• 248

Chương 2: Kẻ nói dối


Số từ: 4800
Nguồn: thuquantruyen.com
Tôi chuồn vào căn hộ, treo áo lên móc. Chung cư Lưỡi Liềm Vàng có một tay bảo vệ 24/24 tên Vic, nhưng lúc tôi quẹt thẻ vào gã đang đi tuần đâu đó. Gã không ở đó mà chứng kiến tôi, mặt tái dại như ma, tay run rẩy lần tìm thẻ chìa khóa. Cha trong phòng khách. Tôi thấy đôi chân xỏ dép lê gác lên cái ghế nệm nhỏ. Cha đang xem ScionEye, hãng tin phủ sóng khắp mọi duệ thành; trên màn hình Scarlett Burnish đang thông báo đường xe điện ngầm qua tổng khu I mới bị đóng cửa. Cứ nghe giọng cô ta là tôi rợn cả người. Burnish đâu chừng hăm lăm, viên Đại Ngôn Quan trẻ nhất lịch sử: cô ta là trợ lý của Đại Pháp Quan, đã tuyên thệ đem giọng nói và trí xảo phụng sự Scion. Dân tình gọi cô ta là ả điếm của Weaver, cũng có thể vì ganh tị. Cô ta có làn da nhẵn mịn, có đôi môi xế sang, mắt kẻ đỏ rất đậm. Kẻ mắt cùng màu mái tóc vấn thành búi rất chảnh. Cô ta mặc thứ đầm bẻ cổ cao lúc nào cũng làm tôi nghĩ tới giá treo cổ.

Tin thế giới. Đại Pháp Quan nước cộng hòa Pháp Benoît Ménard sắp có chuyến thăm Đại Pháp Quan Weaver trong khuôn khổ các sự kiện lễ hội Tết Mười một năm nay. Vì thời gian chỉ còn tám tháng nữa, Chấp chính viện đã bắt đầu công tác chuẩn bị cho chuyến thăm hứa hẹn sẽ mang lại nhiều thành tựu tốt đẹp.

Paige à?
Tôi lột mũ.
Cha.


Lại đây ngồi.

