• 248

Chương 17: Di nguyện


Số từ: 5805
Nguồn: thuquantruyen.com

Nhanh lên nào Pip. Nhanh nào.
Anh Finn, anh họ tôi, kéo tay tôi mạnh hơn. Tôi lên sáu, còn chúng tôi đang kẹt giữa trung tâm Dublin tắc nghẽn, xung quanh đầy người đang hò hét.
Finn, em không theo kịp,
tôi nài, nhưng anh mặc kệ. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh không nghe lời tôi. Hôm đó là ngày chúng tôi định xem phim: một ngày tháng Hai mát mẻ năm 2046, mặt trời đông dát vàng trắng trên mặt sông Liffey. Tôi tới chơi nhà bác Sandra đợt nghỉ giữa kỳ. Bác giao Finn trông tôi khi bác đi làm, vì anh không phải đi học. Tôi muốn xem phim rồi xuống khu Temple Bar ăn trưa, nhưng Finn nói phải làm một việc đã: ra xem tượng Molly Malone. Quan trọng lắm, anh nói. Quan trọng đến không thể bỏ qua được. Một ngày cực kỳ đặc biệt.
Chúng ta sẽ làm nên lịch sử, Pip ạ,
anh nói, siết bàn tay nhỏ lồng găng của tôi.
Tôi nhăn mũi khi nghe câu đó. Lịch sử chỉ là môn học ở trường. Tôi rất quý Finn – anh đã cao còn thông minh hay đùa, và khi nào có tiền lẻ cũng mua kẹo cho tôi – nhưng tôi đã thấy Molly cả nghìn lần rồi. Tôi cũng đã thuộc lòng từng chữ bài hát về cô nàng. Khi chúng tôi đến chỗ tượng, ai nấy đều đang hát vang bài đó. Tôi ngước lên nhìn thật là đông người mặt đỏ phừng, nửa sợ hãi nửa phấn khích. Finn cũng đang gào rách họng hòa cùng họ và tôi hùa theo, dù chẳng hiểu tất cả đồng ca như vậy là vì sao. Chắc là một bữa tiệc đường phố chăng. Tôi nắm tay Finn trong lúc anh nói chuyện với các bạn học ở Trinity College. Ai cũng mặc màu lục và vung những biển to đùng. Tôi đã biết đọc chút ít, hiểu được phần lớn chữ trên đó, nhưng có một chữ tôi không biết: SCION. Chữ này thấy khắp các biển. Biển loang loáng trên đầu tôi tít trên cao, lẫn cả tiếng Anh và tiếng Ireland. ĐẢ ĐẢO MAYFIELD! ÉIRE GO BRÁCH [1]! DUBLIN TỪ CHỐI! Tôi giật tay áo Finn.
[1. Tiếng Ireland theo chính tả hiện đại, nghĩa là
Ireland muôn năm
, khẩu hiểu thường gắn với đấu tranh dân tộc chủ nghĩa ở Ireland trong lịch sử. Éire, Erin là các tên khác của Ireland.]
Anh Finn ơi, cái gì thế?

Không có gì đâu Paige, yên một lúc nào – SCION CUỐN XÉO, KHỎI THÀNH DUBLIN! ĐỪNG HÒNG ĐẤT ÉIRE MỌC LÊN DUỆ THÀNH!

Giờ chúng tôi đã ở gần bức tượng hơn, vì bị đám đông chen lấn xô đẩy. Trước giờ tôi vẫn thích Molly. Tôi nghĩ trông mặt cô rất hiền từ. Nhưng hôm nay trông cô khác hẳn. Ai đó đã chụp cái túi vào đầu cô và buộc sợi dây thừng vào cổ cô. Mắt tôi ứa nước.
Anh Finn, em không thích.

SCION CUỐN XÉO KHỎI THÀNH DUBLIN! ĐỪNG HÒNG ĐẤT ÉIRE MỌC LÊN DUỆ THÀNH!


Em muốn về nhà.
Bạn gái Finn cau mày nhìn xuống tôi. Kay. Tôi vốn rất thích chị ấy. Chị có mái tóc rất đẹp màu hung đỏ, bóng như đồng và xoăn tít như lò xo, cánh tay trắng bóc lấm tấm tàn nhang. Finn đã tặng chị một chiếc nhẫn Claddagh[2], chị đeo xoay đầu nhọn trái tim xuống dưới. Chị mặc tuyền đen, má vẽ màu xanh lục, trắng và cam. [2. Nhẫn mặt trái tim xuất phát từ làng an Cladach (Claddagh) hạt Galway, Ireland, thường dùng làm nhẫn đính ước hoặc nhẫn cưới.]

Finn, ở đây có thể bạo động đấy,
chị nói.
Anh đứa em bé về có hơn không?
Không thấy anh đáp, chị đánh vào người anh.
Finn!

Gì?

Đưa Paige về đi! Cleary để bom ống trong xe đấy, vì Chúa…


Không đời nào. Không có chuyện anh bỏ mất vụ hôm nay đâu. Nếu để bọn khốn đó chui vào đây ta sẽ chẳng bao giờ tống cổ chúng ra được.

