Chương 20: Một thế giới nhỏ
-
Mùa xương
- Sammantha Shannon
- 4627 chữ
- 2020-05-09 03:09:44
Số từ: 4622
Nguồn: thuquantruyen.com
Hai thành viên thứ năm và sáu được đưa về đầu năm 2057, một năm sau khi tôi nhập băng. Họ đến giữa một đợt nắng nóng đặc biệt tàn khốc. Một trong đám liên lạc của Jaxon báo thấy xuất hiện hai thấu thị mới trong phân khu I-4. Hai kẻ này thuộc đoàn khách tham quan tới dự hội thảo mùa hè hàng năm ở trường Đại học, vốn luôn là một sự kiện tưng bừng. Hàng trăm du khách, trẻ và háo hức, được đưa tới từ các nước chưa lập duệ thành, đến lúc quay về đã thành cổ động viên đắc lực cho các chính sách tiễu trừ thấu thị. Những chương trình kiểu này đã bắt đầu giành được ủng hộ ở một số vùng tại Mỹ, đất nước vẫn còn bất đồng ý kiến về chế độ Scion nhiều thập kỷ nay. Chú liên lạc trung thành, đánh hơi ra hai huyền quang, đã cấp tốc chạy về báo cho nghiệt chủ, rồi mới phát hiện ra họ vốn chẳng định cư ở phân khu I-4. Họ chẳng biết tí gì về sự tồn tại của nghiệp đoàn. Có thể họ còn chẳng biết mình là thấu thị. Theo chú liên lạc nói, một trong hai khách thăm – một cô gái trẻ – gần như chắc chắn là thiên cầm. Jax chẳng mấy hứng thú. Thiên cầm, ông bảo tôi, là một tiểu loại trong số ngoại cảm – những kẻ rất nhạy với các hoạt động thanh khí như mùi vị, âm thanh hay nhịp điệu của các vong. Họ nghe được tiếng nói và rung động của vong, còn lợi dụng chơi nhạc cụ được.
Công năng khá dễ thương,
ông bình phẩm,
nhưng chẳng độc đáo quái gì.
Ngoại cảm có hiếm hơn thanh đồng, nhưng không hơn nhiều lắm. Đẳng cấp bốn trong thang thấu thị. Tuy thế trong thành loại đó cũng không có mấy, mà Jaxon cũng thích sưu tập của lạ.
Người còn lại mới là kẻ ông quan tâm. Chú liên lạc báo huyền quang này rất bất thường, lơ lửng giữa cam và đỏ. Huyền quang của hung thần. Jax đã lùng sục đường phố tìm hung thần nhiều năm nay nhưng đây là lần đầu có tín hiệu triển vọng. Ông không tin nổi vận may của mình nữa. Ông mang một giấc mơ, một kế hoạch. Jaxon Hall không chỉ muốn nắm một băng đảng trong tay – không hề. Ông muốn một chuỗi ngọc quý, muốn những tinh hoa trong giới thấu thị. Ông muốn Hội đồng Phi tự nhiên phải ganh tị với ông hơn tất cả các nghiệt chủ khác.
Tôi sẽ thuyết phục họ ở lại,
ông đã nói, cây can chĩa vào tôi.
Cứ chờ mà xem, đồng tử yêu quý ạ.
Họ còn cuộc sống ở quê, Jax à. Gia đình nữa.
Tôi không tin.
Ông không nghĩ họ sẽ cần thời gian suy nghĩ à?
Không có thời gian gì hết, cô bé ạ. Một khi họ đi rồi tôi sẽ không bao giờ buộc họ quay lại đưọc nữa. Họ phải ở lại.
Cứ mơ đi.
Tôi không mơ bao giờ. Nhưng ta cược không?
Ông ta chìa tay.
Nếu thua, cô phải làm hai nhiệm vụ không lương. Và đánh bóng cái gương cổ.
Nếu tôi thắng?
Tôi trả cô gấp đôi cho hai nhiệm vụ đó. Và cô không phải đánh bóng cái gương cổ.