Đợi con tí.
Tôi đi thẳng vào phòng tắm. Tôi đang đổ mồ hôi không phải như tắm, mà như vòi phun.
Tôi đã giết người. Tôi đã thực sự giết một người. Jax vẫn luôn bảo tôi thừa khả năng làm thế - giết người mà không đổ máu - nhưng tôi chưa bao giờ tin. Bây giờ tôi đã là một kẻ sát nhân. Tệ hơn nữa là tôi còn để lại bằng chứng - để lại nạn nhân còn sống. Tôi bỏ quên cả máy đọc bảng nữa, trên đó chi chít vân tay. Tôi chẳng được Mơ Êm đâu, như thế thì nhân đạo quá. Tra tấn rồi lên giá treo là chắc. Vừa vào trong phòng tắm, tôi nôn muốn lộn cả ruột non ruột già vào bồn cầu. Tới khi phun sạch sẽ tim gan phèo phổi, tôi đã run như cầy sấy đứng không vững. Tôi lột quần áo, lảo đảo bước vào dưới vòi sen. Nước nóng bỏng xối xả lên da. Lần này tôi đi quá xa rồi. Lần đầu tiên từ trước giờ, tôi đã xâm phạm một mộng trường khác. Chứ không chỉ quệt khẽ vào đó.
Jaxon hẳn sẽ sướng mê. Tôi nhắm mắt. Cảnh trong toa tàu trở đi trở lại. Tôi đâu cố ý giết chúng. Tôi chỉ định xô một cái - đủ để chúng nhức đầu hay chảy máu cam. Cho chúng phân tâm tí thôi. Nhưng có gì đó đã khích cho tôi hoảng loạn. Nỗi sợ bị phát hiện. Bị thêm vào danh sách nạn nhân vô danh của Scion.
Tôi nghĩ tới Linwood. Thấu thị chẳng bao giờ bênh nhau trừ phi cùng băng, nhưng cái chết của anh ta vẫn đè nặng lên tôi. Tôi co chân, tì cằm lên gối, đưa hai tay bưng cái đầu nhức nhối. Giá mà tôi hành động nhanh hơn. Bây giờ đã có hai người chết - cộng thêm một hóa điên - và trừ phi số đỏ cực kỳ, sẽ đến lượt tôi kế tiếp. Tôi chúi mình vào góc ngăn tắm sen, đầu gối áp vào ngực. Chẳng trốn ở đây mãi được. Bao giờ chúng cũng tìm ra. Phải động não thôi. Scion có một quy trình khép kín xử lý các tình huống kiểu này. Dọn đẹp tàu xong, giữ lại mọi kẻ có khả năng là nhân chứng, chúng sẽ gọi tới một tay thầy lang - một chuyên gia điều chế dược liệu thanh khí - cho họ dùng thạch thảo lam. Cách đó sẽ tạm thời trả lại ký ức cho tên nạn nhân của tôi, để chúng quan sát được. Ghi hình những phần cần thiết rồi, chúng sẽ cho hắn chết êm ái, tống tiễn hắn tới nhà xác ở II-6. Rồi chúng sẽ tua lại ký ức hắn, tìm gương mặt kẻ thủ ác. Và sẽ thấy tôi.
Không phải vụ bắt bớ nào cũng về đêm. Có khi chúng vồ giữa ban ngày, khi người ta bước ra phố. Đèn rọi vào mắt, kim đâm vào cổ - cứ thế là biến mất. Và chẳng có ai đi báo cảnh sát tin mất tích. Lúc này tôi chưa nghĩ thêm nổi về tương lai. Lại có cơn đau dội qua óc, bắt tôi về với hiện tại. Tôi nhẩm các phương án khả thi. Có thể về lại Seven Dials, ẩn mình trong động ít lâu, nhưng khả năng bọn Dân vệ sẽ lùng sục tôi. Dắt chúng đến chỗ Jax là không nên tí nào. Thêm nữa các ga đã đóng cửa hết, chẳng có cách về lại phân khu 4. Tắc xi dù cũng khó kiếm, bọn an ninh về đêm còn siết chặt gấp mười.
Tôi có thể ở nhờ nhà bạn, nhưng ngoài khu Seven Dials có tí bạn bè nào thì cũng toàn vô minh - toàn bọn con gái ở trường hầu như cả đời chẳng liên lạc. Chúng nó sẽ nghĩ tôi loạn trí, nếu tôi bảo đầu mình bị cảnh sát mật treo giải vì đã dùng hồn giết người. Chắc hẳn chúng cũng sẽ đem tôi ra trình báo nữa. Quấn cái áo choàng mặc nhà cũ quanh mình, tôi đi chân không vào bếp đặt nồi đun sữa. Lần nào về nhà tôi cũng làm vậy, không nên làm trái lệ thường. Cha đã để sẵn cái ca tôi thích nhất, cái có chữ HÃY HÍT CĂNG ĐỜI THƠM NGÁT CÀ PHÊ. Tôi không khoái món ô xi đủ vị, tức Oxiduvi®, món ở Scion dùng thay đồ uống có cồn. Cà phê chỉ vừa vặn nằm trong lề hợp pháp. Chúng còn đang nghiên cứu dở có phải cà phê gây ra tật thấu thị không. Nhưng của đáng tội, HÃY HÍT CĂNG ĐỜI THƠM NGÁT Ô XI ĐỦ VỊ nghe làm sao phê bằng. Sử dụng hồn đã ảnh hưởng đến đầu tôi sao đó. Cố lắm tôi mới mở được mắt. Vừa rót sữa vào ca, tôi vừa nhìn ra cửa sổ. Thẩm mỹ của cha về thiết kế nội thất thì khỏi chê. Mà cũng là nhờ ông có đủ tiền sống ở khu an ninh cao trong chung cư nhà giàu Barbican Estate. Căn hộ tươi mát và thoáng đãng, tràn đầy ánh sáng. Hành lang giữa các phòng tỏa mùi vải lanh và hoa khô tẩm hương. Phòng nào cũng có nhiều cửa sổ vuông lớn. Lớn nhất là cửa sổ phòng khách, to như một giếng trời rộng choán hết tường phía Tây, kề bên cửa kính đôi kiểu Pháp rất cầu kỳ dẫn ra ban công. Ngày bé tôi hay đứng bên cửa sổ đó ngắm mặt trời lặn.
Ngoài kia, cuộc sống trong thành vẫn trôi đi vũ bão. Trên đầu chung cư nhà chúng tôi là ba cột cao hầm hố, ba tòa tháp Barbican Estate, nơi sống của đám cổ cồn trắng Scion. Trên cùng Tháp Lauderdale là màn hình tín hiệu phân khu I-5. Chính màn hình đó vẫn phát các cuộc treo cổ thị chúng tối Chủ nhật. Hiện tại chỉ để hình tĩnh huy hiệu của thể chế Scion - một biểu tượng màu đỏ hình mỏ neo - với duy nhất một chữ màu đen: SCION, cả hai đặt trên cái nền màu trắng bệnh viện. Rồi đến cái tiêu ngữ kinh tởm: CHẲNG ĐU AN TOÀN HƠN. Phải là Chẳng đâu an toàn mới đúng. Ít ra với đám tôi. Tôi nhấp sữa, nhìn cái biểu tượng một lát, thầm rủa nó sớm cút xuống địa ngục. Rồi tôi rửa ca, rót ly nước đi sang phòng ngủ. Tôi phải gọi cho Jaxon.
Cha chặn đường tôi trên hành lang.
Paige, đợi đã.
Tôi dừng lại.
Gốc Ireland, một đầu tóc đỏ rừng rực, cha tôi làm việc trong chi nhánh nghiên cứu khoa học của Scion. Lúc nào không mải nghiên cứu, ông lại hí hoáy công thức trên máy đọc và không tiếc lời ca tụng hóa sinh học y tế, ngành chuyên môn thứ hai ông có bằng. Cha con tôi trông chẳng nét nào giống nhau.
Cha,
tôi nói.
Xin lỗi con về muộn. Con phải làm thêm giờ.

