Phần III - Chương 1
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1451 chữ
- 2020-05-09 01:54:08
Số từ: 1446
Nguồn: downloadsach.com
Bóng đêm mỗi lúc một nặng nề. Gió bắc từng trận từng trận đuổi mưa bay. Mưa rơi dày như dệt màn.
Nhà ga Lộc Yên lạnh lẽo nằm bên đường sắt. Ga dựng lên bằng những thân ray, những đoạn luồng cây nứa, khúc tre, mái lợp lá cọ. Mỗi khi một trận gió hút qua, mái cọ muốn chồm lên, run lật bật, lật bật. Trông trước, ngó sau, nhà ga chỉ vẻn vẹn bằng cái điếm gác. Nhưng chính nơi nhà ga nhỏ bé ấy đã ủ ấp một sức sống mãnh liệt của những người thợ từng quyết rời bỏ quê hương êm ấm để ra đi kháng chiến lâu dài. Nhà ga ấy cũng từng chứng kiến hàng nghìn, hàng nghìn cuộc chia tay của các chiến sĩ, giã biệt đồng bào, giã biệt hậu phương ra tiền tuyến.
Chắc hẳn, hình thù của nhà ga nhỏ bé ấy cũng đã làm in sâu vào ký ức của mỗi người đã hơn một lần đặt chân tới đây. Có thể họ còn có cả những kỷ niệm đối với một o Oanh, o Phước nào đó, nhà ở gần ga…
Liêu khoác vải dầu, đội mũ lá, đứng cạnh bức tường đồ của nhà ga cũ. Mưa phùn như đánh như quất vào mặt, vào hai bàn tay. Trước mặt Liêu là đám hành khách, cũng lắm hạng người, nằm ngổn ngang trên bao gạo, trên cũ nâu, trên phốt-phát, bên gạch vụn và các đống tre nứa…
Đêm chờ goòng vẫn yên ắng. Đây là nhà xe lửa, sau toàn quốc kháng chiến, đường sắt bị phá hoại triệt để, nay cần cho vận chuyển, con đường goòng đã được thành lập. Hành khách, hàng hóa, trên đường từ Thanh Luyện ở Hà Tỉnh, đến Đò Vàng của Quảng Bình đều được vận chuyển bằng các toa goòng chạy theo tuyến đường sắt cũ đã được ghép lại. Trong nhà ga, thỉnh thoảng có tiếng chuôn điện thoại leng keng và sau đó là giọng nói khàn khàn ngái ngủ của cán bộ nhà ga.
Trong không gian âm u, vời vợi của đêm mùa đông, bỗng nhiên một giọng hát nữ trong trẻo thoáng rót vào tai Liêu:
Người chiến sĩ dầm gió rét mưa bay
Đắm mình trong khói súng
Chiến trường áo mong manh
Căm thù nuôi ấm thân
Quyết lấy máu pha tô sắc cờ…
Không phải từ đâu xa vẳng tới, đó là tiếng hát của cô gái đang ngồi cạnh Liêu. Giọng cô gái trầm bỗng thánh thót:
Em về xa vắng, thầm lo cho cánh chim bay…
Chiều nghe vầng lá xiết, em run ngỡ tiếng
Ngỡ tiếng bước chân anh về…
(1)
Một hơi thở mạnh hắt ra từ lồng ngực rộn ràng của Liêu. Tiếng hát bỗng im bặt. Hai người đưa mắt nhìn qua đêm tối, không một tiếng nói. Kỳ thực hai người dường như đã nhận ra nhau. Họ đã gặp nhau đâu đã một lần rồi, chưa lấy gì làm lâu, trong chuyến đò dọc từ Đức Thọ lên đây.
Trong đò, ngẫu nhiên Liêu gặp lại một người bạn cũ từ hồi hai đứa còn là những chú bé liên lạc của Vệ quốc đoàn. Câu chuyện gặp gỡ của hai người đã làm xúc động cô gái nhỏ ngồi cùng khoang đò. Cô gái buộc phải thốt lên:
Thì ra các anh là bạn cũ của nhau?
Liêu tươi cười, quay sang cô gái, san sẻ niềm vui bằng một câu thơ mà anh rất thích
Lũ chúng tôi, bọn người tứ xứ. Gặp nhau từ hồi chưa biết chữ, quen nhau từ thuở
một hai
… (2) cũng từ đó, cô gái đã có sự chú ý đặc biệt tới Liêu,
người con trai chiến sĩ
.
_________________________________
(1) bài hát
Quay tơ
của Tử Phác.
(2) Bài
Nhớ
thơ – Hồng Nguyên.
Trong nhà ga lại vang lên tiếng chuông điện thoại và một giọng nói khàn khàn ngái ngủ:
- A-lô! Lộc Yên đây!
- Đầu dây số bốn sắp vào.
- A-lô! Được bao nhiêu người? Vâng… vâng, Lộc Yên sẽ cho lên bốn mươi người…
Cô gái đã vương mình đứng lên và bắt đầu trò truyện với Liêu:
- Chờ lâu quá anh nhỉ! Goòng chậm thật!
