• 246

Chương 27: Ngày kỷ niệm


Số từ: 5898
Nguồn: thuquantruyen.com
Mùng một tháng Chín, 2059. Hai trăm năm từ ngày những luồng sáng lạ xẹt ngang trời thành cơn bão. Hai trăm năm từ ngày Tử trước Palmerston ký giao kèo với các Rephaite. Hai trăm năm từ khi thấu thị trở thành nạn nhân của cuộc săn phù thủy. Và quan trọng nhất, hai trăm năm từ ngày Sheol I thiết lập, từ ngày khởi đầu các thập kỷ Mùa Xương. Đứa con gái đứng trước mặt đang nhìn trả tôi từ tấm gương mạ vàng. Má nó hóp sâu, quay hàm nghiến chặt. Tôi vẫn còn sửng sốt mỗi lần nhớ ra khuôn mặt lạnh, khắc khổ này chính là mình. Thân hình tôi bó trong váy đầm trắng, tay dài đến khuỷu và cổ áo vuông. Chất vải thun bám dính lấy tí thịt còn lại trên người. Hộ vương vẫn hết sức cố vỗ béo tôi, nhưng không phải lúc nào cũng có thức ăn mà cho, và còn phải tránh nguy cơ gây ngờ vực nếu hắn cho tôi ăn quá nhiều. Những lúc khác tôi chỉ thực đơn bọt xốp với đám hề xiếc.
Nashira chẳng mời tôi ăn tiệc lần nào nữa. Tôi vuốt phẳng váy. Trong lễ này tôi được đặc cách tạm miễn đồ vàng. Nashira nói bà ta muốn tỏ thiện ý. Tôi thì hiểu rõ hơn. Khi xuất phát tôi đã phòng bị đủ. Gài dưới cổ áo là mặt dây chuyền Hộ vương cho tôi dạo nọ. Mấy tuần liền nó để đó không dùng đến, nhưng đêm nay có thể nó sẽ có việc. Thêm con dao nhỏ giắt một bên ủng trắng cao đến mắt cá. Xỏ cái của này tôi gần như không đi lại được, nhưng bọn Rephaite muốn trông chúng tôi mạnh mẽ chứ không yếu nhược tàn tạ. Đêm nay chúng tôi phải thật cao. Phòng im ắng, chỉ thắp một cây nến. Hộ vương đã đi cùng các Rephaite ra đón tiếp phái đoàn. Hắn có để giấy nhắn cho tôi, gác lên máy quay đĩa. Tôi ngồi bên bàn viết, lần tay trên nét mực.
Chọn giờ rồi. Gặp ta ở Thị Sảnh. Tôi ném mảnh giấy vào than hồng trong lò. Trong bóng tối, tôi lên dây máy, đưa kim về đầu đĩa. Đây sẽ là lần cuối cùng tôi nghe nó chơi. Dù có chuyện gì xảy ra đêm nay, tôi cũng sẽ không còn quay về Tháp Sáng Lập. Giọng hát êm ái vang vọng căn phòng. Tôi xem tên đĩa.
I’ll be home
. Phải, tôi sẽ về nhà. Nếu mọi việc chạy đúng kế hoạch, đến sáng mai là tôi sẽ về nhà. Tôi đã chán ngấy phải thấy đám hề xiếc sống trong khổ cực, và phải gọi họ là
đám hề xiếc
rồi. Tôi đã chán ngấy phải nhìn Liss ăn bánh mì ỉu với mỡ vì chẳng có gì khác mà ăn. Tôi đã chán ngấy bọn áo đỏ và tụi Emite. Tôi đã chán ngấy bị gọi là 40. Một đêm nữa tôi cũng không chịu nổi.
Tiếng giấy sột soạt trên thảm. Tôi quỳ xuống cánh cửa, nhặt tờ thư vừa đẩy vào dưới khe. Chính thói quen viết giấy của Hộ vương đã gợi ý cho tôi. Tôi đã khuyến khích Julian lập một nhóm liên lạc, như nhóm của Jax trong thành, cập nhật thông tin cho mọi người trong các phủ bằng gửi thư qua các vô minh. Orpheus đã xong. Sẵn sàng cả.
Lucky Tôi cho phép mình mỉm cười. Felix. Tôi đã bắt nó dùng tên giả trong thư từ. Orpheus là Michael. Thuyết phục Lạc Xoong đem món tài nghệ dặc dụng của mình ra giúp chúng tôi là việc chẳng mấy khó khăn. Chỉ cần dọa đem tố với Nashira cái động ma dược ấm cúng (
Xin các cô các cậu thương lấy ông cụ già tội nghiệp!
), Julian với tôi đã buộc được lão pha ra một ngạc nhiên nho nhỏ cho bọn áo đỏ. Đủ cho chúng chậm chân phản ứng khi chúng tôi nổi lên chống lại các Rephaite. Có lèm bèm một tí, nhưng lão cũng làm (
Mấy người chẳng trót lọt được đâu, rồi lại đến bị băm viên nướng chả như tụi lần trước thôi!
). Bột thạch thảo tím trộn với thuốc ngủ. Tuyệt hảo.