Xin lỗi gì mà xin lỗi.
Ông vẫy tôi vào phòng khách.
Cha kiếm cho con cái gì ăn nhé. Trông con gầy rộc đi kìa.


Con khỏe mà. Mệt tí thôi.

Con biết không, hôm nay cha vừa đọc tin về ngành kinh doanh quán xá ô xi. Ở phân khu IV-2 có một ca kinh quá. Nhân viên ăn lương thấp, ô xi thì bẩn, khách hàng bị co giật miết - thật là rất không hay.

Các quán trung tâm đều ô kê lắm, thật đấy. Khách háng ở đó đòi hỏi chất lượng.
Tôi xem ông bày bàn ăn.
Công việc thế nào?


Tốt cả.
Ông nhìn lên tôi.
Paige à, chuyện con làm ở quán ấy mà...

Sao ạ?
tôi hỏi. Một đứa con gái làm ở bộ phận thấp kém nhất duệ thành. Hiếm có thứ gì đáng hổ thẹn hơn với người ở địa vị ông. Hẳn cha tôi phải lúng túng lắm mỗi khi bị đồng nghiệp hỏi han về con cái, đoán chừng ông phải đẻ ra bác sĩ luật sư gì đó. Hẳn là họ đàm tiếu đủ điều khi biết tôi phục vụ trú dân chứ chẳng phải
công bộc của dân
. Tuy nói dối vậy còn tử tế chán, ông sẽ chết đứng mất nếu biết sự thực: rằng tôi là một kẻ phi tự nhiên, một đứa tội phạm.
Và một kẻ giết người. Nghĩ đến đấy tôi quặn cả ruột.
Cha biết là cũng không đến lượt mình nói, nhưng cha vẫn nghĩ con nên tính thử lại nộp đơn vào đại học xem. Việc của con giờ là ngõ cụt rồi. Lương ít, tiền đồ không có. Nhưng nếu vào đại học...

Không.
Tôi thốt ra cộc cằn hơn dự định.
Con thích làm ở đây. Đấy là do con lựa chọn.

