• 248

Chương 18: Ban mai tươi đẹp


Số từ: 6686
Nguồn: thuquantruyen.com
Trên đời có một số điều người ta không bao giờ quên. Những điều cắm sâu, náu kỹ trong vùng u minh. Tôi ngủ như chết, chờ não mình chặn lại cơn kinh hoảng trong rừng. Giấc ngủ cho ra ngủ là thứ cứu rỗi tôi, khoảng lặng giữa lúc thức và lúc xuất hồn. Jax cùng những người kia chẳng bao giờ thật hiểu sao tôi lại thích ngủ nhiều như thế. Khi tôi muốn nghỉ sau hàng giờ lang thang trong thanh khí, Nadine lúc nào cũng cười lớn.
Cô điên à, Mahoney,
cô ta vẫn bảo.
Cô ngáy rền cả mấy tiếng rồi, mà giờ vẫn còn đòi ngủ nữa? Đừng có mơ giữa ban ngày. Đừng có tưởng mình là công chúa.
Nadine Arnett, điển hình sáng ngời của lòng nhân ái. Đấy là thành viên duy nhất trong băng tôi chẳng nhớ nhung tí nào.
Khi tôi tỉnh dậy thì đã là đêm. Cổ tay tôi nẹp chặt trong khung thép trông như chân nhện. Trên cao là vòm màn nhung. Tôi đang nằm trên giường Hộ vương. Sao tôi lại nằm trên giường hắn? Suy nghĩ trong đầu dần mông lung. Tôi không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ còn lại cảm giác như khi Jaxon cho tôi thử uống rượu vang thật. Tôi liếc xuống tay. Cái khung không cho tôi ngó ngoáy cổ tay. Tôi muốn dậy – muốn ra khỏi cái giường này – nhưng cả người âm ấm nặng đờ không cử động được. Thuốc an thần, tôi nghĩ. Và như thế cũng tốt thôi. Gì cũng tốt thôi.
Lần sau mở mắt, tôi đã hoạt bát hơn. Tôi nghe có giọng nói quen. Hộ vương đã quay lại – cùng ai đó khác. Tôi bò ra phía màn, khẽ hé màn. Ngọn lửa đang cuộn trong lò. Hộ vương đứng, lưng quay về phía tôi, nói bằng thứ tiếng gì tôi không biết. Các âm rất trầm lướt theo nhau, rền vang như tiếng nhạc trong thính phòng. Đứng trước mặt hắn là Terebell Sheratan. Một tay bà ta cầm cốc. Bà ta liên tục làm dấu về phía giường – về phía tôi. Hộ vương chỉ lắc đầu. Thứ tiếng ấy là tiếng gì?
Tôi dò ra các vong gần nhất, mấy con ma ngày xưa từng sống ở đây. Chúng gần như đang múa nhảy theo nhịp lời nói chuyện giữa Hộ vương và Terebell. Đấy chính là điều vẫn xảy ra khi Nadine chơi dương cầm, hay khi có đứa khướu hát rong trên phố. Các khướu – tên chuẩn là bách thanh – có thể nói và hiểu được thứ tiếng riêng của các vong, nhưng Hộ vương hay Terebell đâu phải khướu. Cả hai đều không mang huyền quang bách thanh. Cả hai chụm đầu vào nhau, xem xét thứ gì đó. Nhìn kỹ hơn, tôi cứng người. Điện thoại của tôi.
Terebell xoay xoay nó trong tay, lướt ngón cái qua các phím. Pin đã cạn từ lâu rồi. Nếu chúng có cả điện thoại lẫn ba lô của tôi, chúng ắt phải cầm cả tập sách. Chúng định tìm xem tôi có số ai chăng? Chúng chắc phải ngờ tôi có quen tác giả tập sách. Nếu tìm ra số Jaxon, chúng có thể dò ra ông ở Seven Dials – và đột nhiên thị kiến của Carl sẽ hoàn toàn sáng tỏ. Tôi phải lấy được cái điện thoại.
Terebell nhét nó vào áo. Hộ vương nói gì đó với bà ta. Bà ta chạm khẽ trán vào trán hắn trước khi ra khỏi phòng, khóa cánh cửa nặng sau lưng. Hộ vương đứng nguyên chỗ cũ thêm một lúc, nhìn ra cửa sổ, trước khi chuyển hướng tới cái giường. Và tôi. Hắn kéo màn, ngồi lên mép tấm trải.
Ngươi thấy thế nào?
hắn hỏi.
Tổ sư nhà ông.

Mắt hắn rực lên.
Vậy ta hiểu là đỡ nhiều rồi.

Tại sao Terebell cầm điện thoại của tôi?

Để Nashira không tìm thấy. Đoàn áo đỏ dưới quyền ngài sẽ nhanh chóng tìm được số của bạn bè ngươi trong nghiệp đoàn.


Tôi không có bạn bè nào ở nghiệp đoàn.

Cố gắng đừng nói dối ta, Paige.

Tôi không nói dối.


Lại một câu nói dối.

Vì ông thì lúc nào cũng thật thà lắm đấy.
Tôi trừng mắt nhìn hắn.
Ông bỏ tôi lại với cái vật đó. Ông bỏ tôi một mình, trong đêm tối, với con Vo Ve.

Ngươi đã biết sẽ có nó mà. Ngươi đã biết rồi sẽ có lúc phải đối mặt một con Emite. Dù sao ta cũng đã cảnh báo cho ngươi.


Ông cảnh báo tôi lúc khỉ nào?

Điểm lạnh, Paige à. Đấy là đường đưa chúng đến đây.

Vậy là ông thả một con ra à?