Tôi cũng đã dùng một nhúm thạch thảo trắng của chính lão, xóa trí nhớ lão ngay khi xong. Tôi không ưa bọn hèn nhát. Món thuốc thì chúng tôi đã tuồn cho Michael. Cậu rất vui lòng bỏ thuốc vào rượu bọn áo đỏ uống trong tiệc trước buổi lễ. Nếu suôn sẻ, sẽ không đứa nào còn đủ sức tự vệ. Tôi nhìn ra cửa sổ. Phán đoán đã tới lúc tám giờ, ăn mặc chải chuốt, có bọn Dân vệ vũ trang hộ tống. Mấy ông bà Scion đó tới đây là để chứng kiến ký kết hiệp định mới, Đạo luật Lãnh thổ Vĩ đại. Đạo luật ấy cho phép dân Rephaite thiết lập một thành phố đầu não mới ở Paris, cái đầu tiên nằm ngoài nước Anh. Sheol II.
Scion sẽ không còn là một đế chế còn trong trứng nữa. Nó sẽ nứt vỏ chui ra. Và sẽ sống. Đây mới chính là khởi đầu. Nếu tất cả thấu thị đều bị Rephaite vét quây vào các đặc khu trừng giới, loài người còn lại sẽ không còn cách nào đánh đuổi chúng được. Thanh khí là vũ khí duy nhất của chúng tôi. Nếu vũ khí ấy chẳng ai dùng được, tất cả sẽ chỉ vươn cổ ra chờ bắn. Không trừ kẻ nào. Nhưng đêm nay tôi không bận tâm chuyện đó. Tôi chỉ bận tâm làm sao về lại với Bảy Ấn. Với nghiệp đoàn tha hóa. Với cả băng. Với Nick. Vào lúc này, đấy là điều duy nhất tôi muốn trên đời.
Máy quay đĩa vẫn chơi. Tôi ngồi vào bàn viết, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Trăng không tròn mà đầy nửa. Không có sao. Liss, Julian và tôi đã dành vài tuần vừa qua gieo rắc mầm mống bất đồng khắp thành phố, lập động ở nhà trú ẩn. Ở đó Suhail và Quản giáo chẳng nghe thấy được. Liss đã bình phục hoàn toàn khỏi cơn sang chấn, quyết tâm sống sót vừa có lại khiến chị cực kỳ tích cực vận động đám hề xiếc. Chị vẫn còn lo sợ, nhưng một đêm chị đã bùng ra.
Chị không thể sống như thế này được nữa,
chị nói.
Mà chị cũng không thể ngăn các em nổi loạn. Vậy thì làm thôi.
Vậy là chúng tôi làm.
Phần lớn bọn áo màu và đám hề xiếc đều chịu giúp chúng tôi. Những ai đã thấy Hộ vương chữa cho Liss đều tự tin hơn vì tin chắc có Reph trong cuộc. Trong mấy tuần đó, chúng tôi đã gom góp đồ đạc rồi giấu ở những điểm quy ước. Vài hề xiếc thuồng đồ của lão Lạc Xoong bị xóa trắng, giúp lão nhẹ bớt ít diêm và hộp xăng. Một đôi áo trắng gan liều còn tìm cách xông vào Nhà Chung, nhưng chúng đã tăng cường an ninh sau hôm phát hiện Kraz chết ở đó. Chẳng ai tới gần đó được. Chúng tôi đành chuyển sang bòn mót. Không có nhiều súng mà chia nhau, nhưng chúng tôi cũng chẳng cần súng mới giết được. Chỉ có Julian, Liss và tôi biết vị trí tàu. Chúng tôi chưa nói cho ai khác. Như thế quá liều. Những người khác chỉ biết một điều là sẽ có đường thoát. Và sẽ có pháo hiệu báo địa điểm. Tôi thả hai chân xuống thành giường. Qua cửa buồn tắm tôi nhìn thấy gương. Trông tôi như con búp bê sứ, nhưng vậy là khá lắm rồi. Còn hơn là trông như Ivy. Lần cuối gặp, nó đang theo sau Thuban cùng một đứa người nữa, gầy gò bẩn thỉu kinh lên được, tôi suýt không nhận ra. Nhưng nó không khóc. Chỉ bước đi. Và im lặng. Lúc đó tôi đã sửng sốt thấy nó vẫn sống sau đòn ở Nhà Chung.
Hộ vương không để tôi thành ra như vậy. Hắn mỗi lúc thêm dè dặt khi tháng Chín tới gần. Tôi đoán là do sợ. Sợ lần này lại nổi loạn bất thành, như lần trước. Có lúc không chỉ là sợ. Tôi chợt nhận ra hắn đang tức giận. Tức giận vì có thể sẽ mất tôi. Sẽ thất bại trong trận chiến chống Nashira. Tôi rũ ý nghĩ ấy đi. Hộ vương cũng chỉ muốn bảo vệ công năng của tôi, như mọi kẻ khác. Chần chừ chẳng để làm gì. Tôi phải đối mặt với Thị Sảnh. Tôi đứng dậy, lên dây cót máy quay đĩa. Không hiểu sao tôi an lòng hơn khi biết nhạc vẫn chơi – biết dù bên ngoài có sự gì xảy ra, căn phòng không người vẫn vang tiếng hát thêm một lát. Tôi đóng cửa tháp khi đi ra.
Gác đêm vừa đổi ca. Tóc cô ta bới thành một búi tươi tắn, môi đánh son hồng thắm.
XX-40,
cô ta nói.
Cô cần báo danh ở Thị Sảnh trong vòng mười phút.