Tôi vẫn nhớ thái độ bà hiệu trưởng khi đưa tôi bảng điểm cuối khóa.
Tôi rất tiếc là cô không nộp đơn dự tuyển đại học Paige ạ,
bà ta bảo,
nhưng có thể làm như vậy lại hơn. Cô đã trốn học quá nhiều rồi. Với một cô gái trẻ con nhà như thế bị coi là không tốt.
Bà ta đưa tôi cái cặp giấy mỏng bìa da mang con dấu trường.
Đây là thư nhận xét của giáo viên nếu cô có đi tìm việc làm. Trong đó nhấn mạnh khả năng của cô về các môn Tăng cường thể chất, Tiếng Pháp và Lịch sử Scion.
Tôi chẳng quan tâm. Tôi vốn sẵn ghét trường học, ghét đồng phục giáo điều, ghét tuốt. Thoát khỏi trường là điều đáng ăn mừng nhất trong cả chuỗi năm hình thành nhân cách của tôi.
Cha có thể liên hệ vài nơi,
cha tôi vẫn nói. Quả đúng là ông thèm có đứa con gái ăn học đàng hoàng.
Con có thể nộp đơn lại.


Ở Scion quan hệ cũng đâu dùng được,
tôi nói.
Cái đó cha phải biết chứ.

Cha làm gì có cách nào khác, Paige à.
Gò má ông giật giật.
Cha đâu có được cái xa xỉ đó.
Tôi không muốn nói chuyện này. Không muốn phải nhớ lại những gì chúng tôi bỏ lại đằng sau.

Con vẫn sống cùng anh bạn trai à?
cha hỏi. Bịa ra chuyện này đúng là một sai lầm. Từ hồi tôi phát minh ra cậu ta, cha không ngớt đòi gặp mặt.
Con đá hắn ta rồi,
tôi nói.
Không hợp tính. Nhưng cũng không sao. Suzette vẫn còn trống chỗ trong căn hộ - cha nhớ chứ?

Suzy học cùng trường con hả?


Đó.
Tôi vừa nói, cơn đau nhói lại xói qua nửa đầu. Không kịp đợi cha làm cơm nữa. Tôi phải gọi cho Jaxon, kể cho ông chuyện đã xảy ra. Ngay lập tức.
Tình hình là con hơi đau đầu một tí,
tôi nói.
Hôm nay con về phòng sớm được không?

Cha đến gần, đưa một tay đỡ cằm tôi.
Suốt ngày bị đau đầu. Con mệt quá đấy mà.
Ông đưa ngón cái trên mặt tôi, lần những quầng đen dưới mắt.
Tối nay chiếu phim tài liệu hay lắm, nếu con đủ sức - cha sẽ xếp cho con nằm trên xô pha.

Để mai đi.
Tôi nhẹ nhàng gạt tay ông ra.
Cha có thuốc giảm đau không?
Ngưng một khắc, ông gật đầu.
Trong phòng tắm. Vậy mai cha sẽ làm bữa sáng kiểu Ulster[1] cho con nhé? Cha muốn nghe kể mọi chuyện con đang trải qua, seillean[2] ạ.

[1. Bữa điểm tâm đầy đủ kiểu Ireland, gồm trứng, xúc xích, giăm bông hoặc cá với khoai tây chiên.] [2. Ong mật (tiếng Ireland).] Tôi tròn xoe mắt. Cha chưa từng nấu ăn sáng cho tôi từ năm tôi mười hai tuổi, cũng chưa hề gọi biệt danh ấy từ khi chúng tôi không còn sống ở Ireland. Mười năm trước. Cả một kiếp khác.

Paige?

