Phần I - Chương 5
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1628 chữ
- 2020-05-09 01:54:00
Số từ: 1623
Nguồn: downloadsach.com
Những con chim gáy, cứ như kẻ tiếc thời gian, gáy giục giã, có con vỗ mạnh đôi cánh, bay vút như một mũi tên, bắn thẳng lên trời xanh… Nhưng, ở làng Phước Sơn này, buổi sáng mùa hạ bao đời nay vẫn rất yên ả, gió thổi lất phất, khí trời dịu mát. Tiếng ve buổi sáng nghe cũng trong không đến nỗi đục buồn.
Hoa đang ngồi dệt ở khung cửa. Cô ngừng tay đưa thoi, nhìn qua cửa sổ ra lối đi. Trên hai bờ chè mạn hảo có tơ hồng leo mấy con chim vành khuyên ríu rít tìm sâu cán mỏ tí tách. Ở giàn bầu phía cuối sân những cánh bướm vàng nhởn nhơ, hút mật quanh hoa bầu.
Có tiếng sáo mồm ai huýt, nghe rất gần và khá quen thuộc. Thì ra Tân đang đến với Hoa. Hắn đến lần này ra chiều đứng đắn.
- Bà đi đâu hở Hoa? – Tân hỏi thay lời chào.
- Hái dâu.
- Tằm ăn mấy rồi?
- Ăn lên – Hoa hỏi lại – Tân không đi câu hả?
Chừng như không để ý tới câu hỏi của Hoa, Tân đến dỡ tằm ở các nong ra xem, khen đẹp. Rồi hắn quay lại, ngồi bịch xuống giường cạnh khung cửi:
- Nghe rồi… con Thìn bỏ thằng Luyến rồi phải không Hoa?
Hoa tròn xoe mắt:
- Ai nói?
- Phong thanh nghe thế, chẳng biết hư thực ra sao?
- Nó bỏ cũng đúng. Thanh niên quèn, nhát như cáy, lại hay khoe chữ và khoe giàu.
Tân đứng lên gần Hoa hơn:
- Hoa này!
- Gì hở Tân?
Tân thành thực:
- Hoa ạ, theo mình thì cậu lấy quách anh bộ đội ấy đi.
Hoa làm bộ ngạc nhiên:
- Nói gì vớ vẩn thế Tân?
- Ồ…
vớ vẩn
là thế nào? Tớ nói thật đấy chứ.
Hoa tự hỏi:
- À, anh ấy tên là gì, Tân nhỉ?
- Nghe người ta gọi là Liêu. Hoa chỉ còn cách lấy anh ta mới đền hết ân nghĩa.
- Không phải yêu nhau, chỉ cần đền ân trả nghĩa?
- Mình không nói thế, tất nhiên, trước hết hai người phải có tình yêu, điều đó dễ thôi. Một mai đi chiến đấu, anh ta sẽ bị thương, đó là dịp tốt cho Hoa báo đáp.
Hoa trừng mắt:
- Ăn nói độc miệng thế! Cậu mong cho bộ đội bị thương hả?
- Chẳng ai dại mong như thế. Song đi chiến đấu thì cũng khó mà nguyên vẹn, bởi vậy, người ta mới nói hy sinh.
- Mỗi đứa mình đều phải chịu ơn anh ấy. Cậu sẽ trả ơn bằng cách nào?
Tân ra vẻ nghĩ ngợi, tay đập đập vào trán.
- Cũng thử một cách bàn với cậu lấy anh ta. Đến cách thứ hai là sẽ đi bộ đội, làm lính như anh ta.
Sẵn cái vỏ bưởi cạnh cửa sổ, Hoa nhặt ném bẹt vào má Tân. Tân sờ sờ má, mắt như bị méo hẳn đi. Rồi cậu ta vớ ngay lấy mảnh vỏ bưởi nọ, giơ cao lên, ném lại Hoa. Hoa vội quay mặt, nhắm cả hai mắt, chờ trả thù. Nhưng Tân đã không ném, chỉ cầm vỏ bưởi, quẹt một cái vào má hồng của Hoa, rồi bỏ chạy, hết cả vẻ đứng đắn lúc mới tới.
Tân về rồi. Hoa trút một hơi thở sung sướng, nghiêng mình xuống khung cửi, áp má lên khuôn tơ, lòng lâng lâng. Có thể lúc này Hoa đang tự hỏi:
Mình yêu anh Liêu rồi chăng
.
Đôi hàng mi đen khép lại, Hoa muốn để cho sức tưởng tượng của mình không bị ngoại cảm chi phối. Hoa đang hình dung đôi cánh tay rắn chắc của Liêu xiết chặt lấy mình. Đôi cánh tay ấy đã đem Hoa từ cái chết dưới đáy sông trở lại cuộc sống hôm nay. Bao giờ, có bao giờ nữa không. Hoa được ở trong đôi cánh tay ấy, để rồi cô lại tỉ tê, kể chuyện cho Liêu nghe những ngày nhớ mong thầm kín này…
Vào những ngày này, Liêu cũng đang có tâm trạng tương tự, xốn xang, nhớ Hoa thế nào ấy… Chiều nay thờ thẫn Liêu lại một mình lần ra bến nước, ngồi mát bên khóm cây hoa dẻ, thả hồn trên dòng sông Gianh. Vào mùa hạ, không bị mưa lũ ở thượng nguồn, nước sông Gianh thường là trong xanh. Dòng nước cứ trôi triền miên. Gió chiều nhẹ lướt trên mặt sông gợn sóng lăn tăn, róc rách xóa bờ. Cỏ cây lau lách đôi bờ cũng theo gió mà rì rào, xào xạc. Thỉnh thoảng một vài quả sung rơi
bõm
xuống mặt sông. Liêu nhặt nắm đất cạnh chỗ ngồi ném theo quả sung rụng vu vơ…
Bên kia sông là cả một dãy núi đá răng cưa chập chùng như một trường thành xanh thầm kín đáo, hễ có một tiếng vang có hàng chục tiếng vọng dội, lan lan.
