• 246

Chương 6: Cộng đồng


Số từ: 5938
Nguồn: thuquantruyen.com
Đến bình minh tôi đã trở lại phủ. Thằng gác ngày mặc áo đỏ đưa tôi chìa khóa dự phòng vào phòng Hộ vương.
Để lại trên bàn ngài,
nó nói.
Đừng có tơ tưởng giữ lại đấy.
Tôi không đáp. Tôi đi lên cầu thang tối, tránh mặt hai tên canh. Cặp mắt chúng phát sáng trong bóng tối làm tôi lạnh người, như hai cặp đèn pha tự nhiên trong đêm. Mà đây được coi là một phủ an toàn đấy. Không hiểu những nơi khác thì còn thế nào. Chuông trên tháp ngân vang, gọi những kẻ loài người về lại nhà giam. Vào đến phòng tôi khóa cửa, để chìa khóa trên bàn. Không thấy bóng Hộ vương đâu. Trong ngăn kéo bàn có hộp diêm, tôi thắp vài ngọn nến. Trong đó còn để ba đôi găng tay da đen giống hệt nhau, với chiếc nhẫn bạc lớn gắn viên đá đỏ.
Dựa vào tường có cái tủ trang trí nhỏ bằng gỗ cẩm lai màu sẫm. Tôi vừa mở cánh cửa tủ bằng kính, giác quan thứ sáu đã nhói lên. Trong đó có rất nhiều thứ dụng cụ khác nhau. Một số cái tôi đã từng thấy ở chợ đen. Vài thứ thì là numen. Còn lại là đủ thứ ô hợp: bảng viết tự động, ít mẩu phấn, cặp bảng phấn – toàn những món trang bị cầu vong vô dụng, mà đám vô minh cứ nhìn thấy thì hoắng lên cho là đồ thấu thị. Vài thứ khác, như cầu pha lê, bọn khán sư có thể dùng soi. Tôi không phải bốc sư, những món đồ này chẳng có ích gì với tôi cả. Cũng như Graffias, tôi chẳng cần đồ vật mới nối được với thanh khí. Cái tôi cần là máy trợ sinh. Chừng nào chưa tìm được nguồn ô xi thì tôi còn phải thận trọng, hạn chế đừng xuất hồn ra nhiều quá. Chính đấy là cách tôi nới rộng phạm vi tri nhận thanh khí: xuất hồn mình ra khỏi nơi trú ngụ thông thường, tới rìa ngoài cùng mộng trường của tôi. Vấn đề là ở chỗ nếu làm thế quá lâu thì phản xạ thở của tôi cũng tắt ngúm. Một thứ khác đập vào mắt tôi. Một cái hộp chữ nhật nhỏ, nắp chạm hình cách điệu bông hoa gỗ lõi. Có tám cánh. Tôi gạt móc, mở hộp. Ở trong có bốn ống thuốc nhỏ nắp gắn kín, đựng thứ chất lỏng nhơn nhớt, màu đỏ thẫm gần như đen. Tôi đóng nắp hộp. Tôi không muốn biết.
Mắt tôi giần giật mỏi.Tôi không thấy quần áo ngủ để ở đâu hết. Cũng chẳng biết tại sao tôi lại nghĩ sẽ có quần áo ngủ. Hắn đâu thèm quan tâm tôi mặc gì, hay có ngủ ngon không. Hắn chỉ cần biết là tôi còn thở. Tôi rũ ủng, nằm lên ghế nằm. Phòng lạnh như đá vì không đốt lửa, nhưng tôi không dám động vào ga trải trên giường hắn. Tôi áp má vào tay ghế nhung. Đòn tra tấn bằng flux khiến tôi bải hoải cả người. Trong lúc chập chờn giữa thức và ngủ, hồn tôi cứ trượt ra trượt vào thanh khí. Tôi quệt phải nhiều mộng trường, nhác thấy từng mảnh ký ức. Máu và đau đớn, đấy là điểm chung của chúng. Trong phủ còn có nhiều Reph khác, nhưng tâm não chúng thì như thường lệ chẳng đột nhập vào nổi. Con người thì dễ hơn, những lớp phòng ngự đã yếu đi vì sợ. Mộng trường của họ phát ánh sáng gắt và nhiễu động, dấu hiệu cho thấy họ đang phiền muộn. Cuối cùng tôi cũng ngủ.