Ngươi không gặp nguy hiểm gì hết. Ta biết ngươi rất hoảng sợ, nhưng ta cần ngươi nhập vào con hươu.
Hắn đăm đăm nhìn tôi. Miệng tôi khô lại.
Ông làm đủ trò chỉ để tôi nhập vào Nuala.
Tôi liếm môi.
Ông đạo diễn từ đầu đến cuối khi mở cái điểm lạnh đó.
Hắn gật đầu.
Ông thả con Vo Ve ra.
Hắn lại gật.
Và ông làm tôi sợ đến mức phải…


Phải.
Hắn không hề biết ngượng.
Ta đã ngờ là công năng ngươi chỉ phát huy khi có cảm xúc mãnh liệt: tức giận, căm ghét, buồn bã – và sợ hãi. Sợ hãi mới là điểm bùng phát của ngươi. Đẩy ngươi đến tận cùng giới hạn nỗi kinh khiếp về tinh thần, ta đã buộc được ngươi nhập vào Nuala, khiến ngươi tưởng nó chính là con Vo Ve đã rình đuổi ngươi khắp rừng. Nhưng ta chẳng bao giờ có ý định đẩy ngươi vào nguy hiểm đến tính mạng.

Nó đã có thể giết tôi rồi.

Ta đã có nhiều biện pháp đề phòng. Ta nhắc lại: ngươi không bao giờ rơi vào nguy hiểm trực tiếp.


Đừng có chém gió. Nếu ông nghĩ rắc vòng muối là biện pháp đề phòng thì ông mát dây cha nó rồi.
Tôi bắt đầu nhảy sang tiếng lóng đường phố, nhưng tôi cóc cần.
Chắc ông khoái lắm… thấy tôi múa may quay cuồng…

Không, Paige ạ. Ta đang cố giúp ngươi.

Cút về địa ngục đi.


Ta đã sẵn sống ở một tầng địa ngục rồi.

Còn lâu mới bằng tầng tôi ở.

Không. Ngươi và ta đã có thỏa thuận, mà ta không quen phá vỡ thỏa thuận.
Hắn không nhìn tránh đi.
Ta sẽ đợi ngươi sau mười phút nữa. Ngươi còn nợ ta một giờ chuyện trò lịch sự.

Tôi những muốn nhổ vào hắn, nhưng giới hạn đã vạch rồi. Tôi ra khỏi phòng, đi lên tầng trên. Tôi sẽ không kể gì về mình nữa đâu. Hắn đã biết quá nhiều về cuộc sống cá nhân của tôi rồi – và không được để hắn phát hiện tôi có liên hệ với Jax. Nashira đã trên đường tìm kiếm băng tôi rồi. Nếu biết tôi là một trong những đồng minh thân cận nhất của ông, hẳn mụ sẽ bắt chính tôi đi bắt ông về. Tôi sẽ vờ đã bị khủng hoảng tâm thần vì con Vo Ve, vờ như chẳng nói chuyện nổi. Tôi lại như nghe tiếng nó bên tai, tiếng thở xoàn xoạt trong họng nó. Tôi nhắm mắt lại. Rồi ký ức phai đi.
Có cái áo choàng mỏng khoác hờ trên mớ quần áo bẩn thỉu của tôi. Chúng bốc mùi hôi, mùi chết chóc. Tôi đi tới phòng tắm, lột hết đồ. Một bộ đồng phục hồng mới tinh để sẵn. Tôi kỳ cọ da thịt bằng xà phòng và nước nóng bốc hơi. Tôi muốn cọ cho sạch cả những ký ức mờ nhạt nhất về cái mùi ấy. Liếc vào gương, tôi nhận ra mình còn đeo mặt dây chuyền. Tôi giật ra. Có ích cho tôi lắm đấy. Khi tôi trở xuống phòng dưới, Hộ vương đã ngồi trong cái ghế bành ưa thích. Hắn đưa tay về phía ghế đối diện.
Mời ngồi.

Tôi ngồi. Cái ghế rộng mênh mông.
Ông cho tôi thuốc an thần à?

Ngươi bị lên cơn co giật sau khi nhập.
Hắn quan sát tôi.
Ngươi tìm cách nhập vào con Emite thật đấy à?

Tôi muốn thấy mộng trường của nó.


Ta hiểu.
Hắn với tay cầm cái cốc.
Uống gì nhé?
Tôi thèm được yêu cầu thứ gì đó bất hợp pháp – rượu vang có cồn chẳng hạn – nhưng không còn đủ năng lượng mà dồn hắn.
Cà phê,
tôi đáp. Hắn giật một quả tua rua đỏ thắm. Nó nằm cuối sợi dây chuông kiểu cổ.
Sẽ có người mang đến ngay,
hắn nói.

Vô minh à?

Phải.

Vậy là ông đối xử với họ như gia nhân.


Nô lệ, Paige ạ. Chúng ta không cần phải tế nhị.

Nhưng máu của họ có giá trị.
Hắn nhấp cốc. Tôi ngồi khoanh tay, chờ hắn mở đầu câu chuyện.
Máy quay đĩa lại đang bật. Tôi nhận ra bài này –
I don’t stand a ghost of a chance (with you)
, Sinatra hát. Bài này rơi vào danh sách cấm của Scion chỉ vì tên bài có chữ ma, dù nó chẳng liên quan mấy, hoặc chẳng liên quan tí gì đến ma quỷ. Trời, tôi nhớ Chàng Mắt Xanh quá đi.
Đĩa cấm đều về chỗ ông hết à?
tôi hỏi, nỗ lực phi thường để tỏ ra tự nhiên.
Không, về Nhà Chung. Thỉnh thoảng ta đến lấy một hai đĩa về chơi.


Ông thích nhạc của chúng tôi không?

Một số. Chủ yếu từ thế kỷ hai mươi. Ta thấy ngôn ngữ của các ngươi thú vị, nhưng không ưa hầu hết sáng tác âm nhạc hiện đại.

