Phần I - Chương 6
-
Mùa Hoa Dẻ
- Vân Linh
- 1526 chữ
- 2020-05-09 01:54:00
Số từ: 1521
Nguồn: downloadsach.com
Nắng chói chang chiếu vào gốc đa. Bóng đa đổ nghiêng nghiêng trùm lên sân đình một vùng im mát, rộng lớn. Dưới bóng râm gốc đa, có một đôi trai gái đang lời qua tiếng lại.
Người con trai mặc quần âu màu xanh thanh thiên, áo sơ mi màu gụ. Cô con gái mặc toàn bộ đồ nâu, quần xắn gần tới đầu gối, một tay chống cái vỏ đập đất, tay kia khoác nón lá hẳn là mới theo việc đồng áng về.
Lá đa khô rơi sột soạt xuống sân đình.
Người con trai đó là Luyến. Cậu ta đang tỏ ra đau khổ nói với Thìn, cô gái đang đứng trước mặt anh:
-…Tôi chỉ mong Thìn thông cảm cho. Đây là mẹ tôi. Nếu… Thìn còn có thể thương tôi được nữa, tôi xin cố sức dàn xếp gia đình ổn thỏa. Mẹ tôi phải biết chiều con.
Thìn nhếch mép, không ra cười. Nếu là nụ cười thì cũng rất nhạt nhẽo:
- Anh nghĩ xem, còn mặt mũi nào nữa! Mẹ anh thật… quá chừng! Nếu anh bí thư đoàn có nóng nảy hôm đó, chẳng qua trước chuyện chết người… chẳng ai nói năng chê trách gì cả. Đằng này… mẹ anh…
- Tôi biết, mẹ tôi hoàn toàn sai. Song Thìn, còn có tình cảm với tôi nữa không? Đó là điều tôi muốn biết.
Thìn cầm nón quạt cho mình, quạt cho cả Luyến:
- Không chỉ vì câu chuyện xảy ra vừa qua, tình cảm rạn nứt đã lâu rồi. Đôi ba lần tôi cũng đã có ý nói cho anh rõ. Mẹ anh… - Thìn lắc đầu – Chuyện anh với tôi nay cả làng đều biết, như cái gương đã vỡ, làm sao lành lại được. Anh còn có thể lấy được vợ khác. Tôi còn có thể lấy được chồng khác. Việc gì chúng ta cứ phải đeo đuổi, dính líu thêm cho khổ tâm.
Luyến cuốn tròn cuốn sách trên tay đập vào ngực mình:
- Thìn cho tôi là người thế nào?
Thìn vẫn vừa quạt, vừa trả lời, khá thẳng thắn:
- Thanh niên cần có lòng can đảm. Anh thì quá trơn hèn. Khuyết điểm sờ sờ ra đấy, bạn bè bị nạn không chịu cứu, anh không lấy điều đó làm buồn, lại còn giận dỗi xin ra Đoàn. Vừa rồi, trước mặt tôi, anh công nhận mẹ anh sai, nhưng ở nhiều nơi khác, anh cho rằng mẹ anh chửi bí thư Đoàn là đúng – Thìn ngừng tay quạt, nhìn thẳng vào mặt Luyến – Còn đối với tôi, việc cư xử của anh là quá kém. Anh kể lể với bầu bạn rằng nhà tôi đã nhận lễ lại của nhà anh rất nhiều. Nói ra thì quá buồn, phải không anh? Những thứ ấy, cha tôi sẽ đền lại đầy đủ, đừng lo mất không! – Thìn lắc đầu chán nản – Không thể nào hàn gắn lại được nữa đâu!
Luyến đã rơm rớm nước mắt, nhìn Thìn, vẻ cầu xin:
- Đau khổ cho tôi biết mấy. Công tôi đeo đẳng bấy lâu!
Tôi cũng vậy, tình yêu đổ vỡ, ai mà chẳng buồn. Song cứ thế nhắm mắt mà lấy nhau cưới hỏi, đến khi về ở với nhau, tôi e rằng, còn khổ hơn nhiều.
Thìn nhìn vào gương mặt Luyến buồn xỉn, trán lấm tấm mồ hôi, lại thấy chạnh lòng. Cô cầm nón quạt quạt thêm mấy lần, rồi với giọng dịu dàng:
- Gắng đừng buồn anh Luyến nhé! Tôi về đây.
Cảnh như trêu ngươi, trên mái đình lũ chim sẻ cắn nhau chí chóe. Có những con cay cú, cắn chặt mỏ, bám chặt móng chân vào nhau, rơi từ trên mái đình xuống sân vẫn chưa chịu thả nhau.
Luyến đứng nhìn theo Thìn vác vồ đi khuất vào sau lối, đoạn anh mới buồn bã ra về, để lại gốc đa với cái kẻng tà vẹt đường tàu treo lủng lẳng tựa một người chết thắt cổ.
Bà Thành ngồi bệ vệ trên ghế, miệng nhai trầu bỏm bỏm. Chừng như bà đang tính toán chuyện đời đen bạc, thương con dang dở, trách người mỏng mồm…
Một đứa bé từ trong nhà đi ra, phụng phịu nói với bà Thành:
- Mẹ ạ, anh ấy không ăn. Anh bảo con đổ cho chó.
