• 246

Chương 26: Thay đổi


Số từ: 6046
Nguồn: thuquantruyen.com
Cảm xúc dữ dội từ ký ức ấy khiến tôi lịm đi rất lâu. Tôi đã sống lại từng chi tiết cái đêm ấy, đến tận từng run rẩy nhỏ nhất. Tôi tỉnh dậy trong bóng đen kịt, hoàn toàn không biết đang là đêm hay là ngày. "It's a sin to tell a lie" chầm chậm vọng ra từ máy quay đĩa. Còn bao nhiêu ký ức tôi có thể cho hắn xem. Tôi đã sống qua bạo loạn Molly, qua thời gian cha để tang mẹ, qua những năm bị bọn con gái Scion hành cho khốn đốn - thế mà tôi lại cho hắn xem cái đêm bị người con trai mình yêu khước từ. Một điều có vẻ thật nhỏ và vô nghĩa, nhưng lại là ký ức bình thường, ký ức con người duy nhất của tôi. Lần duy nhất tôi trao thân cho kẻ lạ. Lần duy nhất trên đời trái tim tôi tan nát. Tôi không tin vào "trái tim". Tôi tin vào vong linh và mộng trường. Đấy mới là những gì đáng kể. Những thứ hái ra tiền. Nhưng trái tim tôi quả đã tổn thương vào hôm đó. Lần đầu tiên trên đời tôi buộc phải thừa nhận mình có trái tim, thừa nhận nó mong manh. Nó có thể bầm giập. Nó có thể làm tôi bẽ mặt.
Bây giờ tôi đã già hơn rồi. Có lẽ tôi đã thay đổi. Có lẽ tôi đã lớn lên, mạnh mẽ thêm. Không còn là con bé mấp mé ngưỡng trưởng thành, tuyệt vọng mong được gắn bó, được có ai đó để dựa vào. Con bé ấy chết lâu rồi. Giờ tôi chỉ còn là món vũ khí, là con rối trong mưu đồ kẻ khác. Không hiểu đằng nào tệ hơn. Trong lò vẫn còn một lưỡi lửa trêu cợt than hồng. Ánh sáng hắt lên dáng người bên cửa sổ. "Chào mừng trở lại."
Tôi không đáp. Hộ vương liếc qua vai. "Nói tiếp đi," tôi nói. "Chắc ông phải có gì muốn nói chứ." "Không, Paige ạ."
Một giây im lặng trôi qua.
Ông nghĩ thật là ngớ ngẩn. Nghĩ thế là đúng." Tôi nhìn xuống hai bàn tay. "Tôi chỉ... Tôi muốn...
"Được nhìn nhận." Hắn nhìn vào lửa. "Ta nghĩ ta hiểu sao ký ức ấy ảnh hưởng sâu sắc đến cô như vậy. Nó là hạt nhân nỗi sợ lớn nhất của cô: rằng ngoài công năng ra, cô không còn gì khác nữa. Ngoài tư cách kẻ mộng hành. Đấy là phần duy nhất cô coi là thực sự có giá trị của mình - là thứ giúp cô kiếm sống. Những phần còn lại, cô đã mất ở Ireland. Bây giờ cô dựa vào Jaxon Hall, bị đối xử như hàng hóa. Với hắn, cô chẳng qua là da thịt sống đắp vào một hồn ma, là công năng vô giá đựng trong vỏ con nguời. Nhưng Nick Nygård đã cho cô thấy nhiều hơn."
Lúc này tôi đang nhìn hắn. "Đêm ấy đã mở mắt cho cô. Khi nhận ra Nick yêu người khác, cô phải đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của mình: rằng cô sẽ không bao giờ được nhìn nhận như một con người - như là tổng hòa mọi phần khác nhau trong cô. Mà chỉ như một món của lạ. Chẳng còn cách nào khác, cô phải chứng minh với mình ngược lại. Phải nắm lấy kẻ đầu tiên chấp nhận cô, kẻ không biết gì về cô gái mộng hành. Đấy là tất cả những gì cô còn lại." "Đừng có mơ đến chuyện thương hại tôi,
tôi nói.
"Ta không thương hại cô. Nhưng ta hiểu cảm giác ấy. Được người khác cần mình chỉ là chính mình." "Không có lần nữa đâu.
"Nhưng cô độc không giúp cô an toàn hơn. Có không?"
Tôi nhìn đi chỗ khác. Tôi ghét hắn vì hắn biết. Tôi ghét tôi vì để hắn đoán được mình. Hộ vương tới ngồi trên giường bên tôi. "Tâm não vô minh giống như là nước. Không mùi vị, xám và trong suốt. Đủ để duy trì sự sống, nhưng chỉ đến thế. Nhưng tâm não thấu thị thì giống như dầu, phong phú hơn về mọi mặt. Và cũng như nước với dầu, hai thứ đó chẳng bao giờ thực sự hòa vào nhau được." "Ý ông là vì cậu ta là vô minh..."

Phải.
Ít nhất thì cơ thể tôi cũng không hỏng hóc gì. Tôi chưa bao giờ gom góp đủ can đảm đi khám sau cái đêm ấy. Bác sĩ Scion ai cũng lạnh lùng và phán xét khi gặp những chuyện loại này. Tôi chợt nảy ra ý nghĩ khác. "Nếu tâm não thấu thị giống như dầu," tôi cân nhắc từng chữ, "thì tâm não các ông giống như gì?