Cứ trách ban kiểm duyệt ấy. Không có các ông thì đã chẳng có họ.

Hắn giơ cốc.
Động chạm quá.
Tôi không thể không hỏi.
Cái gì thế?

Tinh chất hoa dền tía, trộn vang đỏ.


Tôi chưa nghe tới hoa đó bao giờ.

Chủng này không mọc trên Trái đất. Nó chữa lành hầu hết thương tích tâm linh. Giá ngươi uống dền tía ngay sau khi bị oan hồn tấn công thì vết thương chưa chắc đã để sẹo sâu đến vậy. Hơn nữa nó cũng sẽ chữa phần nào những ảnh hưởng lên não ngươi, nếu ngươi cử hồn đi mà không được trợ sinh quá nhiều lần.
Ố ồ. Cách chữa lành não cho tôi. Jaxon mà đánh hơi thấy hoa dền tía thì sẽ chẳng đời nào cho tôi ngủ nữa.
Sao ông phải uống?


Vết thương cũ. Hoa dền tía giúp giảm đau.
Im lặng hồi lâu. Đến lượt tôi nói.
Trả ông này.
Tôi giơ mặt dây chuyền ra.
Giữ lấy đi.


Tôi không muốn.

Ta yêu cầu đấy. Có lẽ nó không đuổi được Emite, nhưng có thể cứu mạng ngươi khi đối mặt với oan hồn.
Tôi đặt nó lên thành ghế. Hộ vương liếc nhìn, rồi đưa mắt lên nhìn mắt tôi.
Tiếng gõ cửa rất khẽ. Một thằng con trai đi vào, quãng tuổi tôi, có thể lớn hơn. Nó mặc áo dài xám, mắt đỏ máu. Tuy thế trông nó vẫn rất đẹp, như một nhân vật từ trong tranh bước ra. Tóc nó vàng óng, ôm lấy khuôn mặt rất nét, má và môi đều hồng như cánh hoa. Ngoài mạch máu thì mắt nó màu xanh trong như nước. Tôi nghĩ mình dò thấy dấu huyền quang mờ tỏ bao quanh nó.
Michael, làm ơn cho cà phê,
Hộ vương nói với nó.
Ngươi có uống đường không, Paige?

Không, cảm ơn ông,
tôi nói. Michael cúi mình rút lui.
Vậy đấy là nô lệ riêng của ông đấy à?


Michael là quà tặng của huyết bá cho ta.

Lãng mạn nhỉ.

Không hẳn.
Hộ vương liếc mắt nhìn cửa sổ.
Chẳng thế làm gì khác khi Nashira muốn thứ gì đó. Hoặc là ai đó.


Tôi hình dung được.

Được ư?

Tôi biết bà ta có năm thiên thần.


Phải, đúng thế. Nhưng nếu đấy là điểm mạnh của ngài, thì cũng là điểm yếu.
Hắn nhấp thêm một ngụm.
Huyết bá khổ sở vì ảnh hưởng từ cái gọi là các thiên thần của ngài.

Chắc là các thiên thần buồn phiền lắm.

Họ đều căm ghét ngài.


Thế cơ hả.

Thế cơ đấy.
Rõ ràng hắn thích thú thấy tôi dè bỉu.
Chúng ta mới nói chuyện được hai phút thôi, Paige. Cố gắng đừng một lúc tiêu phí hết kho mỉa mai của ngươi.
Tôi chỉ muốn vặn cổ hắn. Nhưng tình hình là tôi không làm nổi.
Thằng con trai quay lại, bưng theo ấm cà phê. Nó đặt khay lên bàn, có cả một đĩa đầy ắp hạt dẻ nướng rắc quế. Mùi thơm làm miệng tôi chảy nước. Có một hàng bán thứ này gần cầu Blackfriars các tháng mùa đông. Hạt dẻ này trông còn ngon hơn của hàng đó, vỏ nâu tách đôi, bên trong trắng như nhung. Cả hoa quả nữa: lê cắt nhỏ, anh đào bóng loáng, những mảnh táo đỏ cong như miệng cười. Michale ra dấu, Hộ vương lắc đầu.
Cảm ơn Michael. Chỉ cần thế thôi.
Nó lại rạp mình rồi mới lui ra. Tôi chỉ muốn hét vào mặt nó. Sao có thể khúm núm thế cơ chứ?

Ông vừa nói ‘cái gọi là’ các thiên thần,
tôi ép mình bình tĩnh lại,
thế nghĩa là thế nào?
Hộ vương ngưng lại.
Ăn đi,
hắn nói.
Xin mời.

Tôi nhặt một hạt dẻ trên đĩa, vẫn còn nóng mới ra lò. Cái vị gợi về hơi ấm và mùa đông.
Ta chắc là ngươi biết thiên thần nghĩa là gì: là một linh hồn quay lại nhục giới để bảo vệ người chúng đã hy sinh để cứu,
hắn nói.
Chúng ta biết có thiên thần và tổng thiên thần, và ta đoán là các thấu thị đường phố cũng biết như vậy.
Tôi gật đầu.
Nashira có thể điều khiển cấp thiên thần thứ ba.

Thật à?


Ngài có thể bẫy một số loại vong.

Vậy bà ta là một nhiếp hồn.

Hơn cả một nhiếp hồn bình thường, Paige à. Nếu ngài xuống tay giết một thấu thị, ngài không chỉ bẫy được mà còn sử dụng được vong đó. Chừng nào vong đó còn bị ràng buộc với ngài, chừng đó nó còn ảnh hưởng tới huyền quang của ngài. Chính sự tha hóa đó cho phép ngài sử dụng nhiều công năng cùng một lúc.

Cà phê đổ tuột vào lòng tôi.
Bà ta phải tự tay giết họ à?