Phải, cảm ơn cô. Tôi biết.
Cứ như không phải tôi đã nghe Quản giáo nhắc nhở cả chục lần.
Tôi được lệnh nhắc lại cho cô những chỉ dẫn về tối hôm nay. Cô không được phép nói chuyện với các đại sứ hoặc các nhà tài trợ từ Scion, trừ lúc có các ngài Rephaite giám sát. Chương trình văn nghệ bắt đầu lúc mười một giờ. Cô cần có mặt trên sân khấu sau khi diễn kịch.


Trên sân khấu?

À, ờ…
Cô ta nhìn lại sổ.
Không có gì. Xin lỗi. Thông tin đó là cho người khác.
Tôi định ngó, nhưng cô ta che đi.
Thật à?


Chào buổi tối.
Tôi ngước lên. David. Nó mặc vét, thắt cà vạt đỏ, râu cạo nhẵn. Bụng tôi thắt lại. David chẳng có vẻ gì là trúng thuốc cả. Michael hẳn phải xong việc rồi chứ, phải xong rồi chứ.
Tôi được phái đến đưa cô về Thị Sảnh.
Nó chìa một cánh tay.
Huyết bá muốn cô có mặt tại đó ngay bây giờ.


Tôi không cần hộ tống.

Họ nghĩ là cần.
Nó nói năng rành rẽ. Xem ra nó còn chưa ngửi phải món cốc tai của Lạc Xoong. Tôi lách qua nó, coi như không thấy cánh tay chìa ra, đi thẳng xuống phố. Khởi đầu không thuận lợi rồi.
Xuyên qua thành phố là một dãy đèn thắp sáng. Thị Sảnh nằm rất gần Nhà Chung, tên đó đặt theo tổng hành dinh Vệ Đêm ở London. Thấu thị được mời đến lễ Nhị bách niên đều là những đứa đã lên hồng hoặc đỏ, hoặc là những hề xiếc đặc biệt có tài. Nashira đã tuyên bố đấy là phần thưởng cho những ai cải tạo tốt. Chúng sẽ được phép cùng ăn, cùng nhảy với những con người khác. Đổi lại, chúng phải thể hiện rành rành rằng chúng không chỉ ưa được ở cùng gia chủ, mà còn rất hàm ơn được có cơ hội
cải tạo
ở đây. Rất muốn được tách rời khỏi xã hội, nhốt kín trong một đặc khu trừng giới bẩn thỉu. Rất vui được lũ Emite bẻ từng khúc chân tay. Phần lớn đám đó chẳng cần giả bộ. Carl rất vui. Đám áo đỏ đứa nào cũng rất vui. Chúng đã ấm chỗ ở đây, nhưng tôi thì chẳng bao giờ. Tôi thì sắp bay biến khỏi đây.
Mánh hay đấy,
David nói.
Món rượu ấy.

Tôi không dám nhìn lên nó.
Cậu bồi của cô bỏ hơi quá tay. Gì chứ vương vị tôi ngửi là biết. Nhưng khỏi lo, phần lớn đều trúng cả. Mà tôi thì không có thói quen phá hỏng cuộc vui.
Hai hề xiếc hối hả chạy trên phố. Cả hai trông đều hụt hơi. Trong tay chúng ôm mấy cuộn vải. Chúng lẻn vào con phố chạy giữa nhà thờ cũ và Bá phủ. Đấy là lối đi khi đốt Phòng Tròn. Hẳn chúng giấu diêm trong đó. Diêm và dầu.
Julian đã đề xuất phóng hỏa mấy tòa nhà ở trung tâm thành phố. Té ra nó lại là một nhà chiến lược ra trò. Đám hề xiếc sẽ gây huyên náo, các phố khác sẽ vắng tanh để chúng tôi có thể chạy lên Bắc ra đồng. Sẽ bắt đầu vào chừng nửa đêm, lúc ấy đám phái viên đã thấm mệt.
Họ chẳng ở lại đến quá hai giờ đâu,
nó bảo.
Nếu chơi đúng nửa đêm, chúng ta sẽ có thừa thời gian mở trận. Chúng ta sẽ nắm kiểm soát. Mà sớm bao giờ cũng hơn muộn.
Chưa hề có gì đáng phàn nàn. Mọi thứ đều đang chạy trơn tru, nhưng thằng áo đỏ nhanh trí đi bên tôi lại có quyền lực phá đám tất cả.
Mày báo cho ai rồi?
tôi hỏi David.
Cô suy nghĩ thử mấy vấn đề này xem sao nhé,
nó tảng lờ câu hỏi.
Cô có cho là Scion khoái bị các Rephaite hạch sách chỉ đạo không?