Cũng được,
tôi nói.
Hẹn gặp cha sáng mai.
Tôi dứt ra, đi về phòng mình. Cha tôi không nói gì nữa Ông để cửa mở hé, như mỗi lần tôi về nhà. Ông thường bối rối không biết xử sự sao khi có tôi.
Phòng ngủ khách vẫn im như thời nào. Phòng ngủ cũ của tôi. Ra trường một cái là tôi chuyển thẳng tới Seven Dials sống, nhưng cha không bao giờ chứa trọ - mà ông cũng không có nhu cầu. Về mặt giấy tờ tôi vẫn sống ở đây. Thu xếp vậy tiện cho tôi hơn. Tôi mở cửa ra ban công chạy nối phòng tôi với bếp. Bề mặt da lúc nãy lạnh, giờ lại nóng hực, mắt tôi có cảm giác căng rất kỳ cục, như vừa phải nhìn đèn sáng hàng giờ. Trước mắt tôi cứ vẽ ra khuôn mặt tên nạn nhân đã chết - và thấy vẻ trống rỗng, vẻ điên loạn của tên bị tôi bắt phải sống. Cú đòn hiểm đó chỉ mất vài giây. Hồn tôi không chỉ là mũi chó săn nữa - nó đã thành vũ khí chết chóc. Jaxon đã mong đến giờ này lâu lắm rồi. Tôi tìm thấy điện thoại, gọi số phòng Jaxon trong động. Chuông vừa đổ đã thấy ông nhấc máy.

Úi chà chà! Tôi tưởng đã bị cô cho ra de hết cuối tuần ấy chứ lị. Vội vàng chi thế ong mật ơi? Cô đổi ý chuyện nghỉ ngơi rồi hả? Cô chẳng thực sự cần nghỉ lắm, phải không hả? Tôi biết ngay mà. Làm sao bắt tôi chia lìa cô nàng mộng hành cả hai ngày giời được. Cô bé cưng ơi, phải biết thương người chứ. Tuyệt trần đời rồi. Tôi rất mừng là cô nghĩ vậy. Mà nhân tiện cô có vớt được Jane Rochford không vậy? Nếu cô cần tôi sẽ chuyển khoản thêm vài ngàn. Miễn đừng bảo tôi cái thằng Didion thò lò mũi xanh đó đã múc được cả Anne Naylor lẫn...

Tôi vừa giết người.
Im lặng.

Ai?
Giọng Jax là lạ.
m binh. Chúng định bắt giữ một thanh đồng.

Vậy là cô giết tên âm binh.


Một tên.
Ông hít mạnh.
Còn tên kia?

Tôi đẩy hắn vào vùng u minh.


Khoan, thế nghĩa là cô đã dùng cái...?
Không thấy tôi trả lời, ông phát cười ha hả. Tôi còn nghe thấy tay ông vỗ đen đét trên bàn.
Rốt cuộc. Rốt cuộc. Paige xuất quỷ nhập thần ơi, thế mới là thành công chứ! Quả là rõ phí của khi cứ bắt cô ngồi cầu vong. Vậy là thằng này - thằng âm binh này - nó thành thực vật rồi hả?

Phải.
Tôi ngừng một lát.
Tôi có bị đuổi việc không?

Đuổi việc hả? Có tinh thần thời đại chứng giám, búp bê ạ, tất nhiên là không rồi! Tôi mất hàng năm mới đợi nổi cô đem tài ra thi thố đúng chỗ. Bông hoa bé bỏng của tôi nở tung rồi, cô bé ma lem đã thành nữ hoàng.
Tôi dám cá ông ta đang rít một hơi xì gà thỏa mãn.
Thế cơ đấy, mộng hành của tôi rốt cuộc cũng hành được vào mộng trường khác. Mất có mỗi ba năm cơ chứ. Giờ thì nói đi, cô có cứu được tay thấu thị kia không?


Không.

Không à?

Chúng nó có ba con oan.


Đừng nói đùa. Làm gì có thanh đồng nào sử được ba oan hồn.

Tên này làm được. Hắn tưởng tôi là tiên tri.
Ông cười khe khẽ.
Đúng là tay mơ.

Tôi nhìn qua cửa sổ ra tháp. Đã thấy có dòng tin mới: LƯU Ý TÀU ĐIỆN NGẦM CÓ THỂ BỊ HOÃN KHÔNG BÁO TRƯỚC.
Chúng nó đóng cửa tàu điện ngầm rồi,
tôi nói
Chúng đang đi tìm tôi.

Đừng có hoảng, Paige. Không ra dáng tí nào cả.