Phải. Chúng ta gọi đó là ‘thiên thần sa ngã’.
Hắn quan sát tôi.
Và chúng bị ràng buộc vĩnh viễn với kẻ giết mình.
Tôi đứng dậy.

Thật quá tà ác.
Cái cốc vỡ vụn dưới chân tôi.
Làm sao ông có thể mong đợi tôi nói chuyện với ông, đối xử với ông như với một con người, trong khi bà hôn thê của ông lại nhẫn tâm làm những trò như vậy? Trong khi ông vẫn còn có thể nhìn mặt bà ta?

Ta có nói ta đã bao giờ chiêu thiên thần sa ngã về cho mình chưa?

Nhưng ông đã từng giết người.


Ngươi cũng vậy.

Vấn đề không phải ở chỗ đó.
Nét mặt Hộ vương biến đổi. Bây giờ hắn không có vẻ gì nhạo báng nữa.

Ta không biết ta có thể làm gì cho thế giới này,
hắn nói,
nhưng ta sẽ không bao giờ để ngươi gặp thương tổn.’
Tôi không cần ông bảo vệ tôi. Cứ quẳng tôi đi. Đá tôi sang kẻ nào khác cũng được. Tôi không muốn làm học trò của ông nữa. Tôi muốn đổi gia chủ. Tôi muốn ở với Thuban. Cứ đưa tôi sang chỗ Thuban.

Ngươi không muốn ở với gia chủ họ nhà Sargas đâu, Paige ạ.


Đừng có dạy tôi phải muốn gì. Tôi muốn…

Ngươi muốn lại được cảm thấy an toàn.
Hắn đứng lên, bàn cà phê vẫn ở giữa hai bên.
Ngươi muốn ta đổi xử với ngươi như Thuban và số còn lại vẫn đối xử với loài người, vì như thế ngươi sẽ thấy mình có toàn quyền căm hận các Rephaite. Nhưng vì ta không làm hại ngươi, và vì ta cố tìm cách hiểu ngươi, ngươi bỏ chạy. Ta biết nguyên nhân vì sao, tất nhiên. Ngươi không hiểu động cơ của ta là gì. Ngươi tự hỏi mình hết lần này đến lần khác sao ta lại muốn giúp ngươi, và ngươi không rút ra được kết luận nào cả. Nhưng như thế không có nghĩa là không có kết luận, Paige ạ. Thế chỉ có nghĩa là ngươi vẫn chưa tìm ra nó.
Tôi lún sâu người vào ghế bành. Cà phê nóng bỏng đã thấm qua lớp vải quần. Nhìn thấy thế, hắn nói:
Ta sẽ lấy cho ngươi thứ khác.

Hắn bước ra chỗ tủ áo. Mắt tôi nóng rực tức giận. Tôi gần như nghe bên tai giọng Jax quở mắng mình. Cô đúng là ngớ ngẩn. Nhìn kìa, ai lại để cửa sổ tâm hồn mờ sương thế kia. Ngẩng cao đầu lên, hỡi người đẹp! Cô muốn gì – được thông cảm à? Được thương hại à? Cô chẳng nhận được cái đó từ hắn đâu, cũng như đã chẳng bao giờ nhận được từ tôi. Thế giới này là một cái lò mổ, đồng tử ạ. Giương mấy con chó lửa lên nào, thế. Cho tôi xem cô quát tháo hắn ra sao. Hộ vương lấy ra cái áo đen rất dài.
Ta hy vọng ngươi mặc vừa.
Hắn đưa cho tôi.
Có vẻ hơi rộng, nhưng sẽ giúp ngươi được ấm.
Tôi gật đầu. Hộ vương quay lưng. Tôi trùm cái áo dài qua đầu. Hắn đoán đúng: nó phủ xuống tận đầu gối tôi.
Xong,
tôi nói.

Ngươi sẽ ngồi xuống chứ?

Tôi làm gì còn cách nào khác.

Ta đang cho phép ngươi chọn cách khác đây.


Tôi không biết ông muốn tôi nói gì.

Lý tưởng ra thì ta mong ngươi sẽ cho ta biết ai là kẻ đã đối xử tàn nhẫn với ngươi trong quá khứ, đến nỗi khiến ngươi nghĩ mình chẳng tin tưởng được ai.
Hộ vương trở về ghế ngồi.
Nhưng ta biết ngươi sẽ chẳng kể ra đâu. Ngươi muốn bảo vệ bạn bè mình.

Tôi không biết ông đang nói gì.


Tất nhiên là không rồi.
Tôi bùng ra.
Được, đúng rồi đấy, tôi có bạn là thấu thị. Không phải thấu thị nào cũng có bạn là thấu thị hả?

Không. Nghiệp đoàn ở London đã mạnh lên nhiều qua các năm. Những người chúng ta bắt được hầu hết là dân đi lẻ - những kẻ sống một mình, hoặc sống ngoài đường, vì không kiểm soát được quyền năng của mình. Hoặc bị gia đình từ bỏ. Chính vì thế rất nhiều người trong số họ rất vui mừng phục vụ cho chúng ta: vị họ đã bị chính giống loài mình bạc đãi. Và dù các Rephaite đối xử với họ như công dân hạng hai, họ vẫn được cho cơ hội đắm mình trong thanh khí. Chúng ta chia họ thành nhóm, khiến họ lại thuộc về một tổ chức xã hội.
Hắn khoát tay về phía cửa.
Michael từng là một bách thanh – ta nghĩ các ngươi gọi là ‘khướu’. Cha mẹ cậu khiếp hãi tài thoại của cậu đến nỗi tìm cách trừ tà cho câu. Mộng trường của cậu đã sập. Sau đó cậu hầu như không nói được nữa.