Nó mới lên sáu. Không nên để nó chứng kiến cảnh này.
Kay nắm lấy tay tôi.
Nếu anh không chịu thì để em đưa nó về. Mẹ anh sẽ cáu lắm cho mà xem.

Không. Anh muốn nó chứng kiến.

Anh quỳ xuống trước mặt tôi, lột mũ mình ra. Tóc anh xù lên. Finn rất giống cha tôi, nhưng trông anh ấm áp và cởi mở, đôi mắt xanh ngắt như bầu trời mùa hè. Anh đặt tay lên vai tôi.
Paige Eva,
anh nói giọng rất nghiêm nghị,
em có biết đang có chuyện gì xảy ra không?
Tôi lắc đầu.

Bọn người xấu từ bên kia biển đang đến. Chúng muốn nhốt chúng ta lại trong thành phố này, không bao giờ cho ta đi ra ngoài, và biến nơi này thành một thành phố nhà tù giống như ở chỗ chúng. Chúng ta sẽ không bao giờ được hát những bài hát của mình nữa, không bao giờ được đi thăm ai ở ngoài Ireland. Và những người giống như em, Pip ạ - chúng không ưa em.
Tôi nhìn sâu vào mắt Finn, hiểu anh nói chuyện gì. Finn từ lâu đã biết tôi nhìn được nhiều thứ kỳ lạ. Tôi biết hết nơi sống của từng con ma ở Dublin. Như thế thì tôi có thành người xấu không?
Nhưng sao Molly lại trùm túi trên đầu hả anh Finn?
tôi hỏi.
Vì bọn người xấu vẫn làm thế với những người chúng không thích. Chúng chụp túi lên đầu rồi vòng dây vào cổ họ.


Để làm gì?

Để giết họ. Giết cả những cô bé con giống như em ấy.
Bây giờ thì tôi đang run lên. Mắt tôi cay cay. Có cái gì dâng lên trong họng, nhưng tôi không khóc. Tôi can đảm. Tôi can đảm, giống anh Finn.

Finn,
Kay nói,
thấy chúng rồi!

SCION CUỐN XÉO KHỎI THÀNH DUBLIN!
Tim tôi đập loạn. Finn chùi nước mắt cho tôi, chụp cái mũ lưỡi trai lên đầu tôi.

ĐỪNG HÒNG ĐẤT ÉIRE MỌC LÊN DUỆ THÀNH!

Chúng đang đến, Paige à, nên chúng ta phải ngăn chúng lại.
Anh bóp hai vai tôi.
Em sẽ giúp anh ngăn chúng lại chứ?
Tôi gật đầu.

Finn, lạy Chúa, Finn ơi, chúng có xe tăng!
Rồi thế giới quanh tôi bùng nổ. Bọn người xấu đã chĩa súng, bắn những mũi tên lửa vào đám đông. ~~
Tôi tỉnh dậy, bên tai còn ran tiếng súng. Da tôi lạnh toát và trơn nhẫy, nhưng trong người đang rát bỏng. Ký ức vừa rồi đã thiêu đốt toàn thân thể tôi. Tôi như còn nhìn thấy Finn, mặt sắt lại vì căm hận – Finn, người trước vẫn gọi tôi là Pip. Tôi giãy văng túi ngủ. Tôi vẫn còn nghe tiếng súng mười ba năm trước. Tôi vẫn còn thấy Kay, mắt mở lớn, bàng hoàng khi lưỡi hái tử thần quơ đến. Máu đầm đìa áo chị. Một viên găm đúng tim. Chính vì thế mà Finn đã bổ nhào về phía đám lính, bỏ tôi nằm mọp dưới gầm xe cút kít của Molly. Tôi gào thét gọi tên anh, nhưng chẳng thấy anh quay lại.
Tôi không bao giờ gặp lại anh nữa. Tôi không nhớ được nhiều điều sau đó. Chỉ biết có ai đó đã đưa tôi về nhà. Chỉ biết tôi đã nức nở gọi Finn đến khan cả họng. Và biết cha không bao giờ còn cho phép bác Sandra gặp tôi, mãi cho đến lễ viếng. Sau đó tôi không khóc nữa. Nước mắt chẳng mang người đi về lại. Tôi lấy áo chùi mồ hôi trên mặt. Chắc tôi vẫn còn trong khuôn viên Magdalen. Tôi nằm nghiêng, lạnh đến nỗi không cảm thấy chân mình nữa, rồi cuộn tròn người lại. Lửa chắc tắt rồi. Trời đang mưa, nhưng tôi không bị ướt. Tôi đưa tay lên. Đầu ngón tay chạm phải một thứ lều che bằng bạt, làm chỗ trú tạm thời tránh thiên nhiên. Tôi kéo mũ áo khoác lên đầu, ló ra khỏi bạt.