Tôi chợt tỉnh khi nghe tiếng ván sàn cọt kẹt. Mở mắt, tôi thấy Hộ vương bước vào cửa. Ngoài hai cây nến còn đang cháy, đôi mắt hắn là luồng sáng duy nhất trong phòng. Hắn bước ngang phòng, đi về góc tôi nằm. Tôi vờ ngủ. Cuối cùng, sau phải đến hàng thiên niên kỷ, hắn cũng đi. Lần này bước chân hắn có vẻ bớt dè dặt hơn, và nghe tiếng thì tôi đoán hắn đang bị cà nhắc rất nặng. Cánh cửa phòng tắm dập đánh sầm. Cái gì lại có thể làm trọng thương một sinh vật mạnh như Rephaite? Hắn chỉ đi có vài phút. Trong vài phút ấy tôi nghe rõ từng nhịp tim đập. Khi chìa lại xoay trong ổ, tôi lại gục đầu vào tay. Hộ vương bước ra, trần truồng như tội tổ tông. Tôi nhắm mắt.
Tôi vẫn vờ ngủ trong lúc hắn đi lại cái giường bốn cọc, đánh đổ một quả cầu thủy tinh xuống sàn. Thanh khí khẽ rung động. Hắn giật màn che quanh giường, biến mất trước mắt tôi. Chỉ tới khi tâm não hắn đã yên lặng tôi mới mở mắt ngồi dậy. Không thấy có cử động nào. Tôi bước chân trần đến bên giường, luồn mấy ngón tay giữa lớp màn, hé ra vừa đủ thấy hắn. Hắn nằm nghiêng, nấp kín dưới lớp chăn đệm, da lấp lánh trong ánh tờ mờ. Mái tóc rối bời xõa trên mặt. Tôi đang nhìn, một tia sáng mảnh lách vào giữa lớp màn, gần sát cánh tay phải. Tôi gại thử mộng trường của hắn. Có gì đó không ổn. Tôi không thấy gì nhiều, nhưng có vẻ không hẳn giống mọi khi. Mỗi mộng trường đều tỏa một ánh sáng vô hình: một thứ hào quang nội tại mà giác quan vô minh không bắt được. Lúc này ánh sinh quang của hắn đang lụi dần.
Hắn nằm lặng như cõi chết. Nhìn xuống ga giường, tôi thấy lấm chấm một thứ chất lỏng sáng dìu dịu, nửa vàng nửa xanh. Nó có mùi kim loại hăng hăng. Giác quan thứ sáu cảm giác như đang động, như tôi đang hít thanh khí vào người. Tôi giở mảnh chăn nặng nề ra. Mặt trong tay hắn có vết cắn đang rỉ nước. Tôi nuốt khan. Tôi nhìn thấy dấu răng lờ mờ, thấy da bị xé toạc trong cơn điên cuồng ác loạn. Vết thương ứa những giọt sáng ửng. Máu. Đấy là máu hắn.
Chắc hắn đã nói với bọn Rephaite kia là mình có việc đi đâu đó chứ. Chắc chúng phải biết hắn đang làm trò gì nguy hiểm chứ. Chúng không thể nào tìm ra bằng chứng đổ tội cho tôi nếu hắn chết, phải không? Rồi tôi nhớ lại Liss đã nói gì trong túp nhà. Giống Reph không phải người. Chúng có trông giống ta cỡ nào thì cũng không phải là chúng ta. Làm như chúng thèm quan tâm có bằng chứng hay không. Chúng có thể ngụy tạo bằng chứng như chơi. Chúng có thể nói bất cứ thứ gì chúng muốn. Nếu hắn chết ngay trên giường này, chúng dễ dàng buộc tội tôi đã bóp cổ hắn chết. Nashira sẽ càng có thêm lý do mà khử tôi sớm hơn.