Tôi bắt tay ông. Jax có tài nói cho kiến trong lỗ cũng phải bò ra. Tôi biết chắc cha sẽ nói gì về loại người như ông:
Chà, hẳn là hắn ta đã hôn tảng đá an Bhlarna[1] đấy.
Ông ta có biệt tài khiến người khác xăng xái muốn làm đẹp lòng mình, muốn thấy cái ánh hứng thú điên dại ngời lên trong mắt ông. Ông biết mình sẽ giữ được hai người kia ở lại. Sau khi xác định được khách sạn họ ở, và dúi tiền cho một gã bói dạo để hỏi tên họ, ông ta gửi họ giấy mời tới một
sự kiện đặc biệt
tại một quán cà phê hạng sang trong Covent Garden. Chính tôi chuyển giấy cho người bồi cửa, bỏ trong phong bì đề gửi Cô Nadine L. Arnett và Ông Ezekiel Sáenz. [1. Khối đá trên tường thành lâu đài lớn ở thị trấn an Bhlarna (Blarney) hạt Cork, Ireland, tương truyền ai hôn khối đá này sẽ được ban tài ăn nói, nịnh hót.]
Họ gửi thông tin cá nhân lại. Cùng mẹ khác cha. Cả hai sống ở Boston hoa lệ, thủ phủ Massachusetts. Ngày diễn ra phỏng vấn, Jaxon liên tục bắn email cập nhật tình hình. Tuyệt vời. Tuyệt vời không thể tả được. Cô gái chắc chắn tuyệt đối là vẹt. Nói năng lưu loát lắm. Xấc xược cũng không thua.
Cậu anh trai đáng tò mò kinh khủng. Chẳng xác định nổi huyền quang là gì. Đến bực. Nick, Eliza và tôi đợi tròn một giờ nữa mới thấy những lời vàng ngọc. Họ sẽ ở lại. Paige, gương chưa bóng lộn thì đừng nhìn mặt tôi.
Tôi không bao giờ cá cược gì với Jaxon Hall nữa. Hai ngày trôi qua. Trong lúc Eliza sửa soạn phòng trong động cho đôi ma mới, tôi đi cùng Nick đến phố Gower đón họ. Dự tính là cho họ cứ thế chìm mất tăm, như thể đã bị bắt cóc và khử rồi. Chúng tôi sẽ để lại ít dấu hiệu, quần áo vấy máu, một hai sợi tóc gì đó. Scion sẽ thích lắm. Chúng có thể dùng tuyên truyền thêm về tội ác của bọn phi tự nhiên – nhưng quan trọng hơn cả là chúng sẽ không đi tìm đôi anh em mất tích.
Anh nghĩ đúng là Jax thuyết phục được chúng nó ở lại à?
trên đường đi tôi hỏi.
Em biết ông ấy là người thế nào mà. Có đủ thời gian thì Jax thuyết phục được em nhảy từ vách đá xuống ấy chứ.
Nhưng chúng nó chắc còn có gia đình. Nadine thì còn đang học nữa.
Có thể ở đó họ sống cũng không thoải mái, sötnos à. Ở Scion ít ra thấu thị cũng được biết mình là gì. Ở đó, chắc họ chỉ nghĩ là mình bị điên.
Anh đeo kính râm lên.
Xét về mặt đó thì Scion là một món quà của Chúa.
Phần nào đó, anh nói đúng. Ngoài các duệ thành Scion không nơi nào có chính sách cụ thể về thấu thị; họ không được pháp luật công nhận, không được thừa nhận là nhóm thiểu số – họ chỉ tồn tại trong sách truyện. Nhưng thế còn hơn là bị săn đuổi rồi trừ bỏ có hệ thống như chúng tôi đây. Tôi chẳng hiểu lý do gì mà họ ở lại. Họ đứng đợi ngoài cổng trường Đại học. Nick chìa tay cho người đứng gần hơn.
Chào. Zeke phải không?
Anh chàng lạ mặt gật đầu.