Mất một lát, tôi không biết hắn có định trả lời không. Cuối cùng, trầm giọng xuống êm ru, hắn buông một chữ. "Lửa." Một chữ ấy làm da tôi run lên. Tôi nghĩ tới dầu và lửa gặp nhau sẽ có gì xảy ra: nổ.
Không. Tôi không được nghĩ về hắn theo cách ấy. Hắn không phải người. Hắn có hiểu tôi hay không cũng không quan trọng. Hắn vẫn là gia chủ của tôi. Hắn vẫn là Rephaite. Hắn vẫn là hắn y như lúc ban đầu. Hộ vương quay lại nhìn tôi. "Paige," hắn nói, "còn một ký ức khác. Trước khi cô bất tỉnh." "Ký ức gì?"
"Máu. Rất nhiều máu." Tôi lắc đầu, quá mệt không muốn nghĩ thêm. "Chắc là khi tôi xuất lộ khả năng thấu thị. Oan hồn đó, trong ký ức nó có rất nhiều máu.
"Không. Ta đã thấy ký ức đó rồi. Ký ức lần này còn chứa nhiều gấp bội. Khắp xung quanh cô. Bóp nghẹt cô."
"Tôi không biết ông đang nói chuyện gì." Tôi không biết thật. Thật tình không biết. Hộ vương nhìn tôi hồi lâu. "Ngủ thêm chút nữa đi," cuối cùng hắn nói. "Ngày mai thức dậy, hãy nghĩ về những điều tốt đẹp hơn."
"Ví dụ điều gì?" "Ví dụ trốn thoát khỏi đây. Khi đến thời điểm thích hợp, cô đã phải sẵn sàng." "Vậy nghĩa là ông sẽ giúp tôi." Không thấy hắn trả lời, tôi nổi xung. "Tôi đã cho ông thấy tất cả mọi thứ về tôi - cả cuộc đời lẫn ký ức tôi. Tôi vẫn chưa biết tí gì về động cơ của ông. Ông muốn gì?"
"Chừng nào Nashira còn nắm cả hai ta trong tay, tốt nhất là cô biết càng ít càng tốt. Như vậy nếu bà ta thẩm vấn cô lần nữa, cô có thể thành thực mà nói mình không biết gì về chuyện đó." "Chuyện đó? Chuyện gì?" "Cô thật dai dẳng."
"Thế ông nghĩ làm sao tôi còn sống đến giờ này?
"Vì cô đã quen với nguy hiểm." Hắn đan hai tay trên đầu gối. "Ta không cho cô biết động cơ của mình được, nhưng sẽ cho biết một chút về loài hoa đỏ, nếu cô muốn." Đề nghị của hắn làm tôi kinh ngạc. "Nói đi.

"Cô có biết sự tích về Adonis không?" "Ở trường Scion không dạy văn học cổ điển."
À phải. Thứ lỗi cho ta.

"Từ từ đã." Tôi nhớ lại tủ sách ăn trộm của Jax. Jax mê thích truyện thần thoại. Vụng trộm tuyệt trần, ông nói như vậy về nó. "Đấy là một ông thần à?" "Đấy là người thương của Aphrodite. Một chàng thợ săn người trần trẻ trung, xinh đẹp. Aphrodite mê mẩn sắc đẹp chàng, ưa đánh bạn cùng chàng hơn hết thảy thần nhân. Truyền thuyết kể rằng tình nhân của nàng là thần chiến tranh Ares, vì ghen tức với hai người đó, đã biến thành lợn lòi tới húc chết Adonis. Chàng chết trong vòng tay Aphrodite, máu chàng thấm ướt mặt đất. "Ôm xác người yêu dấu trong tay, Aphrodite rắc mật hoa lên máu chàng. Và từ máu Adonis nảy lên loài phong quỳ thảo: một thứ hoa nở quanh năm nhưng ngắn ngủi, đỏ thắm như màu máu - còn vong hồn Adonis, như mọi vong hồn khác, bay về sống vật vờ dưới thế giới ngầm. Zeus nghe tiếng Aphrodite thương khóc bạn tình, và vì thương xót nữ thần mà ngài chấp thuận cho Adonis cứ nửa năm sống trên dương thế, nửa năm còn lại dưới cõi âm." Hộ vương nhìn tôi. "Nghĩ thử xem, Paige. Có thể quái vật thì không có thật đâu, nhưng vẫn có vài phần hiện thực ẩn trong mây mù huyền thoại đấy.