Hộ vương?
Chẳng thấy dấu hiệu nào có hắn. Hay con hươu. Hay đống lửa. Tôi đang run lẩy bẩy vì lạnh, nhưng lúc này còn run mạnh hơn. Hắn đi đâu rồi? Khỏi cần phải nói là hắn vẫn còn ở Sheol I. Chung tôi còn chưa rời Sheol I cơ mà. Magdalen và khuôn viên vẫn còn thuộc hệ thống phủ. Nhiều nhất chúng tôi mới chỉ đi quá điểm lạnh chừng một dặm.
Gió đang mạnh dần. Tôi co người lại dưới mái lều. Chẳng có lý do gì hắn phải bỏ lại tôi một mình cả, chẳng có lý do gì hết. Có thể chỉ là tôi mới thiếp đi chưa lâu lắm thôi. Tôi đi găng và ủng rồi kiểm tra cái túi ngủ. Thật ngạc nhiên, tôi thấy có vài món tiếp tế: một đôi găng, một ống tiêm dưới da chứa adrenalin, một que đèn pin màu bạc, tất cả giắt vào lớp lót túi cùng cái phong bì giấy gai vàng. Phong bì đề tên tôi. Tôi nhận ra chữ hắn, liền xé phong bì. Chào mừng đến Vô Chủ Địa. Bài thi cho ngươi rất đơn giản: trở lại Sheol I càng nhanh càng tốt. Ngươi không có thực phẩm, nước uống cũng như bản đồ. Hãy dùng công năng của ngươi, và tin vào bản năng của ngươi. Và hãy giúp ta việc này: cố sống sót qua đêm nay. Ta tin là ngươi không muốn nhờ đến cứu hộ.
Chúc may mắn. Tôi cầm tờ thư một lúc, rồi xé vụn thành từng mảnh. Tôi sẽ cho hắn biết. Tôi sẽ cho hắn biết ngay lập tức đây. Hắn tìm cách dọa tôi ư, đừng có hòng.
Sống sót qua đêm nay’? Nghĩa là thế quái gì chứ? Chắc hắn nghĩ tôi mong manh yếu ớt lắm thì mới không cầm cự nổi tí gió máy. Nếu tôi đối phó nổi với đường phố bẩn thỉu ở SciLo thì cũng đối phó nổi với rừng đêm. Còn thực phẩm thì, tôi cần gì chứ? Nào có phải hắn vứt tôi ra giữa chỗ hoang địa không người đâu. Hay là có?
Nhìn ra ngoài lều, tôi phát hiện thấy cái hộp cứng in biểu tượng ScionIde, cơ quan quân đội của chính phủ: hai đoạn thẳng vuông góc nhau, như cột treo cổ, ba đoạn ngắn hơn cắt ngang đoạn đứng. Trong túi có một mẩu thư khác. Cẩn thận phi tiêu. Nếu vỡ, tiếp xúc với a xít bên trong có thể làm tim ngừng đập. Khi cần kíp hãy dùng pháo hiệu. Sẽ có đội áo đỏ đến cứu. Đừng đi về phía Nam.
Tôi rọi đèn pin vào hộp: một khẩu súng lục nòng dài, một khẩu súng bắn pháo hiệu, bật lửa Zippo cũ, dao săn, ba mũi phi tiêu nén áp suất màu bạc. Trên thân in ký hiệu cảnh báo tính độc và ăn mòn, và chữ A XÍT FLOHYDRIC (HF). Một khẩu súng gây mê và một nắm phi tiêu bắn a xít. Sao hắn không để lại súng lục của tôi là xong? Hừm, nhưng tôi cũng phải bắt đầu thôi, nếu không muốn cả đêm ở trong bãi trống này. Tôi cuộn túi ngủ thật chặt, gấp thành một bọc nhỏ, nhưng để nguyên cái lều. Có thể dùng nó làm dấu mốc, đảm bảo không chạy loanh quanh mãi một chỗ. Còn có thứ gì đó xung quanh điểm dựng lều. Một vòng tròn những hạt tinh thể trắng xíu. Tôi quỳ xuống chấm đầu ngón tay, rồi nhấm chót lưỡi nếm thử.
Muối. Lều dựng giữa một vòng tròn muối. Tôi đứng im phắc. Dân thấu thị vẫn đồn đại là muối có thể chặn được vong – họ gọi đấy là thuật chiêm diêm – nhưng không phải thế. Chắc chắn là không chặn được oan hồn. Có phải hắn rắc muối tràn lan như thế chỉ là để dọa tôi?