Tiếng vang vào núi đá còn có hồi âm, Liêu biết rằng mình đã yêu Hoa, yêu tha thiết, nhưng đâu có gọi tên cô lên thì… vẫn chưa thể có được hồi âm. Một tình yêu chưa nói được mới da diết làm sao!
Hoa cũng ra bến nước với Liêu chăng? Không, đã hứa hẹn gì đâu! Hoa đi bến, đập sợi vải để đem về hồ. Non tháng nay Hoa mới dám ra sông, nhìn thấy mặt nước cứ ngờm ngợp, sợ nữa, đáy thâm hiểm, thẳm sâu… Chỉ một làn sóng nhỏ cũng đủ làm cô nhẹ người.
Trông thấy Hoa e dè, đập vải hí hoáy bên tảng đá, một ý nghĩ nghịch ngợm nổi lên trong óc. Liêu không còn giữ được nghiêm túc, lặng lẽ cởi áo quần ngoài, bí mật bò lên khóm cây hoa dẻ. Rồi bất thần, Liêu nhảy ùm xuống sông, nước vung cao lên tận ngọn cây!
Hoa vùng chạy lên bờ, chẳng còn hồn vía, mặt nhợt nhạt, tay chân như rã rời, cố bíu lấy gốc xoan, chưa biết có chuyện gì sẽ đến. Hai mắt dương to đầy sợ hãi nhìn xuống mặt nước quái gở.
Trên mặt sông, một con người lưng trần màu nâu như con cá kình rẽ nước bơi phăng phăng mái tóc quăn, đen mượt, nhấp nhô, nhấp nhô. Hoa nhìn theo không chớp mắt. Giờ lâu, cô đã nhận ra đấy là Liêu, thở phào, hoàn hồn. Đôi mắt Hoa vui trở lại chớp chớp, đôi môi thắm dần và hé nở một nụ cười. Cô khẽ lắc đầu một cách yêu mến
Anh Liêu… nghịch hơn quỷ!
Đôi lúm đồng tiền hằn mãi trên má, mà hai bàn tay không rời khỏi gốc xoan.
Giữa sông, Liêu như một con rái cá, hết bơi dọc lại bơi ngang, một mình vùng vẫy, ngụp lặn… Khoảng mười lăm phút sau, Liêu mới bơi vào bờ, lúc này đôi cánh tay khoát nước hiền từ như thuyền lúc ghé bến.
Hoa đứng lên, mặt hớn hở như đang được đón một niềm vui. Một không khí thật dịu ngọt cho hai người nên Liêu đã đánh liều lên tiếng trước:
- Cô Hoa ra bến làm vải?
Chừng ấy thôi mà khó khăn lắm mới có dịp, đủ cho Liêu can đảm để bắt chuyện với Hoa. Một câu chào hỏi mà cả hai người đều cảm thấy sung sướng:
- Anh Liêu nghịch quá, làm em mất hồn – Hoa trách yêu.
- Thế nhặt lại được chưa?
Cả hai nhìn nhau, miệng cười.
Hoa bắt đầu chủ động hỏi chuyện:
- Anh Liêu quê ở đâu mà bơi lặn giỏi thế?
- Xa lắm, ở tận trong vùng địch tạm chiếm.
Hoa ngoái lại phía sau bến, kiễng chân ngó lên đường. Bến nước vẫn vắng vẻ, và câu chuyện giữa hai người lại tiếp tục.
- Vậy gia đình anh, ông cụ bà cụ hiện ở đâu?
Liêu vừa kỳ cọ quanh mình vừa trả lời, giọng buồn hẳn:
- Họ ở dưới đất cả rồi.
Hoa chép miệng, đứng lặng vì mấy câu trả lời cộc lốc của Liêu. Một nét buồn thoáng hiện trên mặt cô. Hoa đã là một đứa bé lớn lên không biết mặt cha, song còn có mẹ, có anh chị bao quanh còn có tổ ấm họ hàng, xóm làng… Còn anh Liêu, thương biết mấy, một con người côi cút, cô đơn, không dưng. Hoa lại buộc buồn thương đó vào mình.
Giọng Hoa nhẹ và ấm:
- Anh Liêu, sao anh không lại nhà em chơi cho vui. Mẹ em vẫn thường nhắc tới anh.
- Tôi ngại…
- Anh ngại gì?
- Người ta sẽ…
Đến đây câu chuyện ngừng lại… Có thể có một điều gì khó nói, giữa lúc hai người vẫn đang muốn trò chuyện mãi với nhau.
Trên sông, hai con thuyền buồm căng gió, nối nhau rẽ nước một cách bình thản, không còn biết luyến nhớ đến đôi bờ.
Liêu và Hoa đều hướng ra sông nhìn theo hai cánh buồm trắng lướt theo gió sông hây hây. Liêu bỗng buột miệng hỏi Hoa:
- Thuyền người ta về đâu ấy nhỉ?
Hoa trả lời như có sự đồng cảm với Liêu:
- Người ta xuôi về hạ bạn đấy anh ạ.
Bỗng nhiên, chẳng hiểu do đâu, tình cảm diễn biến ra sao mà Liêu nhảy xô ra, bơi đuổi theo thuyền và bước đầu tiên trò chuyện giữa Liêu và Hoa đến đây coi như chấm lửng…