Dĩ nhiên là không.

Thế mà cô lại tin lời Nashira, rằng họ nằm trong tay bà ta. Cô không nghĩ ít nhất cũng có một người trong lịch sử Scion từng toan tính đánh lại à?

Mày đang ám chỉ cái gì?


Cứ trả lời đi.

Không ai dám. Chúng quá sợ bọn Emite.

Có thể cô nói đúng. Mà cũng có thể còn chút tư duy sót lại trong Chấp chính viện.


Như thế nghĩa là sao?
Không thấy nó trả lời, tôi đứng lại trước mặt nó.
Tòa Chấp chính thì dính dáng khỉ gì đến cái gì?

Đến mọi thứ.
Nó đi vượt qua tôi.
Cứ tiếp tục chơi trò vượt ngục đi, tiểu thư hè phố ạ. Đừng có nhức đầu vì tôi.
Tôi chưa kịp đáp nó đã biến mất, qua sảnh đón kiểu Victoria hòa vào đám đông. Cơn rùng mình khẽ chạy dọc cột sống. Tôi chẳng muốn để một tên áo đỏ láu cá chạy rông, nhất lại là một đứa bí hiểm như David. Nó tự xưng là ghét bọn Raphaite đấy, nhưng xem ra cũng chẳng ưa tôi. Nó có thể mách Nashira vụ rượu. Mụ ta sẽ đánh hơi có tội đồ ngay tức thì. Một số kha khá.
Trong Thị Sảnh thắp hàng ngàn ngọn nến. Tôi vừa qua ngưỡng cửa, Michael và một cậu áo trắng đã vội vàng đẩy tôi lên cầu thang, kệ cho David tới chào hỏi bọn mót xương. Nhiệm vụ bọn Reph giao cho Michael là trông cho không ai nhìn quá lôi thôi hay bầm giập – cơ hội vàng để tập trung lần trót. Lên đến gác lửng, tôi quay lại nhìn cả hai.
Sẵn sàng chưa?

Đang chờ lệnh,
áo trắng đáp. Charles, một khán băng thuộc về Terebell. Cậu ta hất đầu xuống đại sảnh, nơi đám Rephaite giao lưu với các phái viên.
Mót xương bắt đầu cạp đất rồi. Reph sẽ chẳng nhận thấy đâu, trước khi quá muộn.


Tốt.
Tôi hít thật sâu cho trấn tĩnh.
Khá lắm, Michael.
Michael mặc vét xám kiểu đơn giản. Cậu mỉm cười.
Cầm túi tôi rồi chứ?

Cậu chỉ tay. Cái ba lô căng phồng các loại thuốc của tôi nhét dưới các dãy ghế. Bây giờ tôi chưa lấy đi được, nhưng các hề xiếc đều biết nó nằm đây nếu cần. Đây chỉ là một trong rất nhiều điểm tiếp liệu.
Paige,
Charles nói,
mấy giờ bắn pháo hiệu?

Tôi vẫn đang chờ tin. Tôi sẽ bắn phát đầu tiên ngay khi tìm ra đường.

Charles gật. Tôi lại nhìn xuống đại sảnh. Bao nhiêu người sắp đánh liều mạng sống mình. Liss, ngày xưa xiết bao khiếp nhược. Julian, chưa bao giờ quản công giúp tôi. Đám hề xiếc. Đám áo trắng. Và Hộ vương. Giờ tôi đã hiểu tin tưởng tôi là điều có ý nghĩa chừng nào với hắn. Nếu tôi phản bội hắn, như kẻ loài người lần trước, hắn sẽ không chỉ thêm một lần mang sẹo – mà sẽ bị băm vằm. Đây là cơ hội cuối cùng cho hắn.
Nhưng chúng tôi phải hành động chính lúc này, khi vẫn còn một tí tẹo cảm thông trong các Rephaite. Nếu những kẻ mang sẹo không còn, hy vọng ấy cũng mất luôn. Cửa gác lửng mở tung. Suhail lù lù xuất hiện trong ô cửa. Hắn chộp áo Charles, lôi cậu trở ra cầu thang.
Huyết bá không thích phải đợi, chuột ạ,
hắn bảo tôi.
Mi bị cấm lên gác lửng. Xuống ngay.
Cũng đột ngột như khi đến, hắn biến mất. Michael liếc ra cửa.
Đến lúc rồi,
tôi nói. Tôi siết tay cậu.
Chúc may mắn. Nhớ nhé, ẩn kỹ và để mắt chờ pháo hiệu.