Hừ, ông nghĩ ra kế hoạch nào đi thì hơn. Toàn mạng lưới tàu bị khóa cứng rồi. Tôi phải ra khỏi đây.


Ôi, cái đó thì khỏi lo. Chúng có cố moi ký ức nó nữa thì não thằng âm binh đó cũng chỉ còn là khoai tây nghiền thôi. Cô chắc là đã đẩy ra tận vùng u minh rồi chứ?

Chắc.

Vậy cũng phải ít nhất mười hai tiếng chúng mới moi ký ức ra nổi. Tôi ngạc nhiên là thằng lỏi khốn khổ còn sống đấy.


Ý ông là gì?

Ý tôi là cô nên án binh bất động trước khi lao đầu ra trước mõm chó săn. Ở với cụ khốt Scion của cô an toàn hơn ở chỗ này.

Chúng biết địa chỉ ông già tôi. Tôi không thể cứ ngồi đây chờ bị xúc được.


Cô chẳng bị xúc đâu, người đẹp ạ. Cứ tin lão mỏ nhọn này. Ở yên trong nhà, ngủ cho quên phiền toái đi, rồi tôi sẽ phái Nick chạy xe qua vào ante meridiem[3]. Thấy được chứ hả?
[3. Trước trưa, vẫn được viết tắt là A.M dùng với giờ buổi sáng.]
Tôi không thích.


