• 87

Phần II - Chương 5


Số từ: 965
Nguồn: downloadsach.com
Khang lặng lẽ từ ngoài vào. Từ hôm xảy ra chuyện Hoa từ chối lễ hỏi, thầy giáo cố giữ một vẻ ngoài bình thường, song nét buồn vẫn để lộ. Trong nhà, Hoa đang ngồi kéo sợi, thấy Khang, cô vẫn chào hỏi tử tế:
- Thầy hôm nay về sớm!
Khang vào nhà, vừa thu xếp bút giấy sách vở ở bàn vừa lên tiếng:
- Hoa ơi! Em lấy mọi đồ đạc trong nhà ra cho tôi tí!
Hoa cảm thấy có chuyện khang khác. Cô bỏ xa quay đứng lên. Trông thấy Khang bước lại mở cái màn vốn mắc thường xuyên chỗ phản nằm. Hoa ngạc nhiên:
- Thầy mở màn để giặt sao?
Khang lạnh lung:
- Tôi soạn để đi! Nhờ Hoa lấy giúp cái hòm trong nhà ra cho luôn thể!
- Thầy đi đâu thế?
- Tôi chuyển sang ở bên làng Thượng.
Hoa liền đến giữu lấy tay Khang không cho gập màn:
- Thầy đi thật ư?
Một nỗi buồn bỗng dâng lên trong lòng Hoa. Dẫu sao thì ngày tháng qua, giữa cô và Khang cũng đã có sự gần gũi nhất định, tình cảm chừng nào đã trở thành thân thuộc…Giờ đây, không chỉ mỗi việc Khang ra đi đột ngột, rõ ràng trong lòng anh còn có nỗi thất vọng, đắng cay. Nhìn Khang lúi húi thu dọn đồ đạc, Hoa thấy mủi lòng…
Bây giờ Khang mới nhìn thẳng vào mặt Hoa, giọng nói đầy hờn giận:
- Tôi còn ở đây mà làm gì nữa!
Hoa chân thành:
- Thầy ạ, ở lại chờ mẹ em về đã. Thầy ở trong nhà đã mấy tháng nay, các anh thì đi vắng. Khi mẹ em ốm yếu, một tay thầy giúp đỡ, thuốc thang…Thầy dạy cho em học… Thầy như người con trai trong nhà. Giờ thầy ra đi đột ngột thế này…! Chắc rằng thầy giận em, giận gia đình em lắm phải không? – Nước mắt rơm rớm trong đôi mắt đen của Hoa.
Chừng như thầy Khang cũng đang bị xúc động, đôi gò má cứ rung rung, giọng hết cả hờn giận:
- Tôi không giận gia đình, và có lẽ, cũng không thể giận được Hoa. Tất nhiên, tôi có đau khổ. Nhưng, còn ở lại đây, tôi e rằng sẽ không có lợi. Hoa đã có…người yêu…Miệng đời cũng phức tạp lắm…
- Dẫu sao thì thầy cũng nên chờ mẹ em về. Nhưng theo em thì dần dà rồi thầy hẵng đi. Dẫu rằng, chuyện giữa thầy với em như vậy, nhưng cũng là người thân thuộc. Thầy đi đột ngột thế này, em không đành lòng chút nào. Lại còn mẹ, còn anh Nhương nữa…
Khang thả mình ngồi bịch xuống phản.
Hoa vừa cắm cúi mắc lại màn, vừa nói:
- Em mong rằng giữa thầy và gia đình em cứ ăn ở với nhau cho phải chăng, không được như trước thì cũng êm thấm, đừng rồi điều này tiếng nọ mà thiên hạ cười…
Lời ăn tiếng nói của Hoa vẫn hết sức đáng yêu…Tình cảm lại trỗi dậy trong Khang. Anh bèn đứng lên, mặt nóng ran,đối mặt với Hoa, hai mắt lóe lên ngững tia hy vọng.
- Hoa!
Hoa lùi hẳn lại, tựa lưng vào tấm liếp, hai tay giữ chặt vai hai thanh nẹp liếp, mắt dương to nhìn thẳng mắt thầy Khang vừa như sợ, vừa nghi ngại, đề phòng.
Khang lấy sức mạnh:
- Hoa! Em có thể thương anh được nữa không?
Mặt Hoa đang tái dần và bắt đầu xuất hiện những nét bối rối. Rõ ràng cô đã nghe thủng câu hỏi vừa rồi của Khang. Song, không hiểu sao, cô phải hỏi lại.
- Thầy nói gì cơ ạ?
Những tia hy vọng lóe lên trong mắt Khang vừa rồi đã lụi đi mau lẹ, ánh mắt anh giờ đâylà những tia nài nỉ, van lơn:
- Em có thể rộng lòng mà nghĩ đến anh được không? Hãy quên dần anh Liêu đi! Hoa… hãy thương lấy anh…!
Hoa vẫn nhìn thẳng vào Khang với cái nhìn chân thực, khẽ lắc đầu:
- Em mong thầy quên em đi! Em đã yêu anh Liêu. Em đợi anh ấy về!
Khang nói như chỉ để mình nghe:
- Kháng chiến còn trường kỳ.
Thoáng có nét đau đớn trên mặt Hoa:
- Nhất định anh ấy sẽ về. Em vẫn đợi_ dù lâu…
Thất vọng hoàn toàn, vẻ mặt Khang trở nên khờ khạo. Anh lại ngồi xuống phản. Tâm trạng Khang như đang rơi vào trạng thái bất định. Anh đưa mắt nhìn quanh căn nhà mình từng ở, từng chăm chút, từ tấm ảnh cụ Hồ có cái khung gỗ treo ở gian nhà giữa, đến các khẩu hiệu bằng giấy màu. Cái mắc áo, cái giá sách kia cũng tay anh đóng. Khang muốn nói lời chia tay với các vật vô tri đó chăng? Hay lại cũng đang trách tất cả đều quá vô tình…
Trong lúc Khang đang gieo tâm trạng mình vào nỗi vô cực, ngược lại lòng Hoa thấy bồi hồi, thương cảm.
Ngoài sân, những chiếc lá mận vội lìa cành khi đông sang, để chờ đón mùa xuân, hoa trắng đua nở. Lá rơi lả tả trên sân, trong gió heo may lành lạnh.
Nước mắt chảy trượt trên má Hoa. Hoa sực tỉnh bối rối, lau khô nước mắt. Và, cô lên tiếng:
- Chết chửa! Em chưa nấu cơm để thầy xơi. Mẹ em sắp về rồi đấy. Thầy nghỉ em vào thổi cơm.
Khang đưa mắt nhìn theo Hoa vào bếp, một cái nhìn không có biểu hiện tâm trạng. Đầu óc anh hãy còn mông lung…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa Hoa Dẻ.