Michael gật đầu.
Sống nhé,
cậu chỉ nói vậy. ~~
Tôi cúi thấp đầu khi đi qua sàn tầng trệt Thị Sảnh. Chẳng ai nhận thấy tôi vào. Chính thể Scion đã dựng lên ở chín quốc gia châu u, tính cả Anh. Nhưng khác với Anh, các nước khác chẳng biết tống thấu thị đi đâu cả. Nhưng cả chín nước đều có phái đoàn đại diện. Ngay cả Dublin, duệ thành mới nhất và gây lắm tranh cãi nhất, cũng cử phái viên: Cathal Bell, một người bạn cũ của cha tôi. Ông ta là một kẻ bồn chồn do dự, sụm xuống dưới gánh nặng đè lên mình. Lúc mới nhìn thấy tôi đã mừng quýnh – có khi ông ta giúp được – nhưng rồi nhớ ra: mình chưa gặp ông ta kể từ hồi lên năm hay sáu gì đó. Ông ta chẳng nhận ra tôi đâu, mà ở đây tôi đã không còn tên. Thêm nữa, Bell khá đuối. Đảng ông ta đã để mất Dublin. Thị Sảnh trông thật choáng lộn. Trần thạch cao chạm trổ rất cầu kỳ, buông rủ từng cỗ đèn chùm, soi tỏ khoảng sân dài rộng mênh mông. Bóng tối nhấp nhánh ánh nến và tiếng nhạc Chopin. Các đại biểu được săn đón chiêu đãi không thiếu thứ gì. Họ tha hồ thưởng thức đủ loại món ăn tuyệt hảo, hoặc nâng ly mếch mà tiếp chuyện nhau. Họ là đám vô minh có quyền, được hưởng đặc ân. Phục vụ đồ ăn cho họ là đám nô lệ vô minh, có cả Michael, đã được đánh bóng thành những kẻ tự nguyện tham gia chương trình cải tạo. Số vô minh còn lại hẳn trông đói rách quá không được ló mặt vào đây.
Cao tít trên đầu mấy vũ công là Liss, lơ lửng trên dây lụa, biểu diễn những tư thế trông như đang múa ba lê trên không. Chị chỉ nhờ sức chính mình mà khỏi rơi xuống nát người. Tôi đánh mắt quanh phòng tìm Weaver. Chẳng thấy lão ta đâu hết. Có thể lão đến muộn. Những nước khác không cử Đại Pháp Quan đến còn được, nhưng Anh thì đừng hòng. Tôi thấy vài quan chức Scion quen mặt khác, gồm cả Trưởng nha Dân vệ Bernard Hock. Hắn ta thân hình khổng lồ, đầu hơi hói, cái cổ lừng lững, rất giỏi đánh hơi ra thấu thị - mà thực ra tôi vẫn luôn ngờ hắn là trạng hít. Cả lúc này mũi hắn cũng đang phập phồng. Tôi dặn mình nhớ khử hắn nếu gặp dịp. Một vô minh mời tôi ly mếch trắng. Tôi từ chối. Tôi vừa nhìn ra Cathal Bell.
Bell cầm ly rượu trong tay, không ngớt chỉnh cà vạt. Ông ta đang cố bắt chuyện với Radmilo Arežina, Thứ trưởng Di dân Serbia. Tôi cười thầm. Arežina là người đã ngu ngốc phê chuẩn cho Dani chuyển đến London. Tôi bước về phía họ.
Thưa ông Bell?
Bell giật mình, làm rượu trào ra.
Vâng?

Tôi nhìn Arežina.
Xin lỗi đã cắt ngang, thưa ngài Thứ trưởng, nhưng tôi xin phép gặp riêng ngài Bell một lát được chăng?
Arežina nhìn tôi một vòng. Môi trên ông ta cong lên.
Xin lỗi ông Bell,
ông ta nói.
Tôi cần về với đoàn mình.

Ông ta rời khỏi đó về với vòng tay an toàn của đoàn mình. Còn lại tôi với Bell, đang lau vết đỏ trên áo.
Mi muốn gì, đồ phi tự nhiên?
ông ta lắp bắp.
Ta đang nói dở một câu chuyện rất quan trọng.

Vậy ông sẽ được nói chuyện quan trọng khác.
Tôi cầm ly ông ta nhấp thử.
Ông còn nhớ ngày Cưỡng chiếm không, ông Bell?
Bell khựng lại.
Nếu ý mi là cuộc Cưỡng chiếm năm 2046, thì tất nhiên. Tất nhiên ta nhớ.
Những ngón tay run lẩy bẩy. Các khớp ngón viêm sưng tím.
Sao mi lại hỏi? Mi là ai?


Anh họ tôi bị bắt vào hôm đó. Tôi muốn biết anh ấy còn sống không.

Mi quê Ireland?

Phải.

Ông ta nhíu mắt nhìn tôi.
Tên mi là gì?

Tên tôi không quan trọng. Quan trọng là tên anh tôi. Finn McCarthy. Sinh viên Trinity College. Biết không?

Biết.
Ông ta bật ra lập tức.
McCarthy bị giam ở Carraig Fhearghais[1] cùng các thủ lĩnh sinh viên khác. Hắn nhận án xứ giảo.

[1. Thị trấn ở hạt Antrim, Bắc Ireland.]
Thi hành chưa?

Ta… ta không nắm rõ tiểu tiết, nhưng…

Thứ gì đó điên cuồng và tăm tối dâng lên trong tôi. Tôi ghé sát tới thì thào vào tai ông ta:
Nếu anh họ tôi bị xử tử, ông Bell ạ, tôi sẽ coi trách nhiệm là ở bản thân ông. Chính là chính phủ của ông để mất Ireland. Chính là chính phủ của ông quy phục chúng.