Tôi không thốt được lời nào. Tôi từng nghe chuyện mộng trường sập rồi, chính điều đó đã xảy ra với một người trong băng, Zeke. Đấy là nguồn cơn người ta trở thành bất khả độc. Mộng trường khi mọc lại sẽ khoác thêm nhiều lớp giáp bảo hộ, ngăn chặn mọi đợt tấn công bằng hồn.
Quân áo đỏ bắt được cậu hai năm trước. Cậu đang sống lay lắt ngoài đường phố Southwark – một bất khả độc không tiền, không thức ăn. Chúng nhốt cậu trong Tháp vì nghi là phi tự nhiên, nhưng ta đã cho đưa về đây trước thời hạn. Dù bị đối xử như vô minh nhưng cậu vẫn còn huyền quang. Ta đã dạy cậu nói trở lại. Ta hy vọng một ngày cậu sẽ lại tìm được về thanh khí, và hát như ngày xưa từng hát. Bằng giọng những người đã chết.

Khoan đã,
tôi nói.
Ông dạy cho cậu ta à?


Phải.

Vì sao?
Im lặng tỏa khắp từng ngóc ngách căn phòng. Hộ vương đưa tay cầm cốc.

Ông là ai?
tôi hỏi. Hắn ngước mắt nhìn tôi.
Ông là huyết phò mã của nữ bá dòng họ Sargas. Ông giật dây chính quyền chúng tôi từ năm 1859 đến nay. Ông bảo hộ đường dây buôn thấu thị và dung túng cả một hệ thống lớn lên quanh đường dây đó. Ông giúp chúng phát tán dối trá, thù hận và sợ hãi. Thế thì ông giúp loài người làm gì?

Cái đó ta không thể nói cho ngươi được. Cũng như ngươi không chịu nói cho ta bạn bè ngươi là những ai, ta sẽ không cho ngươi biết động cơ bên trong của ta.

Ông có cho tôi biết, nếu ông được biết bạn bè tôi là ai không?


Có thể.

Ông đã nói cho Michael chưa?

Chút ít. Michael trung thành với ta nhất mực, nhưng ta không thể tin tưởng hoàn toàn trong tình trạng thần kinh yếu đuối của cậu ta.


Ông cũng nghĩ về tôi như vậy à?

Ta biết quá ít về ngươi nên chưa thể tin ngươi, Paige ạ. Nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi không thể chiếm được lòng tin của ta. Thực tế là,
hắn ngồi lại vào ghế,
cơ hội cho ngươi sẽ đến ngay ngày hôm nay.

Ý ông là sao?


Ngươi sẽ thấy.

Đoán xem nào. Ông vừa mới giết bốc sư nào đấy cướp quyền năng của nó, và bây giờ thì ông nghĩ mình thấy được tương lai của tôi.

Ta không bao giờ ăn cắp công năng người khác. Nhưng ta rất rõ Nashira, đủ để phỏng đoán động cơ của ngài. Ta biết thời điểm nào thì ngài thường ra tay.

Chiếc đồng hồ đứng điểm một tiếng. Hộ vương nhìn sang.
Vậy là đủ một giờ rồi,
hắn nói.
Ngươi được quyền đi. Có lẽ ngươi nên đến thăm bạn ngươi, cô bốc bài ấy.

Liss đang bị sốc hồn,
tôi nói. Hắn ngẩng lên.

Mấy đứa áo đỏ ném bài của chị ấy vào lửa.
Giọng tôi nghẹn lại.
Tôi chưa gặp chị ấy từ hôm đó.
Nhờ hắn ta giúp đi. Tôi đấu tranh với mình. Hỏi hắn có thể đổi bộ bài khác cho chị không. Hắn sẽ làm. Hắn đã giúp Michael mà.
Tiếc quá,
hắn nói.
Cô gái là một nhà trò tài năng.

Tôi buộc câu nói bật khỏi miệng.
Ông có giúp được chị ấy không?

Ta không có bài. Bạn cô cần có đường thông với thanh khí.
Hắn nhìn vào mắt tôi.
Dền tía cũng sẽ cần.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn hắn lấy cái hộp nhỏ trên bàn cà phê. Trông như hộp thuốc lá hít kiểu cổ, khảm xà cừ và những miếng vàng. Chính giữa nắp hộp có bông hoa tám cánh, như trên cái hộp đựng lọ. Hắn mở nắp, lấy ra một bình tinh dầu tí xíu, vẩn màu nhuộm lam.

Dầu thạch thảo,
tôi nói.
Giỏi lắm.

Ông giữ nó làm gì?


Ta dùng hoa sao theo liều nhỏ để hỗ trợ Michael. Thứ này giúp cậu ấy nhớ lại mộng trường.

Hoa sao à?

Đấy là tên Rephaite dùng chỉ thạch thảo. Dịch nguyên văn từ ngôn ngữ của chúng ta – Glossolalia, hoặc là Gloss.


Có phải là thứ tiếng khướu nói không?

Phải. Ngôn ngữ cổ đại của thanh khí. Michael không nói được nữa, nhưng vẫn hiểu. Thiên cầm cũng vậy.
Vậy là khướu có thể nghe lén các Rephaite. Hay đây.
Ông định cho cậu ta dùng thạch thảo… bây giờ à?


Không. Ta chỉ có ý định sắp xếp lại tủ thuốc các loại trưng dụng được,
hắn đáp. Tôi không hiểu có phải hắn đang nói đùa hay không. Nhiều phần là không.
Một số trong đó, như là phong quỳ thảo, có thể dùng để hại chúng ta.
Hắn nhặt một bông hoa đỏ lẻ loi trong hộp.
Vài thứ độc dược cần cất xa khỏi bàn tay con người.
Mắt hắn dán vào mắt tôi.
Không ai muốn chúng bị dùng để xâm nhập, vào Nhà Chung, chẳng hạn. Nếu vậy phần lớn kho dự trữ mật của chúng ta sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hoa đỏ. Tôi nhớ lại tờ giấy của David. Phương pháp duy nhất. Phương pháp duy nhất giết được Rephaite?