"Đừng có nói các ông là thần đấy. Tôi không chịu nổi ý nghĩ mụ Nashira mà lại thánh thiện đâu.
"Chúng ta có thể là rất nhiều thứ, nhưng ‘thánh thiện’ thì tuyệt đối không." Hắn ngưng lại.
Ta nói quá nhiều rồi. Cô cần nghỉ.
"Tôi không mệt."
"Khộng mệt thì cô vẫn cần ngủ. Đêm mai ta cần cho cô xem thứ này." Tôi dựa vào đống gối. Tôi quả có mệt thật. "Thế vẫn không phải là tôi đã tin ông đâu,
tôi nói. "Chỉ là tôi đang cố thôi."
"Vậy thì ta không thể đòi hỏi cô hơn nửa." Hắn vỗ lên ga giường. "Ngủ ngon nhé, cô bé mộng mơ." Tôi không cưỡng thêm được nữa. Tôi xoay người, nhắm mắt, đầu còn nghĩ về loài hoa đỏ và các vị thần. Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng gõ cửa. Bình minh đang ửng ngoài kia, đỏ tấy. Hộ vương đứng bên lò sưởi, bàn tay đặt trên bệ lò. Mắt hắn đánh nhanh ra cửa.
"Paige," hắn nói, "trốn ngay. Nhanh lên." Tôi chuồi khỏi giường, chạy thẳng ra cánh cửa sau màn nhung đỏ. Tôi để cửa hơi hé, kéo màn che khe hở rồi lắng nghe. Từ đây vẫn nhìn thấy lò sưởi. Khóa vặn, cửa phòng mở. Nashira bước vào ánh lửa. Chắc mụ ta có chìa vào tháp. Hộ vương quỳ, nhưng không thực hiện đủ nghi thức. Mụ ta lướt mấy ngón tay lên giường.
"Con kia đâu?" "Đang ngủ,
Hộ vương đáp.
Trong phòng nó?"
"Vâng." "Dối trá. Nó ngủ ở đây. Giường còn mùi nó." Những ngón tay trần bóp lấy cằm hắn. "Ngươi thực sự muốn đi vào con đường đó hả?" "Tôi không hiểu ý người. Tôi không nghĩ về thứ gì khác hay ai khác ngoài bản thân người."
"Có lẽ." Những ngón tay siết lại. "Xích còn treo đấy. Đừng bao giờ tưởng ta sẽ yếu lòng không dám quẳng ngươi lại vào Nhà Chung. Đừng bao giờ tưởng Mùa Xương XVIII sẽ lặp lại. Nếu có lần nữa, ta sẽ không tha mạng nào. Kể cả ngươi. Lần này. Ngươi hiểu ta nói không?" Không thấy hắn trả lời, mụ đánh vào giữa mặt hắn, rất mạnh. Tôi rùng mình. "Nói!" "Tôi đã có hai mươi năm suy nghĩ về sự rồ dại của mình. Người nói đúng. Loài người không tin tưởng được." Im lặng một thoáng. "Ta rất hài lòng khi nghe câu đó.
Giọng mụ dịu lại. "Tất cả sẽ tốt đẹp. Chẳng mấy chốc tòa tháp này sẽ chỉ dành riêng cho hai ta. Ngươi sẽ được thực hiện lời ước hẹn với ta.