Mũ đã chụp lên, áo đã kéo khóa tận cằm, tôi vơ vét số đồ dùng ít ỏi. Tôi bỏ mấy phi tiêu và khẩu súng vào túi, chèn túi ngủ đệm vào, giắt súng hiệu vào dải thắt lưng. Dao bỏ vào ủng, ống tiêm vào túi áo. Rồi đi găng. Tôi nôn nóng muốn quay về đối mặt với hắn, tên bẩn tính. Tôi hoàn toàn tưởng tượng được hắn đang ngắm đồng hồ, đếm từng phút đợi tôi quay lại. Ngồi ấm áp bên lò sưởi. Tôi sẽ cho hắn thấy. Tôi không để mình bị khinh thường đâu. Tôi là Mộng Mơ Mặt Tái, rồi hắn sẽ biết vì sao. Hắn sẽ biết vì sao Jax lại chọn tôi: vì bất chấp mọi khó khăn, tôi đã sống sót.
Tôi nhắm mắt, cố bắt tín hiệu thanh khí, nhưng chẳng thấy gì. Chẳng có mộng trường nào hết. Tôi chỉ có một mình. Khi mở mắt, tôi nhận thấy bầu trời. Thật may là tôi đã thức dậy đúng lúc ấy: sao trời sắp biến mất hết trong mây, mà không có mặt trời tôi chẳng có cách nào khác định hướng được. Không thấy sao Thiên Lang, tôi đưa mắt tìm Đai lưng Lạp Hộ. Những bài giảng thiên văn học diễn cảm của Nick đã dạy tôi răng Đai lưng ở đâu thì hướng Bắc sẽ nằm đại khái đối diện đó. Tôi cũng biết mảng sao đó nằm về phía nào so với Sheol I. Tìm thấy ba ngôi sao ấy, tôi chầm chậm quay lưng nhìn lối cần đi. Trước mặt tôi là một vệt rừng ken đặc, tối thẫm rậm rạp. Tim tôi đập dồn. Tôi chưa bao giờ sợ bóng tối, nhưng bóng tối sẽ buộc tôi dùng giác quan thứ sáu mới phát hiện được có gì bất ổn. Chắc toàn bộ mục đích cũng là ở đó. Bài thi cho tôi. Tôi ngoảnh nhìn ra sau. Bên kia bãi trống, rừng cũng thẫm đen không kém. Lối đó sẽ dẫn tôi về Nam, rời xa đặc khu.
Đừng đi về phía Nam. Tôi đi guốc trong bụng hắn. Hắn đoán chắc tôi sẽ nghe lời, như một đứa con người dễ bảo. Vì sao tôi phải đi về phía Bắc, nơi sẽ dẫn tôi về lại cảnh nô lệ - về lại với Hộ vương, kẻ đã quẳng tôi ra đây từ đầu? Tôi chẳng cần chứng tỏ mình trước hắn ta. Tôi quay mặt về phía Đai lưng. Tôi sẽ đi về phía Nam. Tôi sẽ rời bỏ cái địa ngục này. Gió xào xạc qua đám lá, thổi lạnh da tôi ẩm ướt. Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ nữa. Nếu cứ đứng đây suy nghĩ xem thứ gì có thể ấn núp trong kia, tôi sẽ chẳng lấy đâu ra cản đảm nhấc chân. Tôi nghiến răng, đi thẳng về phía rừng.
Đen ngòm. Tối bưng. Mặt đất đã mềm ra dưới mưa, vừa ẩm vừa nhũn nhão. Chân tôi lần bước không tiếng động giữa những cây sồi, rảo thật nhanh, đôi lúc gần như chạy, tay đưa ra khua tránh cành cây. Trong luồng đèn pin mỏng mảnh, tôi lờ mờ thấy màn sương mù trùm lên các thân cây, lơ lửng thành tấm chăn nhẹ trên mặt đất, che không thấy ủng. Không có chút ánh sáng tự nhiên nào. Tôi cầu trời đừng để đèn pin tắt. Thân đèn khắc biểu tượng Scion, chắc hẳn mượn từ kho quân dụng của Vệ Đêm. Cũng là một an ủi nhỏ: đồ Scion chế tạo ít khi dừng hoạt động nửa chừng. Tôi chợt nhận ra chắc mình đã ra ngoài địa phận thông thường của Sheol I. Nơi này gọi là Vô Chủ Địa ắt có lý do: nó chẳng thuộc về ai hết. Có thể Scion là chủ nó, cũng có thể không. Tôi chẳng hề biết đường này sẽ dẫn mình đi đâu, nhưng tôi có biết Oxford nằm về phía Bắc London. Tôi đang đi đúng hướng. Áo khoác và quần tôi đen thẫm đủ tránh những cặp mắt dò tìm, còn giác quan thứ sáu thì đang nhạy hơn bao giờ hết. Tôi có thể lẻn qua bất cứ tên Reph đứng canh nào. Tôi trèo qua hàng rào cũng dễ như luồn bên dưới. Và nếu có kẻ nào định tấn công, tôi vẫn còn công năng đây. Tôi sẽ cảm được chúng từ rất xa. Nhưng rồi tôi nhớ ra Liss đã nhắc đến chốn này ngày đầu tiên tôi tới:
Đồng không mông quạnh. Bọn chị gọi là Vô Chủ Địa.
Nếu chỉ có vậy chắc tôi đã lên tinh thần, nhưng còn khúc sau, khi tôi hỏi đã có ai thử tìm cách trốn bằng lối về phía Nam chưa.
Rồi,
chị chỉ nói có thế. Chỉ có rồi. Khẳng định sờ sờ rằng lối này nguy hiểm. Đã có nhiều thấu thị khác đi lối này rồi chết. Có thể chính họ cũng đã qua bài thi thế này. Chẳng lẽ bài thi chỉ ở chỗ cưỡng lại mong muốn bỏ trốn? Nghĩ tới đó tôi đổ mồ hôi như tắm. Mìn và bẫy sập – có đủ thứ ở đây. Tôi tưởng tượng trên cây gắn đầy camera, theo dõi tôi nhất cử nhất động, chỉ chực xem tôi đạp phải mìn. Ý nghĩ khiến tôi bước chậm lại.
Không, không. Tôi phải đi tiếp. Tôi có thể thoát khỏi đây. Chúng chỉ mong tôi nghĩ như vậy, níu lấy an toàn cho bản thân. Tôi suýt lộn lại về Bắc, nhưng quyết tâm thúc đẩy tôi đi tiếp. Không muốn mà trong đầu tôi vẫn hiện ra cảnh Hộ vương, David cùng Quản giáo ngồi bên lò sưởi, chạm cốc khi thấy tôi giẫm thẳng lên mìn.
Thưa các quý ông, hãy uống mừng cô bé mộng hành,
Quản giáo sẽ bảo.
Đứa ngốc số một trong lịch sử Sheol I.
Và chúng sẽ viết gì trên bia mộ tôi? Chúng có khắc PAIGE MAHONEY, hay chỉ là XX-59-40? Đấy là nếu những gì sót lại của tôi đủ để gom thành nấm mộ, tất nhiên. Tôi đứng lại, tựa mình vào thân cây. Thật điên rồ. Sao lại đi tưởng tượng ra chuyện đó? Hộ vương không chịu nổi Quản giáo cơ mà. Tôi nhắm tịt mắt, hình dung sang cảnh khác: Jaxon, Nick và Eliza. Mọi người đang ở trong thành, chờ tôi, kiếm tìm tôi. Chỉ cần thoát ra khỏi rừng này, tôi có thể lần đường về lại với họ. Một phút sau tôi mở mắt. Đập vào mắt tôi là đống nát vụn trên mặt đất.
Xương. Xương người. Một bộ xương mặc áo dài trắng đã rách nát, hai chân cụt đến gối. Tôi lùi lại, suýt ngã nhào vì chân nọ vấp chân kia. Dưới chân có cái gì vỡ rào rạo. Đầu lâu người. Có cái túi nằm bên xác. Tay nó nắm chặt quai. Cầm một khúc xương khô, tôi hẩy túi ra. Ruồi bò lổm ngổm trên phần thịt còn lại: thứ ruồi lớn, lông đen tua tủa, no căng thịt chết. Chúng bay túa lên khi tôi giật túi khỏi tay xác chết. Đèn pin rọi vào trong: một tảng bánh mì rữa, một bình nước khô cạn. Da tôi toát mồ hôi lạnh. Tôi lia đèn pin sang phải. Cách vài bước, cái miệng hố há hoác giữa đám lá, nước mưa đọng lũng sũng. Vụn xương và mảnh vỏ mìn rải rắc khắp mặt đất.
Đây đúng là một bãi mìn. Tôi áp lưng vào thân một cây sồi. Không thể lần đường qua bãi mìn trong đêm được. Tôi nhích dần khỏi cây, giẫm lên bộ xương. Mày không sao đâu Paige. Chân run lẩy bẩy, tôi nhắm hướng Bắc lần dấu đường ngược trở lại. Vẫn chưa quá xa bãi trống. Tôi sẽ về được. Đi bộ khỏi bộ xương vài bước, tôi vấp phải rễ cây ngã lộn nhào. Tôi cứng người, tim nhảy loạn lên, nhưng không có gì nổ tung cả. Tì khuỷu tay chống người dậy, tôi thọc tay vào túi lấy bật lửa ra, dùng ngón cái đánh lửa. Ngọn lửa nhỏ cháy lên. Một đường mở vào thanh khí. Tôi không phải chiêm sư – lửa với tôi không yêu quý gì nhau – nhưng cũng có thể dùng mở cầu vong mini được.
Tôi cần người đưa đường,
tôi thì thầm.
Nếu có ai ở quanh đây, xin hãy đến gần ngọn lửa.