Không phải tôi,
Bell bật ra. Mũi ông ta bắt đầu rỉ máu.
Đừng hại tôi…

Không phải ông, ông Bell ạ. Chỉ là loại người như ông thôi.


Đồ phi tự nhiên,
ông ta xổ ra.
Cút đi.
Tôi biến mất vào đám đông, mặc ông ta ôm cái mũi máu me. Người tôi run lẩy bẩy. Tôi chộp lấy một ly mếch nữa, nốc một hơi hết sạch. Trước nay tôi vẫn nghĩ hẳn Finn chết rồi, nhưng một phần nhỏ trong tôi vẫn níu lấy ký ức về anh, lấy hy vọng biết đâu anh còn sống. Cũng có thể anh còn sống, nhưng cũng chẳng thể biết được nhờ Cathal Bell. Tôi thoáng thấy Nashira đang đứng sau bục. Bên cạnh mụ ta là Hộ vương, đang trò chuyện với một phái viên Hy Lạp. Sau giờ chuông đêm hắn vừa được nhận liều dền tía đầu tiên sau mấy tháng, chỉ vài giọt đã làm hắn thay đổi hẳn. Hắn mặc đồ đen viền vàng, cổ đeo viên xích ngọc, mắt sáng như đèn. Tôi nhận ra đám người quây quanh Nashira: đội cận vệ tinh tuyển của mụ. Một đứa con gái nhìn thấy tôi – đứa này thay thế Amelia - và nhìn điệu mấp máy môi, tôi đoán nó vừa hót với chủ.
Nashira nhìn qua đầu đám cận vệ. Mụ bật cười khe khẽ. Nghe vậy, Hộ vương quay lại. Mắt hắn rực lên. Nashira vẫy tôi. Tôi tiến lại, đưa cái ly cạn cho một vô minh.
Thưa các quý ông quý bà,
mụ ta nói với những kẻ đứng gần,
ta xin giới thiệu XX-59-40. Đây là một trong những thấu thị tài năng nhất của chúng ta.

Tiếng rì rầm cất lên trong số đại biểu: tò mò, kinh tởm.
Đây là Aloys Mynatt, Đại Ngôn Quan nước Pháp. Và Birgitta Tjäder, Trưởng nha Dân vệ ở Duệ thành Stockholm.
Mynatt vóc người nhỏ nhắn, tư thế cứng nhắc, nét mặt nhòa nhạt. Ông ta gật đầu.
Tjäder chỉ lõ mắt nhìn tôi. Mụ ta quãng giữa ba mươi, tóc vàng rất dày và mắt màu dầu ô liu. Nick vẫn luôn gọi là
mụ ác là
: dưới tay mụ Stockholm biến thành địa ngục. Tôi thấy ngay mụ ta không chịu nổi phải ở gần tôi: đôi môi bệch căng ra trước hàm răng như muốn đớp. Về phần mình tôi cũng chẳng mê thích gì được đứng bên mụ.
Tôi không muốn nó ở gần mình,
Tjäder nói, xác nhận cảm giác của tôi.
Nhưng bà không đồng ý rằng chúng ở đây, với chúng tôi, còn hơn ngoài đường phố của bà sao?
Nashira nói.
Ở đây chúng không gây họa gì được, Birgitta ạ. Chúng tôi không cho phép. Một khi Sheol III thiết lập rồi, sẽ không bao giờ còn thấu thị nào làm bẩn mắt bà nữa.

Đặc khu trừng giới thứ ba? Vậy chúng còn lên kế hoạch cho cả Stockholm ư? Tôi chẳng hề muốn tưởng tượng cái Sheol III có mụ ác là săn thấu thị. Tjäder vẫn không rời mắt khỏi tôi. Mụ không có huyền quang, nhưng tôi đọc thấy sự kinh tởm sờ sờ trên từng đường nét mặt mụ.
Tôi không chờ nổi tới lúc đó,
mụ nói.
Người đánh dương cầm ngừng chơi, tràng vỗ tay rộ lên. Các đôi nhảy tách nhau. Nashira liếc lên cái đồng hồ lớn.
Thời khắc quan trọng sắp đến.
Giọng mụ ta thật êm dịu.
Xin phép,
Tjäder nói. Mụ ta quay người bỏ về với đám Thụy Điển, chừa lại khoảng trống giữa Hộ vương và tôi. Tôi không dám nhìn lên mặt hắn.
Ta cần phát biểu với các phái đoàn.
Nashira nhìn lên sân khấu.
Arcturus, hãy canh 40. Ta sắp đến lúc cần nó rồi.

Vậy đúng là mụ định giết tôi giữa công chúng. Tôi nhìn thẳng giữa hai bọn họ. Hộ vương nghiêng đầu.
Vâng, thưa huyết bá.
Hắn thô bạo nắm cánh tay tôi.
Đi thôi, 40.
Hắn chưa kịp dẫn tôi đi thì Nashira đã ngoảnh phắt lại. Mụ chộp cổ tay giật tôi về phía mình.
Ngươi bị thương hả, 40?