Mụ này đúng là khùng. Làm sao vừa đánh hắn phút trước lại chuyển sang rủ rê ngon ngọt phút sau nhanh vậy? "Vậy tôi phải hiểu rằng,
Hộ vương nói, "thời gian dành cho 40 đã hết?" Tôi đứng im phắc, nghe ngóng.
"Nó sẵn sàng rồi. Ta biết ở trong thành nó đã nhập vào 12. Em họ ngươi đã tâu với ta." Mụ đưa ngón tay đỡ cằm hắn. "Ngươi đã chăm bẵm rất tốt công năng của nó." "Để dâng lên người, thưa huyết bá." Hắn nhìn lên mụ. "Người sẽ tiếp nhận cô ta trong bóng tối? Hay sẽ cho cả Scion chứng kiến oai quyền hiển hách của người?" "Đằng nào cũng được. Cuối cùng ta cũng sẽ nắm được khả năng mộng hành. Cuối cùng ta sẽ có quyền năng xâm chiếm, quyền năng nhập hồn. Tất cả là nhờ ngươi, ái khanh ạ." Mụ ta đặt lên bệ sưởi cái lọ nhỏ, giọng trở lại lạnh băng. "Đây là liều dền tía cuối cùng cho ngươi trước lễ Nhị bách niên. Ta tin là ngươi cần thời gian chiêm nghiệm lại những vết sẹo trên thân. Nhớ lại vì sao ngươi nên hướng tới tương lai. Chứ không phải là quá khứ."
"Tôi nguyện chịu đựng bất cứ điều gì người đòi hỏi." "Ngươi sẽ không phải chịu đựng lâu nữa. Chẳng bao lâu chúng ta sẽ được hưởng phúc phận của mình." Mụ ta quay ra cửa. "Hãy chăm nom con nhỏ, Arcturus." Cửa đóng lại.
Hộ vương đứng lên. Trong một lát tôi không biết hắn định làm gì. Rồi hắn vung nắm đấm đập nát chiếc bình thủy tinh trên bệ lò. Tôi đi về giường mình, lắng nghe sự im lặng. ~~ Hắn không phải kẻ thù của tôi. Không phải thứ kẻ thù tôi đã nghĩ.
Mụ ta đã nói sẽ quẳng hắn lại vào Nhà Chung. Đấy là bằng chứng hắn có tham dự Mùa Xương XVIII. Đấy là bằng chứng hắn phản bội. Thuban nói đúng y như thế khi đe dọa Terebell. Họ đã tìm cách giúp chúng tôi, và vì thế đã bị trừng trị. Họ đã chọn nhầm bên. Bên thua cuộc. Tôi trăn trở hàng giờ liền. Tôi không thể đừng nghĩ về cuộc đối đáp vừa nghe. Về chuyện mụ đánh hắn. Về chuyện mụ bắt hắn quy phục. Và về chuyện sắp tới đây, rất chóng thôi, mụ định khử tôi. Tôi hất ga, nằm mở to mắt trong bóng tối. Phải mất quá lâu tôi mới nhận ra điều này, nhưng giờ tôi đã hiểu. Hộ vương đứng về phía tôi. Tôi nghĩ đến những vết sẹo trên lưng Terebell, mà Thuban Sargas nói đến với giọng ác tâm như vậy. Hắn và gia đình hắn đã để sẹo lên người bà. Bà và Hộ vương là những kẻ mang sẹo. Chuyện gì đó rất kinh khủng đã xảy ra tại Nhà Chung sau ngày đó, Tết tháng Mười một năm 2039. Tôi không quen Terebell nhưng bà ta đã cứu mạng tôi; tôi nợ bà ta điều đó. Và tôi nợ Hộ vương vì đã chăm sóc tôi.
Nếu có điều gì tôi ghét nhất trên đời, đấy là phải mang ơn mắc nợ. Nhưng tới lần sau hắn nói với tôi, tôi sẽ lắng nghe. Tôi sẽ đợi hắn giải thích. Tôi ngồi dậy. Không, không phải đợi lần sau hắn nói - ngay bây giờ. Tôi phải đến nói với hắn. Đặt niềm tin vào hắn là cơ hội duy nhất cho tôi. Tôi sẽ không chết ở đây. Tôi phải biết, một lần và mãi mãi, Arcturus Mesarthim muốn gì. Tôi phải biết hắn có đồng ý giúp tôi không. Tôi ra khỏi giường, xuống phòng dưới, vắng tanh. Ngoài kia, mây đen ào ào dội mưa giông. Cây đồng hồ đứng chỉ bốn giờ sáng. Tôi cầm mảnh giấy nhắn trên bàn viết. Ta tới nhà nguyện. Sẽ về trước bình minh.
Thôi dẹp chuyện ngủ. Tôi đã chán chơi đuổi bắt với hắn rồi. Tôi đi ủng rồi ra khỏi tháp. Bên ngoài gió hú gào. Trong hành lang cửa sổ vòm có lính gác. Tôi đợi cô ta đi qua rồi vụt chạy. Có giông bão và bóng tối bao che, tôi đi qua mà không ai thấy. Nhưng vượt lên át tiếng mưa là một âm thanh khác: tiếng nhạc. Tôi theo tiếng nhạc vào hành lang khác, có cánh cửa đồ sộ khép hờ. Cửa mở vào một nhà nguyện nhỏ, chắn khỏi phần còn lại của tòa nhà bằng bức tường đá chạm trổ tinh xảo. Ánh nến chập chờn trong tối. Trên xép có ai chơi dương cầm. Tiếng đàn vang trong tai tôi, vọng khắp lồng ngực. Cánh cửa nhỏ trên tường đá mở. Tôi qua cửa, lên cầu thang. Cỗ đại phong cầm ở trên cùng. Hộ vương ngồi trên ghế chơi đàn, quay lưng về phía tôi. Tiếng nhạc tỏa lan qua dây ống, vang vọng tận trần: âm thanh không ngừng dâng mãi tới mái nhà nguyện, lên cao hơn nữa. Tiếng đàn trào dội niềm nuối tiếc khôn cùng. Không kẻ nào không biết rung cảm mà lại chơi được như vậy.
Tiếng nhạc ngừng. Hắn quay đầu lại. Không thấy hắn nói gi, tôi ngồi xuống ghế cạnh hắn. Chúng tôi ngồi trong bóng tối, chỉ thấy ánh sáng từ mắt hắn và ngọn nến. "Cô phải ngủ đi chứ." "Tôi ngủ đủ rồi." Tôi chạm vào mấy phím đàn. "Tôi không biết Rephaite cũng chơi đàn đấy."
"Chúng ta đã luyện sành nghệ thuật bắt chước qua nhiều năm." "Đấy không phải là bắt chước. Đấy là chính ông." Im lặng rất lâu.
"Cô đến yêu cầu tự do cho mình," hắn nói. "Đấy là điều cô muốn." "Phải." "Tất nhiên là thế rồi. Có lẽ cô không tin đâu, nhung đấy là thứ ta mong mỏi hơn tất cả mọt điều trên thế gian. Nơi này đã khiến ta nhiễm chứng thèm xê dịch trầm trọng. Ta thèm có ngọn lửa của cô, thèm thấy những cảnh cô từng chứng kiến. Ấy vậy mà ta vẫn ở đây, hai trăm năm sau khi tới. Vẫn là một tù nhân, dù đội lốt ông hoàng."
Tôi đồng cảm được với chứng thèm xê dịch của hắn, dù phần còn lại thì không. "Ta từng bị phản bội một lần. Vào đêm trước Tết tháng Mười một, đúng khi cuộc nổi dậy Mùa Xương XVIII sắp bắt đầu, một con người đã quyết định phản lại tất cả chúng ta. Để đổi lấy tự do, kẻ phản trắc đã bán đứng tất cả mọi người trong thành phố.
Hắn nhìn tôi. "Cô hiểu sao Nashira lại không sợ hãi nguy cơ có cuộc nổi dậy thứ hai rồi đấy. Bà ta tin rằng loài người ai cũng quá ích kỷ, không thể tập hợp nhau lại.
Tôi hiểu. Đã lập kế hoạch kỹ càng đến như vậy để mang lại tự do cho loài người, để rồi bị chúng tôi ăn cháo đá bát - hèn nào hắn đã chẳng tin tôi. Hèn nào hắn lạnh lùng đến vậy.