Tôi là Nick.
Paige,
tôi nói. Mắt Zeke sẫm như trà đen, sâu hút trên bộ mặt xương xương, bồn chồn. Chắc cậu ta phải hai mấy, cao nhưng gầy, tay giòn mảnh và da ăn nắng.
Hai người ở chỗ Jaxon Hall hả?
Giọng cậu ta lơ lớ. Bàn tay kia vuốt mồ hôi trên trán, tôi thoáng thấy một vết sẹo nằm dọc.
Phải, nhưng đừng nhắc lại tên đó. Bọn Vệ Đêm ở khắp nơi.
Nick mỉm cười.
Còn cô chắc là Nadine.
Anh đang nhìn cô gái thiên cầm. Cô ta cũng giống cậu anh ở đôi mắt và vẻ bồn chồn, nhưng đến đó là hết. Tóc cô ta nhuộm đỏ, cắt thẳng băng như thước đo. Các thành Scion thường giữ nguyên mốt ăn mặc và ăn nói từ thập kỷ thiết lập thành; ở SciLo ai cũng mặc đồ vải thô kiểu từ thời Victoria – nhưng cái áo vàng, quần bò và giày cao gót của Nadine như muốn xướng ầm ĩ
tôi du khách, tôi khác biệt
.
Cứ cho là vậy,
cô ta đáp. Nick hơi nheo mắt khi nhìn Zeke. Tôi cũng đang cố mãi chưa phân biệt nổi huyền quang cậu ta. Thấy thế, Nadine xích lại gần anh mình.
Gì?
Không có gì. Xin lỗi,
Nick đáp. Anh liếc qua đầu họ quan sát trường Đại học, rồi lại nhìn kỹ từng người.
Chúng ta phải nhanh lên thôi. Tôi hiểu là cả hai cô cậu đều đã nghĩ kỹ việc này, vì khi chúng ta đã rời khỏi trường này là không còn đường trở lại đâu.
Zeke nhìn cô em. Cô ta nhìn xuống chân, tay khoanh lại.
Chúng tôi nghĩ kỹ rồi,
cậu ta nói.
Chúng tôi đã quyết định.
Vậy thì đi thôi.
Tới cuối đường, cả bốn lèn vào một tắc xi dù. Nadine mò trong túi, lôi ra cặp tai nghe. Không nói lời nào, cô ta chụp lên đầu, nhắm mắt. Môi hình như run run.
Anh cho về phố Monmouth,
Nick bảo tài xế.
Xe lăn đi. Còn may, tắc xi dù là loại không giấy phép. Chúng ăn dày chỉ là nhờ đám hành khách thấu thị. Phố Monmouth là nơi Jax sống: một căn hộ lớn ba tầng phía trên một cửa hàng nhỏ. Tôi hay ngủ lại đó, bảo cha mình ngủ nhà bạn. Cũng không hẳn là nói dối. Nhiều tháng liền tôi đã học hỏi về giới thấu thị: cơ cấu từng băng, tên đám thủ lĩnh, lễ độ và cừu địch giữa các phân khu. Tới lúc này Jaxon đang thử công năng của tôi, dạy cho tôi trở thành một trong số họ. Vài tuần sau khi nhận việc, tôi đã có thể chủ động bẩy hồn ra khỏi đầu. Ngay lập tức tôi ngừng thở. Lúc đó Jax và Eliza phát hoảng, nghĩ mình đã giết chết tôi. Nick, lúc nào cũng sẵn sàng chữa chạy,chỉ cần một mũi adrenalin vào tim đã làm tôi tỉnh lại, và dù đau ngực mất một tuần nhưng tôi cũng tự hào lắm lắm. Bốn người chúng tôi đã tới quán Chateline ăn mừng, rồi Jax đặt mua máy trợ sinh phòng lần sau.