Băng dính sát trùng trên má tôi bóc đi lâu rồi, nhưng vẫn còn vết sẹo mảnh do cái lọ vỡ.
Tôi đánh cô ta.
Hộ vương bóp tay tôi thật chặt.
Cô ta không vâng lời. Tôi trừng phạt cô ta.
Tôi đứng đơ như con búp bê vải, mỗi cánh tay bị kéo một bên. Hai kẻ nhìn nhau qua đầu tôi.
Tốt,
Nashira nói.
Sau từng ấy năm, người cũng bắt đầu hiểu làm phò mã của ta phải như thế nào.
Mụ ta quay lưng bước vào đám đông, rẽ đôi các phái viên.
Tay nhạc công không rõ là ai bắt đầu chơi mấy hòa âm rất hợp cảnh, những giọng ma hát hòa theo. Tôi tin mình có biết giọng này, nhưng nghĩ mãi không ra là ai. Hộ vương dẫn tôi ra lề đại sảnh, đứng trong khoảng sàn dài dưới gác lửng, cúi xuống nhìn tôi.
Mọi thứ sẵn sàng chưa?
Tôi gật. Người chơi nhạc quả có giọng rất đẹp, một thứ giọng gió thầm thì. Lần nữa tôi lại mang máng nhớ đến cái gì đó.
Ta cùng các đồng sự vừa tổ chức cầu vong đêm qua,
Hộ vương nói khẽ chỉ đủ nghe thấy.
Sẽ có nhiều vong cho chúng ta sai khiến. Vong người, các nạn nhân từ Mùa Xương XVIII. Họ sẽ về phe với cô chống lại các Rephaite.


Thế còn bọn Vệ Đêm thì sao? Chúng có ở đây không?

Chúng không được vào Thị Sảnh trừ phi có lệnh. Chúng đóng bên cầu.

Bao nhiều?


Ba mươi.
Tôi lại gật. Các phái viên đều có ít nhất một vệ sĩ, nhưng đều là Vệ Ngày. Họ không muốn bọn phi tự nhiên bảo vệ mình. May cho chúng tôi là Vệ Ngày không thể đánh hỗn chiến. Hộ vương nhìn lên trần, Liss đang đu dây lụa.
Liss có vẻ bình phục rồi.


Phải.

Vậy là chúng ta hòa. Tất cả đã giải quyết.

Nợ nần đã trả xong,
tôi đáp. Câu kinh siêu độ. Làm tôi nhớ lại những gì còn chờ phía trước. Nhỡ Nashira giết được tôi thì sao?

Mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch, Paige ạ. Không được từ bỏ hy vọng.
Hắn nhìn lên sân khấu.
Hy vọng là thứ duy nhất còn có thể cứu tất cả chúng ta.
Tôi nhìn theo. Cái chuông thủy tinh chụp bông hoa héo quắt đặt trên bệ phủ vải.
Hy vọng vào cái gì?

Thay đổi.

Nhạc dịu dàng rồi tắt, tiếng vỗ tay ran ran quanh mép sàn khiêu vũ. Tôi muốn nhìn xem ai đang chơi, nhưng không nhìn được quá đầu đám phái viên. Một đứa áo đỏ bước lên sân khấu. 22. Nhìn kiểu đi ngật ngưỡng thấy ngay nó đã ngấm bao nhiêu phần món thuốc của Lạc Xoong.
Thưa các quý ông quí bà,
nó nói,
đây là S… Suzerian vĩ đại, Nashira Sargas, huyết bá của… dòng giống Rephaite.
Nó lắc lư đi xuống. Tôi nén cười. Vậy ít nhất cũng bớt một đứa áo đỏ cần đối phó.
Nashira đi lên bục trong tiếng vỗ tay kéo dài bên dưới. Mụ nhìn chúng tôi. Hộ vương nhìn lại mụ.
Thưa quý ông quý bà,
mụ nói, mắt không lúc nào rời hắn,
chào mừng đến với phủ thủ Scion, Sheol I. Tôi xin được bày tỏ lòng biết ơn sự hiện diện của quý vị trong lễ kỉ niệm hôm nay.
Đã tròn hai trăm năm kể từ ngày chúng tôi đặt chân tới vương quốc Anh. Chúng tôi đã tiến một chặng dài từ năm 1859. Như quý vị đã được chứng kiến ở đây, chúng tôi đã làm mọi cách biến thành phố đầu não đầu tiên này thành một nơi xinh đẹp, tôn trọng, và trên hết, cảm thông. Cơ chế cải tạo ở nơi này cho phép các thấu thị trẻ được đón nhận vào thành phố được hưởng chất lượng cuộc sống cao nhất có thể.
Cao như trong chuồng xiếc thú.
Tật thấu thị, như chúng ta đều biết, không phải là lỗi của nạn nhân của nó. Cũng như mọi thứ bệnh tật khác, nó nhằm tới những người vô tội. Nó làm cho họ mắc chứng phi tự nhiên.

