nhằng và khiến anh không thể xâu chuỗi hay tỉnh táo nhìn nhận vấn đề được. ‘Mà thực ra mày đâu cần phải để tâm chứ.’ Anh lẩm bẩm.

Những hôm sau trôi qua trong lúng túng và ngột ngạt. Tiêu Diêu bước lên lầu hai, trên người khoác chiếc áo bông dày nhìn ra khung trời mùa đông đang phủ lên khắp nơi một màu trắng tuyết, không quên mang theo ống tiêu đã lạnh đi trong giá rét của mùa đông.

Từ cầu thang vang lên tiếng bước chân, người đi lên là Tinh Huyền, cô bước đến bên Tiêu Diêu, dù chưa khỏe hẳn nhưng cô đã khá hơn trước. Tinh Huyền đưa bàn tay thon dài ra hứng lấy những bông tuyết chầm chậm rơi, mặc cho đôi tay tái đi vì lạnh.

‘Tuyết rơi đẹp quá!’ Ánh mắt Tinh Huyền mơ màng, miệng nhoẻn cười đùa nghịch.

‘Cô ấy chưa thấy tuyết rơi bao giờ sao.’ Tiêu Diêu ngạc nhiên, trông Tinh Huyền như đứa trẻ mới lần đầu nhìn thấy tuyết.

‘Ở Tinh Thành không có tuyết rơi.’ Tinh Huyền giải thích, miệng thổi nhè nhẹ vào bông tuyết ‘Huynh biết đấy, những trận chiến khiến chúng ta thất bại nặng nề là vào mùa đông, khi tuyết che đi sự bảo hộ của những vì tinh tú dành cho chúng ta. Quân Tinh Thành đành lui về nơi hiện tại. Vị Vua mới của Tinh Thành lúc ấy đã cho rằng tuyết ngăn cản sự bảo hộ của các vị thần và tức giận tập hợp tướng lĩnh, biến Tinh Thành thành vùng dị địa, nơi sẽ không bao giờ có tuyết rơi nữa.’

Tiêu Diêu không trả lời, anh lấy ống tiêu đưa lên miệng thổi một khúc ca.

Đông giá lạnh
Đường dài, ngựa mỏi
Áo thấm ướt bụi tuyết bám
Nhà ai bên đường vang khúc ca vui
Kẻ lữ khách vẫn bước đi
Chân dẫm trên tuyết lạnh, áo rách vai
Ngó phía sau chỉ thấy màu trắng xóa
Khi tuyết lớn, lấp nhanh những dấu chân
Đường vắng lặng, kẻ lữ hành cô độc
Y trước kia còn có lũ chó bầu bạn
Chúng đã ngã gục trong đêm rét,
Bên lề đường hoặc giữa bầy sói
Đêm đen
Tuyết lớn…

Bài ca cổ kèm theo khúc nhạc còn dài lắm, kể về một kẻ lữ khách rời khỏi quê hương, và chết ở một nơi xa trong cô độc giữa đêm trời giá rét.

Tiêu Diêu ngừng lại khi anh quay sang trông thấy Tinh Huyền hiện lên vẻ phụng phịu tức giận.

‘Không khí đang vui, sao huynh lại thổi khúc nhạc buồn thế, phá hỏng hết thảy.’ Tinh Huyền giận dỗi nói.

Tiêu Diêu cười nhẹ, nhìn ra phương xa cũng một màu trắng như bài nhạc. Anh đưa tay phủi những bông tuyết bám trên vai áo Tinh Huyền:

‘Ta xuống thôi, muội còn chưa khỏe hẳn, ở ngoài này sẽ ốm lại mất.’

Ở tòa lầu đối diện, Yến vừa bước ra từ phòng luyện và trông thấy cảnh vừa rồi, lòng cô bỗng nhói lên và mắt mờ mờ đi.

Like và follow facebook truyện để nhận thông báo, chia sẻ mới nhất về truyện nhé các bạn: https://goo.gl/SbhmCP
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.