Chỗ của tôi là ở giữa những người này. Họ hiểu thế giới lạ kỳ bao quanh tôi, thế giới tôi vừa mới bắt đầu khám phá. Chúng tôi đã tạo cho mình một thế giới nho nhỏ quanh Seven Dials, một thế giới tội phạm đầy màu sắc. Bây giờ một người lạ đã về giữa chúng tôi. Cũng có thể là hai, nếu hoá ra Nadine lại có gì thú vị. Tôi nắn thử mộng trường họ. Nadine chẳng có gì đặc biệt, nhưng còn Zeke – mộng trường Zeke thì rất là thú vị. Một mảng tối thẫm, nặng nề giữa thanh khí.
Này Zeke,
Nick bắt chuyện,
quê cậu ở đâu?
Zeke nhìn lên.
Tôi sinh ở Mexico,
cậu ta đáp,
nhưng bây giờ tôi sống với Nadine.
Cậu ta không nói rõ hơn. Tôi ngoảnh nhìn lại.
Cậu đã bao giờ tới thành Scion nào chưa?
Chưa. Tôi không chắc đấy là việc nên làm lắm?
Nhưng cậu vẫn tới.
Chúng tôi chỉ muốn đi xa một thời gian thôi. Trường Nadine có suất dự hội thảo. Tôi thì tò mò về Scion.
Cậu ta nhìn xuống tay.
Tôi mừng là chúng tôi đã quyết định tới. Chúng tôi đã thấy mình khác người nhiều năm nay rồi, nhưng... ừm, ông Hall đã cho biết lý do vì sao.
Nick trông có vẻ tò mò.
Quan điểm chính thức ở Hoa Kỳ về thấu thị là gì?
Họ gọi nó là TGSC – tri giác siêu cảm. Họ chỉ cho biết có một điều, đấy là một loại bệnh được quy định trong luật Scion, và Trung tâm kiểm soát dịch bệnh đang nghiên cứu nó. Họ không muốn xác định hẳn quan điểm nào trong vấn đề đó. Tôi đoán là chẳng bao giờ đâu.
Tôi muốn hỏi về gia đình họ, nhưng có gì mách bảo tôi để sau.
Jaxon rất hài lòng vì hai người gia nhập cùng chúng tôi.
Nick nhoẻn cười với họ.
Tôi hy vọng hai cô cậu sẽ ưa cuộc sống ở đây.
Rồi hai người sẽ quen thôi,
tôi nói.
Hồi mới nhập cư tôi ghét lắm. Đến lúc Jaxon thuê tôi thì khá hơn. Nghiệp đoàn sẽ trông nom hai người.
Zeke ngẩng lên.
Cô không phải người Anh à?
Ireland.
Tôi không nghĩ nhiều người Ireland thoát được bạo loạn Molly.
Tôi thoát được.
Thật là bi thảm. Nhạc Ireland mới hay chứ,
cậu ta thêm.
Cô có biết bài hát của quân phiến loạn không?
Bài về Molly á?
Không, bài kia. Cái bài người ta hát khi chấm dứt bạo loạn. Khóc thương người chết ấy.
Ý anh là ‘An ember morning’.
Đúng là bài đó.
Cậu ta ngừng lời, rồi bảo:
Cô có thể hát vài câu được không?
Nick và tôi cùng phá lên cười. Zeke đỏ tía đến mang tai.
Xin lỗi – hỏi dớ dẩn quá,
cậu ta nói.
Chỉ là tôi rất thích được nghe bài ấy hát một lần tử tế thôi. Nếu không phiền cô quá. Tôi vẫn thích nghe Nadine, nhưng mà... ừm, bây giờ nó không chơi nữa.
Nick liếc qua tôi. Thiên cầm mà không chơi nhạc. Jaxon không hài lòng đâu.
Paige,
anh dịu dàng nhắc. Tôi nhận ra Zeke vẫn đang nhìn tôi, chờ câu trả lời.