- Vâng, không gì sốt ruột bằng chờ tàu chờ xe.
- Anh vào ga nào?
- Đỏ vàng
- Tôi cũng vậy
Liêu như cố nhìn thật kỹ cô gái trong đêm và hỏi:
- Cô đi buôn hở?
- Không. Em đi học về.
- Cô học trường nào?
- Phan Đình Phùng, ở Đức Thọ. Em cũng có người anh đi bộ đội như anh. Đã lâu lắm rồi không có tin tức – Cô gái bỗng chẹp miệng, nói một mình
tội nghiệp
.
Từ đấy, hai người lại đứng lặng bên nhau, mỗi người nghĩ những gì cũng chẳng hay, cho đến khi ông trưởng ga cầm loa gọi hành khách chuẩn bị lên goòng.
Nhà ga bỗng bật lên ồn ào như vỡ chợ.
Chiếc đèn gương màu đỏ dược lắc qua lắc lại trên đường tàu, lệnh cho đoàn goòng dừng bánh. Đoàn goòng đỗ trên sân ga ngắn ngủi, chỉ bốn toa. Hành khách đang tíu tít lên xuống, lời chào hỏi chen lẫn lời tiễn biệt, cùng với các thứ tiếng ồn ào í ới khác… Đêm sân ga vui trong khoảnh khắc, tấp nập, rộn rịp.
Đang là mùa chiến dịch, đường goòng đã trở thành một trong những tuyến giao thông quan trọng từ hậu phương Nghệ Tĩnh vào tiền tuyến Bình Trị Thiên và Trung Lào, do đó mỗi đoàn goòng đều đầy ắp những lương thực, thực phẩm tiếp vận cho Mặt trận. Liêu chọn toa goòng cuối cùng leo lên, đặt mình trên những bao gạo đầu óc mải suy tính chuyện ngày mai. Liêu cũng đang trên đường đi chiến dịch. Vì có việc cần ở trung đoàn, anh đi sau đơn vị một ngày. Và, đêm đã quá khuya, nhịp goòng lắc la, lắc lư đã ru Liêu ngủ lúc nào không hay.
Bên trái, chạy song song với đường sắt là con đường 12, đường chiến lược. Ánh đèn xe đạp thồ nối nhau kéo thành một vệt dài, cũng có đoạn ngoằn nghèo tựa con rắn. Đứng xa nhìn vào quang cảnh đó dễ có cảm giác ta sắp đến với một thị trấn nào đó. Đám dân công bộ thì vừa gánh nặng vừa hét hò nghe thật vui. Các đơn vị bộ đội cũng đang hành quân trên đường, tạo nên một khí thế sôi động trong lòng đêm.
Liêu chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya trong toa goòng tối om. Mãi một lúc anh mới nhận ra có cái gì nằng nặng trên ngực, âm ấm bên má mình. Lại còn có mùi hương rất lạ, chừng như Liêu chưa bao giờ được gần: mát mát, nồng nồng, say say…
Và, không lâu, Liêu đã hiểu ra: Hương tóc và hơi thở của người con gái, cô nữ sinh từng gặp anh trong chuyến đò dọc và đã trò chuyện với anh chốc lát ở sân ga Lộc Yên. Chẳng hiểu cô gái lên goòng và ở sát bên Liêu tự lúc nào? Cảnh lên xuống tàu trong đêm đen như mực nên khó nhận ra được nhau. Rõ ràng giờ đây cô gái đang trong giấc nòng, cánh tay mềm đang choàng qua ngực Liêu. Và cứ thế, theo nhịp goòng lắc la lắc lư cuốn trên đường sắt, đôi môi ấm của cô gái đang như áp vào má Liêu những chiếc hôn nồng cháy.
Người Liêu bỗng nóng ran. Rồi chẳng hiểu Liêu nghĩ gì, anh nhẹ nâng cánh tay cô gái ra khỏi ngực mình, rồi ngồi dậy, lấy thuốc, đánh diêm, châm lửa hút. Qua ánh lửa diêm, Liêu liếc nhìn gương mặt xinh xắn của cô nữ sinh trong giấc nồng. Anh bỗng liên tưởng đến Hoa, đôi mắt to và đen… Đôi mắt ấy như đang sáng lên trong đêm, thăm thẳm mong nhớ, chờ ngày Liêu trở lại.
Đoàn goòng vẫn giương đôi mắt sáng quắc, chạy vun vút trong đêm, như một con thú rừng ngang tàng chốn sơn lâm không hề biết sợ hãi. Làng mạc, núi đồi hai bên như cuống quít kéo nhau chạy giật lùi, muốn tránh xa đoàn goòng. Đường sắt bị bánh goòng nuốt dần, nuốt dần như đồi trục xa cán nuốt bông.
Mưa gió và cành cây quét ràn rạt vào hai bên thành goòng.