Không,
tôi nói.
Không ai muốn vậy.
~~ Xóm Tổ Quạ yên ắng. Tôi chưa gặp Liss từ ngày bị Suhail giải về Magdalen; chẳng có dịp nào tới thăm chị, xem chị có cầm cự được sau khi cỗ bài bị mất.
Chị vẫn tỉnh, nhưng không ý thức được gì. Môi chị tái nhợt, mắt lãng đãng không dừng lại đâu. Cơn sốc hồn giam hãm chị. Julian và ông nhà trò đeo kính hôm đầu tiên – Cyril – đã tự lãnh trách nhiệm chăm sóc chị. Cả hai cho chị ăn, chải tóc cho chị, chữa hai bàn tay bỏng và nói chuyện với chị. Còn chị chỉ nằm yên, cứng đờ, người nhớp mồ hôi, miệng không ngớt lẩm bẩm về thanh khí. Không còn cách thông với nó nữa, bản năng tự nhiên xui chị rời bỏ thể xác nhập vào với nó. Nhiệm vụ của chúng tôi là dập tắt bản năng ấy. Giữ chị ở đây với chúng tôi. Tôi đổi hai viên thuốc lấy hộp xăng, ít diêm và một lon đậu hộp ở tiệm cầm đồ của Lạc Xoong. Hàng lão ta chẳng có cỗ bài nào. Tất cả đã bị một đứa áo đỏ tịch thu: Kathryn, nhằm mục đích hành hạ Liss. May cho nó là Hộ vương đã cấm nó gặp tôi.
Khi tôi trở lại túp nhà, Julian ngẩng lên, mắt đỏ đọc vì mỏi mệt. Áo dài hồng không thấy nữa, nó mặc cái áo rách rưới và quần vải.
Paige, mày đi đâu lâu dữ?

Tao không ở đây. Để kể sau.
Tôi quỳ xuống cạnh Liss.
Chị có ăn được không?


Hôm qua có nhồi được tí bọt, nhưng lại phun hết ra ngoài.

Còn vết bỏng?

Tệ lắm. Cần kem bỏng.


Mình sẽ cố cho chị ăn lại xem.
Tôi vuốt ve những lọn tóc ẩm, bẹo má chị.
Liss?
Mắt chị vẫn mở, nhưng không đáp. Tôi châm hộp xăng. Cyril gõ ngón tay trên đầu gối.
Dậy đi, Rymore,
ông ta nói với chị, giọng cáu bẳn.
Cô không thể rời lụa lâu thế được.

Thông cảm một chút thì có mất mát gì đâu,
Julian nói.

Chẳng có thời giờ mà thông với chả cảm. Suhail sẽ đến tìm cô ta sớm thôi. Cô ta phải ra diễn cùng tôi.

Chúng vẫn chưa phát hiện à?

Nell vẫn đang diễn thay. Có đồ diễn mặt nạ thì cả hai nhìn giống nhau – cao ngang nhau, màu tóc như nhau. Nhưng Nell không giỏi bằng. Suốt ngày ngã.
Cyril nhìn Liss.
Rymore không bao giờ ngã.

Julian đặt lon đậu lên hộp xăng. Tôi tìm thìa, vòng tay đỡ Liss. Chị lắc đầu.
Không.

Chị phải ăn gì chứ, Liss.
Julian bóp chặt cổ tay lạnh ngắt, nhưng chị không đáp.
Đợi đậu nóng, Julian để chị ngửa đầu. Tôi bón đậu cho chị, nhưng chị nuốt rất khó khăn. Đậu cứ trào xuống cằm. Cyril chộp cái lon, thò tay vét nốt những gì còn sót ở trong. Tôi lại ngồi xổm, nhìn Liss nằm bẹp trên đệm.
Không thể để thế này mãi được.

Nhưng chúng ta chẳng làm được gì hết.
Julian nắm chặt thành nắm đấm.
Kể cả nếu tìm được bộ bài mới thì cũng chưa chắc đã dùng được. Cũng như nối chân tay mới vào ấy. Có thể sẽ bị chị đào thải.


Vẫn phải thử chứ.
Tôi nhìn sang Cyril.
Ở đây không có bốc bài nào khác à?

Chết hết rồi.

Kể cả nếu ông ta nhầm, thì chúng ta cũng không thể đi cướp bài người khác được,
Julian nói rất nhỏ.
Như thế còn tệ hơn giết người.


Vậy thì ta ăn trộm của đám Reph,
tôi nói. Phạm tội đúng là món tủ của tôi.
Tao sẽ đột nhập Nhà Chung. Chúng chắc phải có đồ tiếp tế cất trong đó.

Cô sẽ chết chắc,
Cyril nói, chẳng mảy may lo lắng.
Tôi đã sống sót sau khi gặp một con Vo Ve. Tôi sẽ làm được.

Julian ngẩng lên.
Mày gặp một con rồi à?

Chúng sống trong rừng. Hộ vương bỏ tao lại với một đứa.

Thế nghĩa là mày qua vòng thi rồi đúng không?
Mặt nó thoáng ngờ vực.
Mày đã lên đỏ?


Tao không biết. Tao nghĩ là thế, nhưng…
tôi giật áo mình,
nhìn cái này đâu có đỏ.

Nhẹ người ghê nhỉ.
Nó ngừng lại.
Nó thế nào? Con Vo Ve ấy?

Nhanh lắm. Hung hăng nữa. Tao không nhìn thấy nhiều.
Tôi nhìn sang quần áo mới của nó.
Mày không gặp con nào à?