Tôi không biết mình có hát được không. Nhạc Ireland bị cấm ở Scion, đặc biệt là các bài hát nổi loạn. Hồi nhỏ tôi nói luyến láy giọng Ireland đặc sệt, nhưng từ khi chuyển về đây, sợ thói bài Ireland càng ngày càng hoành hành khắp Scion, tôi tập đổi giọng. Mới lên tám nhưng tôi đã cảm được ánh nhìn kỳ lạ bị người ta ném cho khi nghe mình phát âm chữ gì quá trái tai. Tôi từng đứng trước gương nhiều giờ liền, bắt chước phát ngôn viên trên ti vi, đến khi luyện sành sỏi thứ tiếng Anh thủ đô cảnh vẻ. Tôi vẫn không phải là nhân vật được ưa thích lắm – mấy năm trời đám nữ sinh gọi tôi là
Molly Mahoney
– đến khi cuối cùng cũng được một nhóm nhỏ chấp nhận, hẳn là vì cha tôi tài trợ câu lạc bộ nhảy ở trường. Có lẽ vì anh tôi, tôi phải nhớ. Tôi nhìn ra cửa sổ, nghe bài hát đang vang lên bằng giọng mình. Người yêu ạ, sớm than hồng ấy
Trời tháng Mười đang hửng đằng Đông. Cánh đồng mật thét gào lửa cháy. Đến đây nào, ma của lòng thung,
Ta đứng giữa tro tàn người chạy Erin chờ đón lại vào lòng. Tình yêu ạ, trời màu lửa thẫm
Sáng tháng Mười cay đắng thêm gần Khói bóp nghẹt cỏ cây đồng mật. Nghe đây nào hồn của phương Nam,
Ta đang đợi gần cây vỡ nứt, Biển đã xẻ đôi tim Ireland. Còn mấy khổ nữa nhưng tôi dừng bặt. Tôi nhớ bà tôi đã hát cho Finn nghe trong lễ viếng, lễ viếng bí mật giữa Thung Lũng Vàng. Chỉ có sáu người chúng tôi. Một huyệt mộ không có xác. Chính đó là lúc cha tôi thông báo việc tuyển vào SciSORS, bỏ lại ông bà tôi sống dưới ách chiếm đóng quân sự của Scion khắp miền Nam Ireland. Trông mặt Zeke thật nghiêm trang. Một lát sau, Nick siết tay tôi.
Về đến phố Monmouth thì trong xe đã nóng không chịu nổi. Tôi đặt vài tờ tiền vào tay tài xế. Ông ta trả lại tôi một tờ.
Vì bài hát hay,
ông ta nói.
Cầu phúc lành cho cháu, cô gái ạ.
Cám ơn ông.
Nhưng tôi để lại tiền trên ghế. Không thể nhận tiền trả cho ký ức. Tôi giúp Nick dỡ vali. Nadine xuống xe, kéo tai nghe khỏi đầu. Cô ta ném cho ngôi nhà một cái nhìn giết người. Giờ tôi mới nhận thấy túi cô ta, hàng hiệu của một nhà thiết kế New York. Cái này sẽ đi ngay. Đồ Mỹ ra Covent bán đắt như tôm tươi. Tôi cứ nghĩ cô ta phải mang theo hộp nhạc cụ, nhưng chẳng thấy gì cả. Có thể cô ta cũng chẳng phải thiên cầm. Cô ta còn có thể là một trong ít nhất ba loại ngoại cảm khác. Tôi lấy chìa khoá mở cánh cửa đỏ, trên có biển vàng đề TRUNG TM LENORMAND. Bề ngoài phô với thế giới, chúng tôi là một trung tâm mua bán tranh tượng đứng đắn. Bên trong thì không được lương thiện bằng.
Đứng trên đầu cầu thang là Jax, ăn mặc choáng người: gi lê lụa, cổ cồn trắng, đồng hồ bỏ túi bóng loáng và xì gà sáng ngời. Tay ông ta cầm cốc thuỷ tinh nhỏ đựng cà phê. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu xì gà với cà phê thì ăn nhập ở điểm nào.
Zeke, Nadine. Thật mừng được gặp lại cô cậu.
Zeke bắt tay ông.