Một hồi lâu không thấy gì hết. Ngọn lửa chập chờn rồi lụi dần. Rồi giác quan thứ sáu của tôi bừng tỉnh, một vong rất trẻ hiện ra qua vòm cây. Tôi nhỏm đứng dậy.
Tôi cần quay lại lều.
Tôi giơ bật lửa về phía nó.
Người đưa đường cho tôi được không?
Tôi không nghe được lời nó, nhưng nó quay người đi về hướng tôi đã tới. Tôi cảm được đây là vong đứa áo trắng đã chết, và co giò chạy theo. Nó thì sẽ chẳng có lý do nào dẫn tôi đi lạc hướng. Vòng muối trắng một lúc sau đã hiện trước mắt. Mưa rơi tắt bật lửa, nhưng vong kia vẫn theo sát tôi. Tôi dành vài phút trấn tĩnh lại. Phải nhượng bộ thì thật ức, nhưng tôi chẳng còn cách nào ngoài đi về phía Bắc. Tôi kiểm lại đồ dùng vẫn đủ, rồi lại dấn bước vào giữa đám cây, một tay cầm đèn pin, tay kia bật lửa, vong bám sát đằng sau.
Sau chừng nửa tiếng cuốc bộ, vong kia bơi theo quanh vai như sợi thừng, tôi dừng chân nhìn cho đúng Đai lưng Lạp Hộ đang ở sau lưng. Tôi chỉnh hường một chút rồi lại lao mình vào bóng tối. Tai và mũi tôi nhức nhối, giác quan thứ sáu khiến người tôi run từng chặp. Hầu như không cảm thấy các ngón chân nữa. Tôi dừng lại, bóp lấy hai đầu gối, hít thật sâu cho đầu óc bình tĩnh. Vừa hít hơi, tôi đã ngửi thấy mùi gì đó. Tôi nhận ra mùi này: mùi chết chóc. Ánh đèn pin trên tay tôi run rẩy. Mùi thịt rữa càng lúc càng mạnh. Tôi đi thêm một phút thì tìm ra cái mùi đến từ đâu. Lại một xác chết. Chắc đây là xác một con cáo. Từng nắm lông hung hung, bết lại vì máu khô, hai hốc mắt nhung nhúc những giòi. Tôi bịt cả mũi mồm vào tay áo. Cái mùi thật kinh hồn táng đởm.
Dù là thứ gì gây ra cảnh này thì thứ đó cũng đang ở trong rừng quanh tôi. Đi ngay, Paige. Đi ngay. Đèn pin kêu lách cách. Tôi vừa dợm chân đi thì có tiếng cành cây gãy rắc. Có phải tôi đang tưởng tượng ra không? Không, tất nhiên là không. Tai tôi vẫn thính. Tôi nghe được tiếng máu đập trong tai. Tôi áp lưng vào thân cây, cố không thở mạnh.
Chắc là lính gác. Một đứa áo đỏ đi tuần đêm. Nhưng rồi tôi nghe tiếng chân nặng trịch, nặng hơn nhiều tiếng chân người. Tôi tắt đèn pin, nhét lại vào áo. Cầm trên tay chẳng ích gì: bật đèn sẽ làm lộ vị trí của mình. Cái im lặng bùng nhùng trong tai tôi. Tôi chẳng nhìn thấy gì hết, nhưng lại nghe tiếng chân bước, gần hơn. Rồi tiếng răng roàm roạp trên xác chết. Thứ gì đó vừa tìm thấy con cáo. Hoặc vừa quay lại tìm nó.
Tôi khum tay che bật lửa. Tim tôi đang chơi trò gì rất lạ thường. Tôi không hiểu nó đã đập dồn lại thành một nhịp ngăn duy nhất, hay là đã nghỉ đập luôn rồi. Sau lưng tôi, vong kia rùng mình. Từng phút trôi qua. Tôi đợi. Rồi tới lúc nào đó tôi sẽ phải đi, nhưng tôi biết, tôi biết quanh đây đang có thứ gì đó. Ba tiếng gừ khàn đục.
Trên người tôi mỗi cơ bắp đều căng cứng. Tôi thở nhẹ qua mũi, môi mím chặt vào nhau. Tôi không biết âm thanh kia là gì, nhưng không thể nào là do con người phát ra được. Tôi từng nghe nhiều tiếng kêu lạ thường từ các Reph, nhưng không bao giờ là thứ tiếng kinh khủng, thú vật như thế này. Gió bất người thổi tắt bật lửa. Vong dẫn đường tôi chạy biến. Mất một lát mấy ngón tay tôi đờ ra vì sợ. Rồi tôi nhớ ra khẩu súng nhét trong túi. Bắn kẻ rình mò kia là một ý định ngớ ngẩn, nhưng tôi vẫn có thể đánh lạc hướng nó. Mua lấy chút thời gian mà chạy. Tôi nghĩ hay là trèo lên cây, nhưng rồi đổi ý. Cây không phải là món tủ của tôi. Tốt hơn là tôi kiếm nơi khác mà trốn. Nhưng tìm đến chỗ cao hơn có vẻ cũng khá có lý. Nếu tới được đâu đó an toàn, tôi có thể soi đèn vào nó xem sinh vật này là thứ gì. Tôi cất bật lửa, thọc tay vào túi.