Nó cười khó nhọc.
Aludra vứt tao ra đường chỉ vì lỡ giờ giới nghiêm. Làm kiếp hề xiếc rồi, tao e là thế.
Cyril đang run lên.
Chúng cắn là chết đấy,
ông ta thì thầm.
Cô không nên quay lại ngoài đó.

Có thể tôi sẽ không còn cách nào khác,
tôi đáp. Cyril gục đầu vào cánh tay.
Jules, cho tấm ga.

Nó đưa. Tôi dém kỹ quanh người Liss. Chị vẫn run không ngừng. Tôi xoa bóp đôi tay lạnh như đá, cố sưởi cho chúng ấm lên. Những đầu ngón tay chị phồng rộp.
Paige,
Julian nói,
mày tính thế thật à? Đột nhâp vào Nhà Chung ấy?

Hộ vương nói chúng cất đồ dự trữ trong đó. Một kho của mật, những thứ chúng ta không được phép thấy. Có khi cả kem bỏng nữa.


Mày nghĩ đến chuyện có thể có kẻ gác chưa? Hay là có thể Hộ vương nói dối?

Tao sẽ liều.
Nó thở dài.
Tao chẳng nghĩ là ngăn được mày đâu. Thế nếu vào được thì sao?


Tao sẽ cuỗm lấy càng nhiều càng tốt – bất cứ thứ gì dùng tự vệ được – rồi tao sẽ té. Ai muốn té cùng thì xin mời. Nếu không tao sẽ biến một mình. Có chuyện gì đi nữa thì tao cũng không muốn mục xương ở xó này đến hết đời đâu.

Đừng làm thế,
Cyril nói.
Chết đấy. Bao nhiêu kẻ đã chết rồi. Lũ Vo Ve ăn sạch. Chúng cũng sẽ ăn cả cô thôi.

Cyril, xin ông, đủ rồi đấy.
Julian vẫn không rời mắt khỏi tôi.
Cứ đến Nhà Chung đi, Paige. Tao sẽ tìm cách xách động ít quân.


Quân gì?

Thôi nào.
Ánh lửa lấp lánh trong mắt nó.
Mày không thực nghĩ là sẽ đi mà không đánh một trận tưng bừng chứ, phải không?
Tôi trố mắt.
Đánh trận á?


Mày định cứ thế bỏ đi, vờ như chưa hề có chuyện này ư? Scion đã làm trò hai thế kỷ rồi, Paige ạ. Và nó không định ngừng đâu. Có gì cản trở chúng lôi cổ mày về lại đây ngay khi mày vừa đặt chân xuống SciLo chứ?
Nó nói có lý.
Thế mày khuyên gì?

Vượt ngục tập thể. Tất cả cùng ra ngoài. Chúng ta bỏ chúng lại chẳng còn thấu thị nào mà ăn nữa.


Ở đây có trên hai trăm con người. Chúng ta không thể bỏ đi cả loạt được. Hơn nữa lại còn mìn trong rừng.
Tôi co đầu gối sát cằm.
Mày biết Mùa Xương XVIII xảy ra chuyện gì rồi đấy. Lương tâm tao không gánh được ngần ấy cái chết đâu.

Đâu có bắt lương tâm mày phải gánh. Mọi người đều muốn thoát đi, Paige à – chỉ là họ không đủ dũng cảm, chưa đủ thôi. Nếu chúng ta gây náo loạn đánh lạc hướng, ta có thể đưa họ trót lọt qua rừng.
Nó đặt tay lên cánh tay tôi.
Mày là người của nghiệp đoàn cơ mà. Của Ireland cơ mà. Mày không nghĩ đã đến lúc chúng ta cho tụi Reph thấy không phải chúng quản trò tất cả à? Không phải chúng cứ việc cướp không của ta là được à?
Không thấy tôi đáp, nó siết mạnh tay tôi.
Ta hãy cho chúng biết. Rằng dù đã qua hai trăm năm, vẫn còn có thứ chúng phải sợ.
Tôi không nhìn thấy mặt nó nữa. Tôi đang thấy Finn ngày hôm đó ở Dublin, hô hào tôi tranh đấu.

Có thể mày nói đúng,
tôi nói.
Tao biết tao nói đúng.
Mặt nó tươi lên trong nụ cười mệt mỏi.
Mày nghĩ chúng ta cần bao nhiêu?

Bắt đầu từ những người có lý do ghét bọn Rephaite. Đám hề xiếc. Đám áo vàng. Đám vô minh. Ella và Felix và Ivy. Rồi chuyển qua bọn áo trắng.


Nên nói gì với chúng nó?

Chưa nói gì vội. Cứ hỏi han thôi. Tìm hiểu xem đã bao giờ chúng tìm cách trốn đi chưa.
Julian nhìn sang Cyril.

Không.
Cyril lắc đầu. Sau cặp kính hỏng, mắt ông ta sáng rực điên cuồng vì sợ.
Tôi không đi. Không đâu, em trai ạ. Họ sẽ giết chúng ta. Họ là loài bất tử.

Chúng không bất tử.
Tôi nhìn hộp xăng sắp lụi.
Chúng có thể bị hại. Hộ vương đã cho tôi biết.

Ông ta có thể nói dối,
Julian nhấn mạnh.
Chúng ta đang nói về vị hôn phu của Nashira đấy. Huyết phò mã đấy. Cánh tay phải của mụ ta đấy. Mày đi tin lời ông ta nói làm gì?


Vì tao nghĩ ông ta từng nổi loạn chống lại mụ rồi. Tao nghĩ ông ta là một trong những kẻ mang sẹo.

Những kẻ gì cơ?

Một nhóm Reph đã khỏi loạn và Mùa Xương XVIII. Họ bị tra tấn. Thành mang sẹo.


Mày nghe ai nói?

Một đứa mót xương. XX-12.

Mày tin bọn mót xương à?


Không, nhưng nó chỉ cho tao bàn thờ các nạn nhân.