Mừng gặp lại ông, thưa ông Hall.
Chào mừng hai người đến Seven Dials. Tôi là nghiệt chủ khu vực này, như cô cậu đã biết. Và bây giờ cô cậu đã nằm trong nhóm tinh hoa của tôi.
Jax nhìn vào mặt Zeke, nhưng tôi biết ông đang tập trung đọc huyền quang cậu ta.
Tôi đồ chừng mọi người đã rời phố Gower một cách lén lút.
Không ai thấy chúng tôi.
Zeke chợt căng thẳng.
Kia có phải là... là hồn ma không.
Jax liếc ra sau.
Phải, đấy là Pieter Claesz, hoạ sĩ tĩnh vật người Hà Lan. Một trong những thi thần năng suất nhất của chúng tôi. Chết năm 1660. Pieter, ra đây chào những người bạn mới nào.
Nhường Zeke ra làm quen. Tôi mệt rồi.
Nadine không nhìn Pieter, ông này thì phớt lờ lời Jax. Cô ta không có tuệ nhãn.
Tôi muốn ở phòng riêng. Tôi không quen chung đụng,
cô ta nói, nhìn xoáy vào Jax.
Nói cho ông biết vậy.
Tôi chờ xem Jax phản ứng thế nào. Mặt ông vốn không thuộc loại biểu cảm, nhưng hai cánh mũi ông phồng lên. Không phải tín hiệu tốt.
Cô được cho gì, cô sẽ dùng nấy,
ông nói.
Nadine xù lông. Đánh hơi thấy chiến sự, Nick vòng tay ôm lấy vai cô ta.
Tất nhiên là cô sẽ được phòng riêng rồi,
anh nói, ném cho tôi cái nhìn mệt mỏi qua đầu cô ta. Chúng tôi sẽ phải xếp Zeke ngủ đi văng.
Chẳng là Eliza đang sắp xếp thôi. Tôi mời cô uống gì nhé?
Được.
Cô ta nhướng mày nhìn Jax.
Tôi thấy là cũng có vài người Châu u biết cách đối xử với phụ nữ chứ.
Jaxon trông như thể vừa bị tát. Nick dẫn cô ta đi qua căn bếp nhỏ.
Tôi không phải,
ông nghiến răng nói,
người châu u.
Tôi không kìm được nụ cười.
Tôi sẽ thu xếp không cho ai quấy rầy ông.
Cảm ơn Paige.
Ông ta đứng thẳng dậy.
Qua văn phòng tôi đi, Zeke. Chúng ta nói chuyện.
Zeke đi lên đợt thang kế, vẫn nhìn theo Pieter đang lững lờ trước bức tranh vừa vẽ. Tôi chưa kịp nói gì, Jaxon đã tóm tay tôi.
Mộng trường cậu ta,
ông ta nói khẽ.
Nó như thế nào?
Đen sì,
tôi đáp,
và...
Tuyệt, đừng nói gì thêm.
Ông đi gần như chạy lên cầu thang, điếu xì gà giắt khoé miệng. Tôi ở lại với ba cái va li và một ông họa sĩ chết làm bầu bạn, và dù tôi rất khoái Pieter, ông ta chẳng thuộc loại mau mồm miệng lắm. Tôi nhìn đồng hồ. Mười một rưỡi. Một chốc nữa là Eliza về. Tôi pha cà phê mới, mang vào ngồi phòng khách, cao trên tường chễm chệ bức tranh John William Waterhouse: một người đàn bà tóc đen mặc áo đầm đỏ, chăm chú nhìn vào quả cầu pha lê. Jax đã trả một đống tiền cho gã gian thương nào đó rước về ba bức Waterhouse bị cấm. Còn có bức vẽ vua Edward đệ thất đủ lệ bộ vương phục. Tôi mở cửa sổ, ngồi xuống đọc tập sách mới Jaxon đang viết dở, Luận về mưu đồ vong nhân lưu đãng. Hiện giờ nó đã cho biết về bốn loại vong: thiên thần hộ mệnh, ma, thi thần và tử thần. Tôi vẫn còn chưa đọc thấy về oan hồn.