Khi đã nắm được khẩu súng rồi, tôi tùm cách lấy một mũi phi tiêu. Hình như cử động nào cũng ồn ĩ: từng tiếng thở hay tiếng áo sột soạt. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy ống phi tiêu lạnh và nhẵn dưới ngón tay. Tôi biết cách lên đạn súng thông thường, nhưng phải mất vài phút mới lắp được thứ vũ khí xa lạ trong bóng tối bằng đôi tay nhớp mồ hôi, cố hết sức không phát ra tiếng động. Đến khi lắp xong, tôi giơ tay, nhắm rồi bóp cò. Mũi tiêm cắm đích kêu xèo xèo như mỡ rán. Sinh vật kia chạy về phía phát ra tiếng động. Nó cũng phát ra tiếng kêu riêng. Tiếng vo ve. Như ruồi. Không phải là thú.
Cơn váng vất ập lên tôi. Tôi đã nghe kể bao nhiêu chuyện về bọn Emite, nhưng chưa bao giờ hình dung phải đối mặt với một trong số chúng cả. Ngay cả sau những gì nghe được trong buổi diễn văn, ngay cả sau khi thấy thằng áo đỏ cụt bàn tay, tôi gần như đã bắt đầu nghĩ chúng không tồn tại. Cho đến lúc này. Cố gắng lắm tôi mới đứng vững được. Hai tay run bắn, môi cũng vậy. Tôi không hít thở, không suy nghĩ nổi. Nó có nghe tiếng tim tôi đập không? Có ngửi được nỗi sợ trong tôi không? Nó đã nhỏ dãi thèm thịt người chưa, hay tôi phải đến gần nữa mới bị phát hiện? Tôi lắp một phi tiêu khác vào súng. Con Vo Ve ngửi ngửi chỗ tôi vừa bắn. Tôi nhắm mắt, chạm vào thanh khí.
Có gì không ổn ở đây. Cực kỳ không ổn. Tất cả vong hồn quanh đây đã chạy trốn hết, như thể vì sợ, nhưng làm sao vong lại phải sợ những sinh vật trong thế giới vật chất? Chúng đâu có thể chết lần thứ hai. Dù là do cớ gì thì cũng chẳng kết bè vong được. Tôi nhận ra không nghe thấy tiếng tên Vo Ve nữa. Tay tôi trơn nhẵn vì mồ hôi. Khẩu súng cứ chực tuột khỏi tay. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị giết chết. Biến thành thịt. Toàn bộ vụ này chắc hẳn đã dàn dựng sẵn. Nashira chưa bao giờ muốn tôi lên màu. Mụ chỉ muốn tôi chết.
Chưa phải hôm nay, tôi nghĩ. Chưa phải hôm nay, Nashira. Từ sau cái cây tôi chạy ào ra. Ủng giậm xuống đất, tim đập rộn trong ngực. Nó đâu rồi? Nó đã thấy tôi chưa? Có gì đó giáng vào giữa hai bả vai tôi. Trong một phút tôi như mất trọng lượng, lơ lửng trong đêm tối. Rồi tôi rơi phịch xuống đất. Cổ tay bẻ ngược, gãy rắc. Tôi nén tiếng thét nhưng chậm mất nửa giây.
Súng văng mất rồi. Không còn cách nào tìm lại nữa. Tôi nghe thấy tiếng vật kia - nó rất gần tôi, nó đã chồm lên tôi. Thò bàn tay không bị thương, tôi quờ xuống ủng, tóm được con dao săn. Tôi quên béng mình còn hồn. Tôi đâm dao vào chất bột nhão. Thứ gì ươn ướt chảy xuống cổ tay. Vo ve. Một nhát nữa, hai nhát. Vo ve. Vo ve. Có gì đó cứ đập liên tục vào mặt tôi: những thứ tròn và nhỏ. Tôi chớp mắt xua đi, nhổ chúng ra khỏi mồm. Những ngón tay bấu lấy cổ tôi, hơi thở nóng bỏng hôi hám sát bên má. Một nhát, một nhát. Vo ve. Răng bập sát tai. Tôi đâm ngược lên, lún vào thịt, giật xuống. Lưỡi dao cắt qua cơ và sụn. Rồi nó biến mất. Tôi tự do rồi. Bàn tay ròng ròng một thứ nước dính như xi rô hôi thối. Mật đắng ứa lên họng, đốt bỏng mũi mồm.
Đèn pin lăn lóc cách đó chục bước. Tôi bò lại, cổ tay gãy áp chặt vào ngực. Tay này từng gãy một lần rồi: giờ nó nhức nhối như rồ. Tôi tì cánh tay kia lết trên đất, dao cắn giữa hai hàm răng, mồ hôi đổ chua lòm. Mùi xác thối khiến ruột gan tôi đảo lộn, dồn từng cơn buồn nôn đau thắt lên họng. Tôi chộp lấy đèn pin, lia về đằng sau. Giữa bóng cây thấp thoáng nhiều bóng đen. Tiếng chân nhiều hơn. Vo Ve nhiều thêm. Không. Đầu tôi đập thình thịch. Mắt tôi mờ đi. Mình không muốn chết. Nhập vào con bướm đã làm tôi yếu đi hơn nhiều lúc trước tôi tưởng. Chạy thôi. Tôi thọc tay vào áo, lôi ra cái ống tiêm. Cứu cánh cuối cùng. Súng hiệu không đáng là một cứu cánh. Tôi sẽ không bắn. Tôi sẽ không thua ván này.