Nhưng còn cô, Paige ạ - cô là mối đe dọa với bà ta. Bà ta biết cô là một trong Bảy Ấn, biết cô là Mộng Mơ Mặt Tái. Cô có khả năng mang linh hồn của nghiệp đoàn vào thành phố này. Bà ta sợ linh hồn ấy." "Cái đó có gì mà phải sợ. Chỉ toàn tội phạm vặt và bọn chơi bẩn anh em." "Đấy là tùy thủ lĩnh của nó ra sao. Nó có tiềm năng trở thành lớn lao hơn nhiều."
"Nghiệp đoàn đẻ ra vì có Scion. Scion đẻ ra vì có Rephaite," tôi nói. "Các ông đã tự tạo ra kẻ thù.
"Ta có nhận ra điều trái khoáy ấy. Nashira cũng vậy.
Hắn quay lại đối mặt tôi. "Mùa Xương XVIII nổi dậy vì các tù nhân đã quen được tổ chức. Họ có sức mạnh và tình đoàn kết. Chúng ta phải làm sức mạnh ấy hồi sinh. Và lần này, chúng ta không được phép thất bại.
Hắn nhìn ra cửa sổ. "Ta không được phép thất bại." Tôi không đáp. Tôi mường tượng mình nắm lấy tay hắn, chỉ cách tôi vài phân trên mấy phỉm đàn.
Cuối cùng tôi không liều. "Tôi muốn rời khỏi đây,
tôi nói. "Tôi chỉ muốn có thế thôi. Trở về thành, đưa theo càng nhiều người càng tốt." "Vậy là mục tiêu của chúng ta khác nhau. Nếu muốn giúp nhau, chúng ta phải điều hòa được khác biệt ấy."
"Thế ông muốn gì?" "Muốn đánh trả nhà Sargas. Muốn cho họ hiểu thế nào là sợ." Tôi nghĩ đến Julian. Tôi nghĩ đến Finn. Và nghĩ đến Liss, đang trượt dần vào cõi vô minh. "Ông dự định làm thế nào?"
"Ta có một ý định." Hắn đưa mắt xuống nhìn tôi. "Ta muốn cho cô xem một thứ, nếu cô bằng lòng." Tôi định đáp lại, nhưng không đáp. Đôi mắt vàng chanh ấm lên khi nhìn tôi. Tôi đang ở rất sát, có thể cảm thấy sức nóng từ hắn.
Ta mong có thể tin được cô,
hắn nói.
Ông có thể tin được tôi.


Vậy thì cô sẽ đi với ta.

Đi đâu?

Đi gặp Michael.
Hắn đứng dậy, có một tòa nhà bỏ hoang ở phía Bắc Sân Lớn. Không được để lính gác thấy chúng ta."
Giờ thì hắn đã khiến tôi chú ý. Tội gật đầu. Tôi theo hắn ra khỏi nhà nguyện. Hắn nhìn qua dãy cổng vòm, để ý tìm lính gác. Chẳng thấy tên nào. Hắn đưa tay ra dấu. Một con ma gần đó lướt lại gần rồi chạy dọc hành lang, dập tắt hết đuốc. Khi bóng tối lại gần, hắn nắm tay tôi. Tôi đi gần như chạy mới bắt kịp nhịp hắn sải chân. Hắn dẫn tôi qua một cổng vòm rồi bước lên con đường rải sỏi.
Tòa nhà bỏ hoang trông cũng đáng sợ như mọi nhà kia. Trong ánh bình minh đang hửng, tôi thấy một dãy cổng vòm, những cửa sổ chữ nhật có chấn song và ô trán đắp một vòng tròn. Hộ vương dẫn tôi qua dãy cổng vòm, lấy chìa khóa trong tay áo mở một cánh cửa đã mục. "Chỗ này là chỗ nào?" tôi hỏi. "Nhà trú ẩn." Hắn đi vào. Tôi đi theo, khép cửa sau lưng. Hô vương chốt cửa.
Trong nhà trú ẩn đen như mực. Mắt hắn tỏa ánh sáng mờ lên các bức tường. "Đây ngày xưa là hầm rượu," hắn nói trên đường chúng tôi đi. "Ta đã dọn đẹp suốt nhiều năm. Là Rephaite tối cao ở phủ, ta có quyền cấm cửa bất cứ toà nhà nào ta muốn. Nhà trú ẩn này chỉ một nhóm nhỏ được phép vào. Michael là một trong số đó." "Ai nữa?" "Cô biết là ai mà."
Những kẻ mang sẹo. Tôi rùng mình. Đây là nhà trú ẩn của họ, nơi họ họp mặt nhau. Hắn đẩy cổng trên tường. Đằng sau có một lối đi, một ngách nhỏ chỉ đủ bò. "Qua đi.