Đến mười hai giờ Eliza lững thững đi vào, đã xong việc với các vong như thường lệ. Chị đưa tôi hộp giấy đựng mỳ mua ở phố Lisle.
Mời. Chắc em vẫn chưa thuyết phục được Pieter vẽ lại bức Vĩ cầm và cầu thuỷ tinh hả?
Eliza Renton là đồng mê dưới quyền Jax, hơn tôi bốn tuổi. Chuyên môn của chị là nghiệt nghệ thuật. Sinh dưới tiếng chuông nhà thờ Mary le Bow[2], chị làm việc trong nhà hát dưới đất ở phố Cut đến năm mười chín, khi chị đáp lại tập sách của Jaxon và được tuyển vào làm. Chị trở thành nguồn thu nhập chính của ông từ ngày ấy. Chị có làn da mịn màu ô liu và mắt xanh vỏ táo, mái tóc vàng óng cuốn xoăn tít. Chị chẳng bao giờ thiếu người hâm mộ – cả các vong cũng mê chị – nhưng Jaxon hạ nội quy
cấm dính líu
, và chị giữ đúng nguyên tắc. [2. Một thành ngữ ở London chỉ dân Cockney.]
Chưa, em nghĩ ông ấy đang bị cụt cảm hứng.
Tôi bỏ tập sách xuống.
Gặp người mới chưa?
Vừa gặp Nadine. Cũng hạ cố được câu ‘chào’.
Eliza thả người xuống cạnh tôi.
Chúng ta có chắc nhỏ đó là vẹt không?
Tôi bật nắp hộp mì bốc khói.
Em chẳng thấy nhạc cụ nào, nhưng cũng có thể. Chị thấy Zeke chưa?
Chị có ngó vào văn phòng. Huyền quang màu cam đậm.
Vậy là hung thần.
Trông nó không giống hung thần. Có vẻ đi hù một con ma cũng chẳng nổi.
Chị đặt thăng bằng hộp bánh phồng tôm trên đầu gối.
Ờ, vậy nếu Pieter ương bướng thì chị chính thức có lịch trống. Em có muốn thử dạt tiếp không?
Chừng nào Jax còn chưa mua máy thì không?
Tất nhiên. Chị nghĩ máy thở thứ Ba sẽ có. Từ nay đến đó chúng ta sẽ chơi dè thôi.
Chị đưa tôi cuốn sổ vẽ và bút chì.
Chị đang định hỏi – em có vẽ được mộng trường của em không?
Tôi cầm.
Vẽ á?
Ừ. Không phải vẽ hoa hay gì đâu – chỉ vẽ hình dạng chung từ trên cao nhìn xuống thôi. Bọn chị đang cố vẽ sơ đồ mộng trường người, nhưng rất khó vì chẳng ai ra ngoài vùng ánh nắng được. Bọn chị cho là có ít nhất ba vùng, nhưng cần em phân tách hình vẽ ra để xem lý thuyết có khớp không. Em làm được chứ?
Cảm giác quyết tâm tràn ngập người tôi. Tôi đang dần dà trở thành có ích cho nhóm thực sự.
Tất nhiên được.
Eliza bật ti vi. Tôi bắt tay vào vẽ, một hình tròn chính giữa có cái chấm, thêm ba vòng nữa bao quanh.
Nhạc nền chương trình ScionEye từ ti vi vọng ra. Scarlett Burnish đang đọc bản tin trưa. Eliza chỉ màn hình, vẫn nhóp nhép nhai bánh.
Em có nghĩ thực ra cô ta già hơn cả Weaver, nhưng mông má nhiều đến nỗi mặt không còn khả năng nhăn lại được nữa không?
Cô ta cười nhiều thế cơ mà, nên không phải đâu.
Tôi vừa nói vừa vẽ tiếp. Bây giờ đã hiện lên thứ gì đó trông như cái hồng tâm, chia làm năm phần.