Cô không cần phải thích. Cứ đi ngủ cho đẹp da. Mặc dù cũng đủ đẹp rồi,
ông ta thêm.
Nhân tiện cô giúp tôi cái này nhá? Ngày mai chạy qua phố Grub chỗ Minty lấy hộ mấy bản bi ca của Donne. Tôi không tin nổi vong cụ già đã trở lại, quả thật là...
Tôi dập máy. Jax đúng là đồ khốn. Thiên tài, phải - nhưng vẫn là một thằng khốn vô tình vô nghĩa ky bo bủn xỉn rắn mặt rắn đầu, đúng là cái giống nghiệt chủ. Nhưng tôi còn biết nương tựa ai? Thân cô thế cô với cái công năng này, tôi sẽ thành miếng mồi ngon cho tất cả. Jax chẳng qua là thứ ít xấu xa nhất.
Nghĩ đến đó tôi phải mỉm cười. Jax mà là thứ ít xấu xa nhất, thì đúng là một lời phẩm bình hùng hồn về thế giới này. Tôi không ngủ được. Tôi phải chuẩn bị sẵn sàng. Trong ngăn kéo tủ có khẩu súng lục bỏ túi, giấu dưới chồng quần áo dự trữ. Có cả ấn bản lần đầu một trong các tập sách Jaxon soạn, Luận về ưu tính giới phi tự nhiên. Trong đó liệt kê mọi dạng thấu thị chính, kết quả nghiên cứu của chính ông. Bản của tôi chi chít ghi chú của ông - những ý tưởng mới, số máy các thấu thị. Nạp đạn súng xong, tôi lôi dưới gầm giường ra cái ba lô. Túi dự phòng khẩn cấp của tôi đấy, giấu đây đã hai năm nay, sẵn sàng đợi ngày cần cuốn gói. Tôi nhét tập sách vào túi trước. Tuyệt không thể để chúng tìm thấy tôi ở nhà cha. Tôi nằm ngửa, mặc nguyên quần áo, tay hờm sẵn trên súng. Đâu đó trong bóng đêm, ở xa xa, có tiếng sấm.
~~ Chắc tôi đã ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra có gì bất thường. Thanh khí như mở toang. Thấu thị ở khắp tòa chung cư, đầy cầu thang. Không phải là bà Heron tầng trên, bà này cần khung tập đi nên bao giờ cũng dùng thang máy. Đây là tiếng ủng của đội tập trung.
Chúng đến tìm tôi. Chúng cuối cùng cũng đến. Tôi chồm dậy trong nháy mắt, mặc vội áo khoác ra ngoài sơ mi và xỏ vội giày cùng găng hở ngón, tay run lẩy bẩy. Đấy chính là mục đích Nick huấn luyện tôi lâu nay: chạy như ma đuổi. Cố hết sức tôi cũng có thể đến tận ga, nhưng cú chạy này sẽ thử thách độ dẻo dai hết cỡ. Tôi sẽ phải tìm vẫy tắc xi đến phân 4 thôi. Đám tắc xi dù, thả cho mấy đồng là khách nào cũng chở, thấu thị tại đào hay không cũng như nhau.
Tôi lẳng ba lô lên vai, ấn súng vào túi áo khoác, mở cửa dẫn ra ban công. Hồi nãy gió thổi đóng cửa. Mưa quất ào ào vào áo quần tôi. Tôi chạy theo ban công, trèo qua bệ cửa sổ bếp, bám lấy mép mái nhà và đu người thật mạnh là vọt lên mái. Lúc chúng tới căn hộ thì tôi đã trên đường chạy rồi. Uỳnh. Cửa chính thế là xòe – chẳng gõ cửa cũng chẳng báo động. Nháy mắt sau, tiếng súng nổ xé toang đêm. Tôi ép mình cắm đầu chạy. Không được quay lại. Chúng không bao giờ vô cớ giết dân vô minh; công chức Scion lại càng không. Tiếng súng hầu như chắc chắn chỉ là đạn gây mê thông thường, để cha không làm um sùm khi chúng tóm cổ tôi. Chúng phải có thứ mạnh hơn RẤT nhiều mới hạ tôi được. Khu chung cư lặng như tờ. Tôi nhìn qua rìa mái quan sát xung quanh. Không thấy tăm hơi gã bảo vệ đâu, chắc lại đi tuần. Mới liếc tôi đã thấy cái xe thùng đỗ trong bãi, cửa sổ đen kín mít, đèn pha trắng lóa. Nếu ai dám đưa mắt nhìn kỹ sẽ thấy biểu tượng Scion trên cửa đuôi xe.
Tôi bước qua một khe hở, trèo lên một gờ tường. Trơn như bẫy. Giày và găng tôi bám khá dính, nhưng phải coi chừng xem giẫm vào đâu. Tôi áp lưng vào tường, nhích lại gần cái thang dây cứu hộ, tóc bết mưa bám vào mặt. Tôi trèo thang lên ban công sắt uốn nhà tầng trên, bẩy mở cửa sổ nhỏ. Chạy lao qua căn hộ bỏ không, tôi bổ xuống ba đợt cầu thang rồi nhào ra khỏi cửa trước tòa nhà. Tôi cần ra được đường, cần mất dạng vào con hẻm tối nào đó. Đèn đỏ. Bọn Vệ Đêm đỗ xe ngay ngoài, chắn đường thoát. Tôi lộn lại, đóng sầm cửa, bật khóa an toàn. Đôi tay run lẩy bẩy, tôi lôi búa cứu hỏa khỏi hộp đập vỡ một cửa sổ tầng trệt, lách ra cái sân nhỏ bên ngoài, tay sượt kính chảy máu. Rồi tôi đã lại leo trèo trong mưa, bấu vào từng ống thoát nước và bệ cửa sổ, khó lắm mới trụ vững, tới khi lên được mái nhà. Tôi suýt đứng tim khi thấy chúng. Mặt ngoài tòa nhà nhan nhản những kẻ mặc sơ mi đỏ và áo khoác đen. Vài luồng đèn pin lia lại gần, xoáy vào mắt tôi. Ngực tôi nhức nhối. Tôi chưa bao giờ thấy thứ đồng phục này ở London - chúng có phải người của Scion không?

Đứng nguyên tại chỗ.
Kẻ đứng gần nhất bước lại. Tay hắn đi găng cầm súng. Tôi lùi lại, cảm thấy huyền quang rất gắt. Sếp sòng đám lính này là một thanh đồng thuộc loại chì. Dưới ánh đèn lộ ra khuôn mặt xương xẩu, mắt híp rất sắc, cái miệng rộng mỏng quẹt.
Paige, đừng chạy,
hắn gọi lớn qua mái nhà.
Cô rời khỏi màn mưa có phải hơn không?