Trong đó có gì?"
Có người có thể giúp cô.

"Tôi tưởng ông sẽ giúp tôi.
"Những con người thành phố này không tin tưởng nếu Rephaite đứng ra tổ chức họ đâu. Họ sẽ nghĩ đấy là mẹo lừa, như cô vẫn nghĩ trước đây. Phải là cô mới được." "Ông đã từng dẫn dắt chúng tôi rồi đấy thôi.

Hộ vương nhìn đi chỗ khác. "Đi đi," hắn nói. "Michael đang đợi." Mặt hắn sa sầm. Tôi nghĩ không biết đã có bao nhiêu năm lao khổ đổ sụp trước mắt hắn.
"Có thể lần này sẽ khác,
tôi nói. Hắn không trả lời. Mắt hắn đã tối lại, da chỉ sáng mờ mờ. Việc hạn chế dền tía đã bắt đầu phát tác. Không có cách nào khác, tôi bò vào một đường hầm tối, mát lạnh. Hộ vương đóng cổng đằng sau. "Đi tiếp đi."
Tôi đi tiếp. Đến cuối đường hầm, một bàn tay gầy mảnh nắm tay tôi. Tôi nhìn lên thấy Michael, khuôn mặt hiện trong ánh nến. Hộ vương ra khỏi đường hầm. "Cho cô ấy xem, Michael. Thành quả của cậu mà." Michael lại gật đầu, vẫy tay với tôi. Tôi đi theo cậu vào bóng tối. Cậu kéo công tắc, ánh sáng bừng lên, soi sáng một căn phòng lớn dưới đất. Tôi nhìn cái đèn một lúc, cố lý giải sao mình lại thấy thế là rất lạ lùng. Rồi chợt nhận ra.
"Điện." Tôi không rời mắt nổi khỏi đèn. "Ở đây làm gì có điện. Làm sao mà...?" Michael mỉm cười. "Chính thức thì mạng điện chỉ khôi phục lại được ở một phủ thôi: Balliol. Từ phủ đó đám áo đỏ phối hợp điều khiển với Chấp chính viện Westminster mỗi Mùa Xương," Hộ vương nói. "Tòa nhà đó có mắc mạng điện hiện đại. Rất may là Magdalen cũng có." Michael dẫn tôi tới góc phòng, ở đó có tấm màn nhung phủ lên một vật dài dài hình chữ nhật. Cậu giật phắt tấm màn, tôi trố mắt. Niềm vui và tự hào của cậu là một chiếc máy tính. Lạc hậu khủng khiếp, có khi từ thời 2030 - nhung đứng là máy tính. Là đường liên hệ với thế giới bên ngoài.
"Cậu ấy trộm về từ Balliol," Hộ vương nói. Thoáng có nét cười phảng phất trên môi hắn. "Cậu ấy đã tìm được cách phục hồi điện năng trong tòa nhà này và thiết lập kết nối với mạng vệ tinh của Scion."
Nghe có vẻ là chuyên gia công nghệ cao đấy nhỉ, Michael nhỉ." Tôi ngồi vào máy. Michael cũng chịu mỉm cười bẽn lẽn.
Cậu dùng máy làm gì?" "Chúng ta ít khi liều mở lại điện, nhưng cũng đã dùng theo dõi tiến độ Mùa Xương XX."
"Tôi xem được không?" Michael cúi qua vai tôi. Cậu mở một file đề Mahoney, Paige Eva, 7/3/59. Hình quay từ trục thăng. Máy quay zoom cận mặt tôi. Tôi lao băng băng qua các mái nhà rồi vừa chạy vừa nhảy khỏi mép nhà. Trông khoảng cách thật kinh người - chính tôi nhìn còn nín thở - nhưng cô gái trên màn hình đã nhảy tới nơi. Nghe viên phi công thét: "Bắn flux!" Tôi rơi thắng năm chục bộ, sợi dây phơi đồ vướng giữa người tôi với cái ba lô. Thân hình bất động của tôi nằm rũ như đã thẳng cẳng. Tên quay phim Vệ Đêm cười phá, hụt hơi. "Có lão Weaver chứng giám," hắn nói "Cả đời tao chưa thấy ai may như con hàng này." Đến đó là hết.
"Hấp dẫn lắm," tôi nói. Michael vỗ vai tôi. "Chúng ta thất vọng vì cô không thoát khỏi chúng,
Hộ vương nói, "dù nhẹ lòng là cô sống sót."
Tôi nhướng mày. "Ông mời bạn bè qua cùng thưởng thức cơ à?" "Diễn đạt vậy cũng được." Hắn đứng dậy, đi lại quanh hầm.
Ông muốn tôi làm gì?
tôi hỏi.

Ta đang cho cô cơ hội bắn tin cầu cứu." Tôi ngước nhìn, hắn nói: "Hãy gọi về Bảy Ấn." "Không Nashira sẽ tóm được họ," tôi nói.
Mụ ta muốn có Jaxon. Tôi không định đưa ông ấy đến bất kỳ đâu quanh đây.
Mặt Michael xị xuống. "Ít nhất cũng cho họ biết cô ở đâu,
Hộ vương nói. "Trong trường hợp hỏng việc.