Bà Thành trừng mắt quát đứa bé:
- Sao không ngồi lại đấy mà quạt cho anh mày?
- Anh bảo đừng quạt mà anh ngốt.
Bà Thành thở dài, rồi xỏ chân, tha đôi guốc lẹp kẹp vào nhà trong, miệng vừa nhai trầu vừa lầm bầm một điều gì đó.
Đứa bé nhìn theo, chờ bà Thành khuất vào sau cửa, cằn nhằn một mình:
- Bắt người ta ngồi quạt cả ngày, mệt bỏ xừ…!
Rồi hắn ù té chạy về phía đình làng, nơi có tiếng trẻ reo hò nổi lên.
Bà Thành vén màn, ngồi xuống bên giường. Bà vuốt vuốt lên ngực đứa con cưng:
- Con mệt lắm không, Luyến?
Luyến không trả lời, chỉ mở mắt nhìn mẹ giây lát, rồi quay mặt vào phía vách.
Nguyên do là thế này: Sau khi bị Thìn cắt đứt tình yêu thật sự với mình, Luyến về nhà, suy nghĩ nhiều, sinh ra mất ăn mất ngủ, sau đó thì đổ bệnh. Bệnh chẳng ra bệnh, cơm cháo không ăn, chỉ có nằm li bì, đôi khi mê sảng cứ gọi tên Thìn. Người ta vẫn bảo đó là bệnh tương tư. Chiều nay xem ra Luyến có tỉnh nhiều, bệnh đã thuyên giảm.
Bà Thành cầm quạt vẫy nhè nhẹ. Ngoài màn, mấy con muỗi ngày cứ vo ve, bực bội. Bà Thành kiếm lời an ủi con:
- Mẹ cứ tính, làm trai như con, chẳng thiếu chi vợ. Con quên nó đi! Giữa làng Phước Sơn này, còn nhiều nơi, đẹp có, hiền từ có, khôn ngoan có.
Luyến ngửa mặt nhìn lên đỉnh màn, mấp máy đôi môi khô, chừng như muốn nói lại với mẹ một điều gì! Bà Thành ngỡ rằng Luyến khát, đi lấy nước cho con uống.
Bà Thành tiếp tục an ủi, động viên con:
- Việc gì mà con phải buồn phiền! Giấy rách ta giữ lấy lề, đừng để thiên hạ cười chê.
Luyến lại mấp máy đôi môi, vừa uống xong ngụm nước trên cậu đã thông cổ, nói được ra lời:
- Con khổ lắm, mẹ ạ. Ruột gan cứ thế nào ấy… Mặt mũi nào con đi ra được nữa… Chúng bạn cười chê…
Gia đình bà Thành, từ thời trước cách mạng vốn khá giả, cứ nhìn vào ngôi nhà gỗ gụ năm gian ngày nay cũng đủ biết, chưa kể đến ba gian nhà ngang. Ông Thành mới mất cách đây dăm năm, tuy thế nhà vẫn có của ăn của để, của chìm của nổi như các thầy tướng thầy số vẫn nói: số bà Thành là người cầm đậu của. Vài ba mẫu đất ruộng, dăm bảy con trâu bò, thứ thuê người làm, thứ cho người làm rẽ, ngoài ra bà Thành còn có vốn cho vay lấy lãi. Ở nông thôn, có được cơ nghiệp như nhà bà Thành cũng gọi được là nhà giàu. Không phải mới nổi lên, vốn có gốc từ thời ông cha, bởi vậy trong mọi xử sự, nói năng, cách ăn ở của bà Thành, đều mang tính chất hai chữ
gia thế
.
Bà Thành nói lại với Luyến.
- Cứ xem nhà nó không xứng đáng làm dâu nhà này. Con đã bỏ nó. Con sẽ lấy đứa gấp mười con Thìn. Chỉ cần con vui vẻ, bằng lòng.
Bây giờ, Luyến mới nhìn vào mặt mẹ, khẽ đưa bàn tay yếu ớt đặt lên bàn tay mẹ.
Bà Thành biết ý, nói cho con rõ hơn:
- Mẹ sẽ hỏi cái Hoa nhà bà Nhương cho con. Phải cái nhà đó hơi nghèo, nhưng con ấy thì ngoan, chịu khó làm lụng, về nhà mình càng đỡ phải nuông chiều. Nếu con bằng lòng, mẹ chỉ cần gặp bà Nhương vài lần là xong. Xem ra, không lấy con thì đòi được ai hơn?
Luyến vẫn nhìn mẹ, như còn muốn mẹ nói thêm, lòng đang vơi dần khổ đau, vui dần với niềm vui mẹ vừa nói ra…
- Con gắng ăn uống chóng khỏe mà theo học. Cứ phải cầm cho được cái bằng Thành chung trong tay. Mọi việc ổn thỏa, tháng chạp năm nay mẹ làm lễ cưới cho con. Còn con Thìn, quên đi, quên hẳn đi, để cho nó theo bộ đội mà đàn đúm, cứ coi như đó là con đĩ…
Bà Thành cầm quạt quạt cho con một lúc nữa rồi mới buông màn đi ra. Bà ra đứng chống nạnh trước hiên nhà, nhìn quanh rồi lên tiếng gọi, chắc là gọi đứa bé em cậu Luyến lúc nãy.
- Rớt ơi… Rớt! Rớt ơi… Rớt!