Vậy chúng ta xác định được chỗ này,
tôi gõ vào trung tâm vòng tròn,
là vùng ánh nắng.
Rồi. Hồn phải ở yên trong vùng ánh nắng thì tâm thần mới tỉnh táo. Sợi dây bạc giống như đai an toàn. Nó ngăn hầu hết thấu thị đi khỏi đó.
Nhưng em thì không.
Chính thế. Em độc ở chỗ đó. Nói giả thử phần lớn chúng ta có một phân dây nối giữa hồn và xác,
chị giơ ngón tay nói.
Em thì có cả dặm. Em có thể đi ra vòng ngoài cùng mộng trường, nghĩa là có thể cảm nhận được thanh khí ở xa hơn nhiều so với mọi người. Em cũng cảm được các mộng trường khác. Bọn chị chỉ cảm được vong với huyền quang, mà cũng không xa lắm. Lúc này chị không cảm được Jaxon hay mấy người kia.
Tôi thì có.
Nhưng em cũng có giới hạn.
Chính vì thế chúng ta phải cẩn thận. Chúng ta vẫn còn chưa biết giới hạn của em thế nào. Có thể em rời khỏi cơ thể được, cũng có thể không. Phải thử mới biết được.
Tôi gật đầu. Jaxon đã giảng cho tôi lý thuyết mộng hành của ông vài lượt, nhưng Eliza dạy giỏi hơn nhiều.
Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu em cố rời khỏi vùng ánh nắng? Về lý thuyết ấy.
Ừm, bọn chị đoán vùng thứ hai là nơi xảy ra ‘ác mộng’ của vô minh. Sợi dây bạc đôi khi để cho người ta đến tận đó, nếu bị stress hay căng thẳng. Xa hơn nữa sẽ cảm thấy lực kéo rất lớn lôi về lại trung tâm. Nếu đi quá vùng bóng tà, người ta bắt đầu hoá điên.
Tôi nhướng một bên mày.
Vậy em quả là quái thai, phải không?
Không, không hề, Paige. Chị cấm em nghĩ thế. Chúng ta không ai là quái thai hết. Em là một phép màu. Một xuất thần.
Chị cầm sổ vẽ từ tay tôi.
Chị sẽ bảo Jax liếc thử khi nào xong. Ông sẽ khoái lắm. Đêm nay em về nhà cha không? Không phải em vẫn về đó thứ Sáu à?
Em phải làm việc. Didion nghĩ đã tìm thấy William Terriss[3].
[3. Diễn viên người Anh nổi tiếng thời Victoria, bị đâm chết trong khu vực nhà hát Adelphi. Người ta đồn đại rằng hồn ma của Terriss vẫn ám quanh khu vực ga tàu điện ngầm Covent Garden và nhà hát Adelphi.]
Ôi bỏ mẹ. Thôi khỏi nói thêm.
Chị quay lại nhìn tôi.
Này em biết chúng nó nói gì về nghiệp đoàn rồi đấy. Đã vào là khỏi ra. Em có chắc vẫn còn thích ở đây không?
Chưa bao giờ thích hơn.
Eliza mỉm cười với tôi. Nụ cười rất lạ, gần như luyến tiếc.
Được rồi,
chị nói.
Chị lên gác. Phải nịnh Pieter mấy câu.
Tiếng vòng tay lanh canh khi chị lướt ra khỏi phòng. Tôi chuyển sang tô màu các vòng trên bản vẽ, mỗi vòng đậm hơn vòng trước. Tôi vẫn đang vẽ dở khi Jax từ tầng trên xuống vài giờ sau. Mặt trời sắp lặn. Sắp đến lúc phải ra ngoài đến chỗ Didion rồi, nhưng tôi muốn chuyển hình vẽ vào máy tính đã. Jax trông như đang phát sốt lên.
Jax?
Bất khả độc,
ông thì thào.
Ôi người đẹp Paige bé bỏng. Cậu Sáenz thân mến của chúng ta là bất khả độc.
.