Và mày nghĩ Hộ vương là một trong số ‘mang sẹo’ đó,
nó nói. Tôi gật đầu.
Vậy tao hiểu là mày đã thấy sẹo của ông ta?

Không, tao nghĩ là ông ta giấu đi.


Mày nghĩ, Paige a. Như thế chưa đủ.
Trước khi tôi kịp trả lời, có kẻ xộc vào túp nhà. Tôi cứng người. Gã Quản giáo.

Ố là lá.
Đôi lông mày vẽ của gã trợn lên.
Xem ra chúng ta có kẻ đội lốt rồi. Vậy ai đang đu dây lụa nếu XIX-1 từ đầu vẫn nằm ở đây?
Tôi đứng dậy. Julian cũng vậy.
Chị ấy bị sốc hồn,
tôi nói. Tôi nhìn thẳng vào mắt gã Quản giáo.
Chị ấy không thể diễn trong tình trạng này được.
Quản giáo quỳ xuống cạnh Liss, sờ trán chị. Chị vặn người tránh bàn tay gã.
Ối trời, ối trời ơi.
Gã luồn tay vuốt tóc chị.
Kinh khủng quá. Tin tức này kinh khủng quá. Tôi không thể mất 1 được. 1 đặc biệt nhất đời của tôi.

Liss bắt đầu rú lên. Tiếng kêu thoát khỏi cơ thể chị thành từng cơn co giật vùng vẫy.
Đi đi,
chị hổn hển.
Đi đi!
Julian tóm lấy vai Quản giáo, xô gã thật mạnh.
Đừng đụng vào chị ấy.
Tôi đứng sau lưng nó. Cyril ngồi quỳ, người chúi trước trả sau. Đầu tiên Quản giáo hơi ngập ngừng, thậm chí thất kinh, rồi gã phá lên cười. Gã đứng dậy, vỗ tay vào nhau khoái chí. Một bàn tay đi găng thò vào túi.
Đây là khúc dạo đầu nổi dậy chăng, các con? Tao đã thả hai con sói đói vào giữa bầy cừu rồi à?

Vẩy tay một cái, gã đã lôi sợi roi da. Thứ roi chuyên để trị trâu bò.
Tao sẽ không để chúng mày làm tha hóa 1 đâu. Hay ai trong số đàn của tao cũng vậy.
Gã phất ngọn roi về phía tôi.
Có thể mày vẫn chưa xuống nhà trò, 40 ạ, nhưng cũng sớm thôi. Quay về với gia chủ mày đi.

Không.


Cả hai chúng tôi đều không đi đâu hết.
Mặt Julian dào lên nỗi quyết tâm mới mẻ.
Chúng tôi không bỏ Liss đâu.
Quản giáo vung roi quất. Julian loạng choạng. Máu ứa khỏi vết thương mới vạch trên má nó.
Mày đã thuộc về tao rồi, cậu bé ạ, mày nên nhớ thì hơn.
Tôi giạng chân đứng tấn. Khóe mép cười cợt quay sang tôi.
Thực sự không cần đến nước này, 40 ạ. Tao sẽ chăm sóc 1.

Ông không thể bắt tôi đi được. Tôi là gia khách của Arcturus.
Tôi vẫn cứng rắn.
Tôi sẽ rất vui được chứng kiến ông phân trần với ngài lý do ông đánh tôi.


Tao không định đánh mày, mộng hành ạ. Tao định chăn mày.
Sợi roi lại vù vù về phía tôi. Julian đấm gã một cú, khiến cú đánh chệch đi. Lại y như hôm đối đầu với bọn mót xương. Lần này chúng tôi sẽ thắng. Cơn điên dại bùng nổ trong tôi. Tôi chạy nhào tới gã Quản giáo. Nắm đấm nện trúng quai hàm gã, khiến đầu gã lạng đi. Julian đá cho chân hắn loạng choạng. Bên tay cầm roi buông lỏng. Tôi cố chộp lấy roi, nhưng gã vẫn bám chắc. Gã nhe hàm răng về phía tôi: nửa cười nhạo, nửa dọa dẫm. Julian kẹp tay vào cổ gã. Tôi gỡ roi khỏi tay gã, giơ tay toan quật – nhưng ngọn roi lại bị giật khỏi tay tôi. Một mũi ủng thúc trúng bụng, đẩy tôi ngã nhào vào tường.
Suhail. Tôi phải đoán trước được chứ. Quản giáo đi đâu, tên chủ hắn ắt không lâu sau cũng sẽ theo đó. Cũng như thế giới đường phố thôi: cơ bắp đằng trước, trùm bước đằng sau.
Tao đã đoán sẽ gặp mày ở đây, chuột ạ.
Hắn tóm tóc tôi.
Lại giở trò càn quấy hử?
Tôi nhổ vào hắn. Hắn tát tôi mạnh đến nổ đom đóm mắt.
Tao đếch thèm biết gia chủ của mày là ai, nhãi con ạ. Thằng ái thiếp không trộ nổi tao đâu. Lý do duy nhất tao còn chưa cắt cổ mày là vì huyết bá có lệnh gọi mày.

Chắc bà ta sẽ khoái nghe ông gọi ông ta là ‘ái thiếp’ lắm đấy, Suhail,
tôi gắng bật ra.
Tôi có nên kể lại không?


Thích kể gì mặc mẹ mày. Lời của bọn người còn ít được đếm xỉa hơn mớ nước dãi tạp nham của con chó.
Hắn lẳng tôi lên vai. Tôi quẫy đạp gào thét, nhưng không muốn liều phải vận hồn. Tên Quản giáo chém cạnh tay vào đầu Julian, khiến nó ngã nhào xuống đất. Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là Julian và Liss, cả hai nằm trong tay một thằng người tôi không còn đánh được...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.