Tôi liếc vội xung quanh. Tòa nhà kế bên là một công sở bỏ phế. Sẽ phải nhảy rất xa, có lẽ phải hai chục bộ, dưới là một con đường tấp nập. Xa hơn bất kỳ lần nào tôi từng nhảy thử - nhưng nếu không muốn tấn công tên thanh đồng này và rời khỏi xác, tôi phải cố thôi.
Xin kiếu,
tôi nói và lại vụt chạy. Đám lính la lên cảnh báo. Tôi nhảy xuống vạt mái nhà thấp hơn. Tên thanh đồng chạy đuổi theo. Tôi nghe chân hắn giậm thình thịch trên mái, chỉ vài giây sau chân tôi - hắn đã được huấn luyện cho mấy vụ truy đuổi kiểu này. Không được dừng, một giây cũng không được. Tôi nhẹ và mảnh dẻ, thừa sức lách qua giữa các thanh chắn và luồn dưới hàng rào, nhưng kẻ đang đuổi sát kia cũng vậy. Khi tôi chĩa súng qua vai bắn một phát, hắn lắc người tránh mà không dừng chạy. Tiếng hắn cười ha hả bị gió thổi bạt nên tôi không rõ cách bao xa.
Tôi ấn lại súng vào túi. Bắn nữa cũng phí công, chỉ tổ trượt. Tôi co duỗi các ngón tay, chuẩn bị tóm máng nước. Bắp cơ nóng rực, phổi muốn nổ tung. Mắt cá đau buốt, có vẻ bị thương rồi, nhưng tôi vẫn phải cố dấn tiếp. Không đánh thì chạy. Không chạy thì chết. Tên thanh đồng nhảy qua gờ tường, nhanh nhẹn uyển chuyển như nước. Adrenalin chảy rần rật trong máu tôi. Chân tôi guồng như điên, mưa quật rát mắt. Tôi nhảy qua các ống nước mềm, các ống thông gió, lấy đà cố đánh giác quan thứ sáu về phía tên thanh đồng. Tâm não hắn rất khỏe, chạy cũng nhanh ngang cỡ hắn. Tôi không tóm được nó, còn chẳng nhìn được hình ảnh nào. Chẳng có cách nào làm hắn chậm lại. Tôi tăng tốc, chất adrenalin làm nguội cảm giác bỏng rát mắt cá chân. Khoảng không cao mười lăm tầng trải ra chờ đợi. Nhà bên kia có máng đầu hồi, cạnh đó có thang thoát hiểm. Chỉ cần chạy xuống đó là tôi có thể biến mất vào mạng nhện chằng chịt của phân khu 5. Tôi vẫn có cơ thoát. Đúng, hoàn toàn có thể. Giọng Nick vang vang trong đầu tôi giục giã: Thu đầu gối sát ngực. Mắt không rời điểm rơi. Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ. Tôi nhún bật trên ngón cái, quăng mình qua miệng vực.
Người tôi đâm sầm vào bức tường gạch cứng. Lực đập làm môi toạc ra, nhưng tôi vẫn tỉnh. Mấy ngón tay níu lấy máng nước. Bàn chân tôi đẩy vào tường. Vận nốt sức lực còn lại tôi đu người lên, máng nước nghiến vào bàn tay. Một đồng xu lẻ trong túi áo lăn ra rơi xuống đường phố đen ngòm bên dưới. Chiến thắng thật ngắn ngủi. Vừa lết được lên rìa mái nhà, lòng bàn tay còn rát buốt, tôi đã nghe cơn đau xé nát xương sống. Cú sốc suýt đã làm tôi tuột rơi, nhưng một tay còn bấu vào mái nhà. Tôi ngỏng cổ nhìn ra sau vai, thở gấp. Một mũi phi tiêu dài mảnh cắm ngập vào dưới lưng tôi. Flux.
Chúng dùng flux. Hóa chất chảy ào ào vào tĩnh mạch. Chỉ sáu giây toàn bộ máu trong người đã nhiễm thuốc. Hai ý nghĩ vụt qua đầu tôi: thứ nhất, Jax sẽ giết tôi mà xem, thứ hai, cũng chẳng quan trọng nữa - đằng nào tôi cũng chết. Tôi buông tay khỏi mái. Hư vô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.