"Trong trường hợp hỏng việc gì?
"Dự định vượt ngục của cô.
"Dự định vượt ngục của tôi?"
"Phải.
Hộ vương quay lại nhìn tôi. "Cô đã hỏi ta về tàu. Đêm lễ Nhị bách niên, sẽ có chuyến tàu đưa một phái đoàn Scion lớn từ thành đến. Tàu cũng sẽ đợi đưa họ về London." Tôi dần dà thấm tin này. "Chúng tôi có thể về nhà," tôi nói. Ý nghĩ này thật khó tiêu hóa. "Bao giờ?" "Đêm trước ngày đầu tháng Chín." Hộ vương ngồi xuống một thùng rượu. "Nếu không chịu liên lạc với Bảy Ấn, cô có thể dùng phòng này làm nơi lập kế hoạch. Hẳn phải tốt hơn các kế hoạch của ta, Paige ạ. Hẳn cô phải nhớ những bài học từ nghiệp đoàn." Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. "Lần trước ta đã phạm sai lầm. Chúng ta định khởi loạn lật đổ Sargas vào ban ngày, khi phần lớn thành phố đều đang giấc. Nhờ có tên phản bội chúng đã sẵn sàng đón đánh chúng ta - nhưng kể cả không phải thế, chúng vẫn sẽ đánh hơi được hoạt động của chúng ta từ thanh khí. Chúng ta phải đánh ngay giữa lúc đang sôi động, khi nhà Sargas đang bị phân tán. Khi chúng sẽ bị hạn chế khả năng chống trả bởi yêu cầu giữ thể diện và tỏ ra kiểm soát tình hình. Còn có thời cơ nào hơn lễ Nhị bách niên?"
Tôi nhận ra mình đang gật gù. "Chúng ta có thể tranh thủ nạt luôn dăm bảy gã quan chức Scion." "Chính thế." Hắn không rời mắt nhìn tôi. "Giờ nơi này đã thành nhà trú ẩn của cô. Trong máy tính có bản đồ chi tiết Sheol I cho cô vạch đường thoát khỏi trung tâm thành phố. Nếu tới được đồng cỏ đúng lúc là cô có thể lên tàu về London."
Mấy giờ thì nó đi?"
"Ta vẫn chưa biết. Ta không thể đặt quá nhiều câu hỏi được, nhưng Michael vẫn đang nghe ngóng. Chúng ta sẽ tìm ra." Tôi nhìn lên hắn. "Ông nói mục tiêu của chúng ta khác nhau. Ông còn muốn điều gì khác." "Scion tin rằng chúng ta quá mạnh, không thể tiêu diệt được. Tin rằng chúng ta không có điểm yếu. Ta muốn cô chứng minh điều đó là sai."
"Làm thế nào?" "Từ lâu ta đã nghi rằng Nashira sẽ tìm cách hạ thủ cô vào lễ Nhị bách niên. Để tiếp nhận công năng của cô. Muốn hạ nhục bà ta, có một cách duy nhất rất đơn giản." Hắn đưa mấy ngón tay nâng cằm tôi. "Hãy ngăn bà ta lại." Tôi nhìn kỹ gương mặt hắn. Đôi mắt mờ sáng dịu. "Nếu làm được," tôi nói, "tôi muốn ông trả món nợ lúc trước."
"Ta nghe đây." "Liss. Tôi không tiếp cận được chị ấy. Tôi đã kiếm được bài, nhưng có thể chị ấy sẽ không chấp nhận. Tôi cần..." Cơn co giật chặn lời tôi lại. Tôi phải buộc mình thốt ra nốt câu: "Tôi cần ông giúp.
"Bạn của cô bị sốc hồn từ lâu lắm rồi. Cô ta cần dền tía mới hồi phục được."
"Tôi biết." "Cô cũng rõ là Nashira đã cắt nguồn tiếp tế cho ta." Tôi không ngoảnh đi. "Ông còn một liều cuối cùng."
Hộ vương ngồi xuống cạnh tôi. Tôi biết rõ mình yêu cầu thứ gì. Hắn bị lệ thuộc vào dền tía.
Ta tự hỏi, Paige ạ." Những ngón tay gõ trên đầu gối.
Cô không muốn đưa bạn bè đến đây. Nhưng nếu ta đề nghị trao cho cô tự do, ngay bây giờ - cô có nhận không, nếu điều kiện là bỏ Liss lại?" "Đấy là đề nghị thực sự ư?"
"Có thể." Tôi biết tại sao hắn hỏi thế. Hắn đang thử, xem tôi có ích kỷ tới mức bỏ lại một người yếu đuối như vậy hay không. "Nguy cơ với ta rất lớn,
hắn nói,
Nếu có ai trong số loài người báo lên nhà Sargas, ta sẽ bị trừng trị ngay vì tội giúp đỡ con người. Nhưng nếu cô chịu ở lại thêm một chút – chịu liều mình vì ta, và vì giống loài mình - ta cũng sẽ đối đãi tương xứng với cô ta. Đấy là giao kèo ta đề nghị với cô."
Tôi có nghĩ tới chuyện đó. Trong một giây đáng ghét, tôi đã nghĩ tới việc bỏ mặc Liss, nắm lấy tự do cho mình. Nghĩ tới việc về London, vứt lại chốn này đằng sau, không bao giờ ngoảnh lại. Rồi hổ thẹn choán lấy tôi, rất nhanh và nóng rực.Tôi nhắm mắt.
Không,
tôi nói.
Tôi muốn ông giúp Liss.
Tôi cảm thấy rõ cái nhìn của hắn.