Sheol I hôm nay ăn mừng hai trăm năm công tác thiện nguyện của mình. Như quý vị được chứng kiến, công trình này đã thành công sâu sắc, trở thành hạt giống đầu tiên trong số rất nhiều hạt giống chúng tôi mong được gieo thêm. Nhờ sự thông hiểu của quý vị, chúng tôi không chỉ tiến hành được một biện pháp nhân đạo để cách ly người mắc thấu thị với xã hội thông thường, mà còn ngăn chặn được hàng trăm đợt tấn công của quân Emite vào thành. Chúng tôi là ngọn đèn hiệu thu hút chúng – như lửa thu hút thiêu thân, ngạn ngữ vẫn nói vậy.
Mắt mụ ta cũng sáng quắc như hai ngọn đèn hiệu trong bóng tối.
Nhưng quân số Emite ngày một đông đảo hơn. Đặc khu này chẳng mấy chốc sẽ không thể là lá chắn hữu hiệu nếu chỉ có mình nó. Đã có tin báo về Emite xuất hiện ở Pháp, Ireland và gần đây nhất là Thụy Điển.
Ireland. Chính vì thế mà Cathal Bell mới đến đây. Chính vì thế trông ông ta mới bồn chồn hoảng sợ thế.
Điều cấp thiết bây giờ là thành lập Sheol II, cần thắp lên ngọn lửa thứ hai,
Nashira tiếp tục.
Phương pháp của chúng tôi đã được thử nghiệm và được chứng tỏ là hiệu nghiệm. Có sự giúp đỡ của quý vị, có các thành phố của quý vị, chúng tôi hy vọng cuối cùng cũng sẽ bừng nở đóa hoa liên minh của chúng ta.

Vỗ tay. Hàm Hộ vương nghiến lại. Nét mặt hắn trông thật khủng khiếp. Điên giận. Tàn bạo. Khát máu. Tôi chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
Còn vài phút nữa sẽ bắt đầu vở kịch do chính Quản giáo loài người của chúng tôi sáng tác. Trong lúc chờ đợi, tôi xin được giới thiệu đồng ngai của mình, huyết bá thứ hai, lên đây có vài lời tuyên bố. Thưa quý ông quý bà, đây là Gomeisa Sargas.

Mụ ta chìa tay ra. Tôi còn chưa nhận ra ở đó có ai khác, thì một bàn tay khác lớn hơn đã nắm lấy nó. Tôi muốn ngừng thở. Hắn ta mặc áo choàng đen, cổ bẻ đứng lên cao quá tai. Hắn cao, thân dẻo dai, tóc vàng óng, khuôn mặt xương xẩu. Môi hắn trễ xuống, cứ như chịu sức nặng của chuỗi đá quí mỗi viên to bằng con mắt đeo quanh cổ. Trông hắn già hơn hẳn các Rephaite khác – có thể vì tư thế hắn, và vị khối mộng trường đồ sộ. Tôi cảm thấy được khối mộng trường ấy như một vách tường ép sát sọ mình. Chưa bao giờ thanh khí trong tôi thấy thứ gì cổ xưa như vậy, kinh khủng như vậy.

Chào buổi tối.
Gomeisa nhìn chúng tôi bằng vẻ lãnh đạm đặc trưng Rephaite: như một kẻ quan sát dửng dưng. Huyền quang hắn như một bàn tay giơ chặn mặt trời. Hẳn nào mà Liss sợ hắn đến thế. Chị đang quấn chặt trong mớ dây, đứng im phắc. Một lát sau, chị tuột xuống gác lửng.
Với những con người hiện đang cư trú tại Sheol I, ta có lời tạ lỗi vì đã vắng mặt quá lâu. Ta là phái viên chính của các Rephaite tại Chấp chính viện Westminster. Vì thế phần lớn thời gian ta ở trong thành với Đại Pháp Quan, thảo luận vấn đề làm thế nào để đặc khu trừng giới hoạt động hiệu quả nhất.

Như Nashira vừa nói, ngày hôm nay chúng ta ăn mừng một khởi đầu mới. Một bình minh mới đang lên: một thời đại cộng tác và hòa hợp giữa loài người và Rephaite, hai nòi giống đã xa lạ với nhau quá lâu rồi. Chúng ta ăn mừng sự chấm dứt của thế giới cũ, nơi ngu dốt và tăm tối ngự trị. Chúng ta thề sẽ chia sẻ tri thức với các người, cũng như các người đã chia sẻ thế giới của mình với chúng ta. Chúng ta thề sẽ bảo vệ các người, cũng như các người đã dành cho chúng ta nơi trú ngụ. Và, hỡi các bạn ta, ta xin hứa điều này: chúng ta sẽ không để thỏa thuận này suy suyển. Nơi đây sự thuần khiết sẽ cai trị với ngọn roi sắt. Và đóa hoa tội phạm sẽ vĩnh viễn héo tàn.
Tôi liếc nhìn bông hoa héo trong chuông thủy tinh. Hắn nhìn nó như đang nhìn một con sâu tởm lợm.
Giờ thì,
hắn nói,
xưng tụng lý tưởng thế là đủ rồi. Hãy bắt đầu vở kịch.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.