Adrenalin Tự Động của ScionAid. Mạnh hơn nhiều món thuốc trộn pha loãng Jax vẫn dùng đánh thức tôi. Tôi đâm phập mũi tiêm vào quần, cắm thẳng vào bắp đùi. Đau điếng. Tôi bật chửi thề, nhưng vẫn để yên mũi thuốc. Một liều adrenalin bật lò xo chạy thẳng vào bắp. Adrenalin do Scion chế nhằm đánh thức toàn thân thể người ta: không chỉ giúp cơ thể hoạt động mà còn xóa sạch cơn đau, làm người ta thêm mạnh. Bọn Vệ dùng món này hăm tư trên hăm tư. Cơ bắp tôi dẻo dai hơn. Chân tôi khỏe hơn. Tôi bật khỏi mặt đất rồi vùng chạy. Adrenalin không tác động đến giác quan thứ sáu, nhưng cũng giúp tôi dễ tập trung vào thanh khí hơn. Con Vo Ve có mộng trường khổng lồ đen ngòm, một hố đen giữa thanh khí. Nếu cố xâm nhập vào đó tôi sẽ chẳng đi xa được. Tôi vẫn thử, nhưng không rời hẳn khỏi cơ thể.
Một đám mây đen nuốt chửng lấy tôi. Mộng trường tôi tối sầm, rìa ngoài thị trường rúm ró cả lại. Tôi phải đánh đuổi nó thôi. Chỉ cần cú nhảy nhanh như chớp là đủ xua nó rồi. Hồn tôi bay vọt khỏi cơ thể, đập rạn rìa ngoài mộng trường nó. Sinh vật kia hú lên một tiếng thê thảm. Tiếng chân nó dừng lại. Cùng lúc đó, cơn đau choáng óc đẩy bật tôi vào lại mộng trường mình. Hai bàn tay đập xuống đất. Tôi lảo đảo đứng dậy, thở hồng hộc. Rừng đã nhường chỗ cho đồng cỏ thoáng đãng. Tôi đã nhìn thấy những tháp nhọn trên nóc Nhà Chung. Thành phố kia rồi. Thành phố. Adrenalin sôi lên trong huyết quản, lan khắp các cơ bắp, thúc tôi chạy nhanh hơn. Cổ tay lủng lẳng bên sườn trong khi tôi chạy như kẻ tội đồ hối cải trở lại nhà tù. Thà làm chim trong lồng còn hơn nằm thẳng cẳng.
Con Vo Ve rống lên. Tiếng nó vang vọng khắp từng tế bào cơ thể tôi. Tôi đu người nhảy qua hàng rào mắt cáo, rơi xuống đất rồi chạy tiếp. Trên nóc Nhà Chung có tháp canh. Thế nào cũng có đứa áo đỏ xách súng. Nó có thể khuất phục con Vo Ve, có thể giết chết nó. Mồ hôi đã ướt đẫm quần áo tôi. Không còn xa nữa. Tôi vẫn chưa thấy đau, nhưng biết mình đã chạy rách cả cơ. Tôi chạy qua tấm biển hoen gỉ viết LỰC SÁT THƯƠNG ĐƯỢC PHÉP SỬ DỤNG. Tốt. Chưa bao giờ tôi cần lực sát thương như lúc này. Giờ thì tôi đã nhìn thấy tháp canh. Tôi sắp hét lên cầu cứu, sắp rút khẩu pháo hiệu ra thì thấy mình đã bất động. Có lưới. Nó đã bọc kín người tôi: lưới sắt rất dày. Tôi ré lên
không, không, giết nó đi
muốn vỡ phổi. Tôi vùng vẫy như con giun đầu lưỡi câu. Sao chúng lại chụp lưới tôi? Tôi đâu phải là kẻ thù! Tất nhiên mi là kẻ thù, có giọng nói cất lên trong đầu, nhưng tôi không nghe nữa. Tôi phải thoát khỏi lưới đã. Con Vo Ve đang tới. Nó sẽ phanh thây tôi, như đã phanh thây con cáo.
Tiếng xé toạc. Có giọng nói gọi tên tôi;
Paige, bình tĩnh lại, không sao đâu, ngươi được an toàn rồi
– nhưng tôi không tin nó. Đấy là giọng nói mà tôi sợ. Tôi cào cấu thoát ra khỏi lưới, định chạy tiếp. Đúng lúc đó có kẻ tóm lấy tôi, đẩy tôi ngược lại.
Paige, tập trung đi! Hãy dùng nỗi sợ của ngươi, dùng nó!’ Tôi không tập trung được. Tôi phát cuồng vì sợ. Tim tôi đập mạnh quá, tôi không theo kịp. Trước mắt tôi hết sáng lại tối. Miệng tôi khô khốc. Tôi có còn đứng không?
Paige, bên phải! Tấn công đi!
Tôi nhìn sang phải. Tôi không thấy nó là gì, nhưng không phải là người. Nỗi sợ lên tới đỉnh điểm. Tôi bay vèo vào thanh khí. Vào cõi hư không. Và rồi vào thứ gì đó khác.
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là cơ thể mình đang sụm xuống đất. Nhưng không phải qua mắt mình. Qua mắt một con hươu...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.