Vậy thì ta sẽ giúp,
hắn đáp. ~~ Một nhóm hề xiếc nhỏ tụ tập trong túp nhà. Năm người ngồi chụm vào nhau trong giá rét, đầu cúi xuống, ngón tay đan chặt. Trong số họ có Cyril và Julian. Mưa nhỏ vào qua lớp vải họ chèn vào các kẽ hở ván tường.
Liss đã bị sốc hồn quá lâu không hồi tỉnh được. Họ chỉ có thể lẳng lặng ngồi canh bên giường chị. Nếu sống được, chị sẽ chỉ còn là cái bóng vô minh của cô Liss trước đây. Nếu chết, một trong số họ sẽ niệm kinh siêu độ. Đày chị đi thật xa, ngoài tầm tay những kẻ cầm tù chị. Dù thế nào thì họ cũng sẽ đánh mất nhà trò được yêu mến nhất của mình - Liss Rymore, cô gái không bao giờ ngã. Khi Hộ vương đến, bên cạnh có Michael và tôi, họ lùi lại. Tiếng thì thầm sợ hãi lan đi. Cyril lủi vào góc nhà, mắt long lên. Số còn lại chỉ giương mắt nhìn. Sao hắn lại tới đây, huyết phò mã, cánh tay phải của Nashira? Sao hắn lại phạm đến không khí tang tóc này? Chỉ có Julian không nhúc nhích.
"Paige?" Tôi đặt ngón tay lên môi. Liss nằm trên chăn, đắp mấy tấm ga bẩn thỉu. Tóc chị bện những mấu lụa người ta tết vào, cầu chúc may mắn và hy vọng. Julian nắm chặt tay chị, không rời mắt khỏi kẻ xâm nhập.
Hộ vương quỳ xuống bên Liss. Hàm hắn nghiến chặt, nhưng không biểu lộ cơn đau. "Paige," hắn nói, "đưa dền tía." Tôi đưa hắn cái lọ. Cái lọ cuối cùng. Liều cuối cho hắn.
"Bộ bài,
Hộ vương nói. Giờ hắn đang tập trung cao độ vào nhiệm vụ. Tôi đưa. "Con dao nữa." Michael đưa tôi một con dao chuôi đen. Tôi rút khỏi vỏ, đưa Hộ vương. Lại xì xầm. Julian ôm bàn tay Liss trong lòng, mắt dán vào tôi.
Tin tao đi," tôi lặng lẽ nói. Nó nuốt khan.
Hộ vương bật nắp lọ dền tía. Hắn gõ vài giọt dầu đó lên ngón tay đi găng, rồi bôi lên môi và nhân trung Liss. Julian vẫn siết chặt tay chị, dù những ngón tay lạnh ngắt chẳng có phản xạ. Hộ vương chấm ít dền tía lên hai bên thái dương chị, rồi đóng lọ chuyển cho tôi. Hắn nắm lưỡi dao, chìa chuôi cho Julian. "Chích vào ngón tay cô ta." "Gì cơ?"
"Ta cần máu cô ta." Julian nhìn tôi. Tôi gật. Bàn tay vững vàng, nó nắm chuôi dao. "Xin lỗi chị nhé Liss," nó nói. Nó ấn mũi dao vào từng đầu ngón tay chị. Những giọt máu nhỏ ứa ra nơi dao châm vào. Hộ vương gật đầu.
"Paige, Michael - trải bài ra." Cả hai chúng tôi làm cùng nhau. Chúng tôi xếp cỗ bài mới thành hình bán nguyệt. Hộ vương nắm tay Liss, quệt các ngón tay chị ngang bộ bài, để máu dính lên mặt các quân. Hộ vương lấy miếng vải lau sạch dao. Hắn cởi găng tay trái, nắm lưỡi dao. Xung quanh thở gấp. Reph chẳng bao giờ bỏ găng. Mà họ có tay không chứ? Hóa ra là có. Bàn tay hắn rất to, các khớp ngón tay đầy sẹo. Lại thêm tiếng thở gấp khi hắn miết lưỡi dao sắc trên da mình, rồi xòe tay.
Máu hắn rỉ ra từ vết cắt, làm giác quan tôi mờ đi. Hắn chìa tay ra, để rơi vài giọt huyền tương lên mỗi lá bài. Cũng như Aphrodite đã vẩy mật hoa lên máu Adonis. Tôi cảm thấy vong đang tụ lại trong phòng: chúng bị cuốn về phía bộ bài, về Liss, về Hộ vương. Chúng đứng thành hình tam giác, thành vết rách trong thanh khí. Hắn đang mở cửa. Hộ vương đi găng vào, nhặt bài lên rồi xếp lại thành bộ. Hắn đặt bộ bài lên mảng ngực trần của Liss, để nó chạm vào da chị, rồi khép bàn tay chị quanh bộ bài. "Và từ máu của Adonis,
hắn nói, "nảy sinh sự sống."
Liss mở mắt...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.