Cõ lẽ tôi nên làm thế thật. Đây là cơ hôi để tôi rũ hắn đi. Tôi đã từng giết người tôi. Tôi hoàn toàn có thể làm lại. Có ba lựa chọn cho tôi. Hoặc ngồi đây nhìn hắn chết, hoặc giết hắn, hoặc tìm cách ngăn chuyện đó. Tôi thích nhìn hắn chết hơn, nhưng có gì mách bảo tôi tìm cách cứu hắn sẽ lợi hơn. Ở Magdalen tôi khá được an toàn. Trong tình thế hiện tại, phải chuyển chỗ là điều tôi ít muốn nhất. Hắn vẫn chưa làm hại tôi, nhưng rồi sẽ đến lúc. Muốn làm chủ tôi, hắn sẽ phải khiến tôi quy thuận, tra tấn tôi, buộc tôi vâng lời bằng bất cứ cách gì cần thiết. Giết hắn ngay bây giờ, có thể tôi sẽ cứu được mình. Bàn tay tôi với lấy cái gối. Tôi làm được, tôi có thể bịt hắn chết ngạt. Phải, làm đi, giết hắn đi. Tôi duỗi mấy ngón tay, chộp lấy lớp vải bông. Giết hắn đi!
Tôi không làm được. Hắn sẽ tỉnh dậy mất. Hắn sẽ tỉnh dậy bẻ cổ tôi. Mà nếu không, tôi cũng chẳng có cách chạy trốn. Lũ gác ngoài kia sẽ cho tôi lên đu dây vì tội sát nhân. Tôi phải cứu hắn thôi. Điều gì đó mách bảo tôi không nên sờ vào mấy tấm ga. Thứ chất lỏng kia trông có vẻ không dễ chơi lắm. Ánh sáng dịu phát ra từ nó trông rất ư là phóng xạ, mà tôi vẫn chưa quên lời cánh báo lây nhiễm của Scion. Tôi đến chỗ ngăn kéo, lấy một đôi găng của hắn. Găng to đại tướng vì làm cho cỡ tay Rephaite. Ngón tay tôi không cử động mềm dẻo được. Tôi xé rách một tấm ga còn sạch. Ga mỏng dính, muốn dùng để giữ ấm thì vô ích. Xé được mấy dải dài dài, tôi mang vào phòng tắm nhúng nước nóng. Chắc chẳng đủ chữa trị đâu, nhưng biết đâu có thể cầm cự thêm vài tiếng để hắn ta tỉnh dậy đi nhờ Rephaite khác chạy chữa. Nếu hắn gặp may.
Vào lại phòng, tôi vận hết dũng khí. Trông Hộ vương, và khi tôi chạm vào hắn, có cảm giác như chết rồi. Cái lạnh thấm cả qua găng tay. Da hắn đã đổi sắc xam xám. Tôi vắt khô dải ga, bắt đầu lau vết thương. Ban đầu tôi rất e dè, nhưng hắn không cựa quậy. Chắc hắn sẽ không thức dậy. Qua cửa sổ, tôi thấy ánh nắng đùa giỡn ngoài kia đang thay đổi. Tôi vắt nước lên vết thương, rửa sạch máu và đất cát giắt vào thịt. Sau khoảng thời gian có lẽ phải hàng giờ, trông cũng đã có tí bớt phần thảm hại. Tôi đã thấy ngực hắn dâng lên hạ xuống, thấy họng hắn khẽ phập phồng. Tôi lấy một mảnh ga khác đắp lên vết thương, dùng khăn thắt lưng của mình cố định miếng băng dỏm đó rồi kéo chăn phủ lên cánh tay. Giờ sống được hay không là tùy vào hắn. ~~
Mấy tiếng sau tôi tỉnh dậy. Nghe cái im lặng tôi biết trong phòng vắng người. Giường đã xếp lại. Ga đã thay. Màn đã buộc lại bằng dây màn thêu, vuốt ve tường trong ánh trăng. Hộ vương đã đi rồi.
Hơi nước đọng chảy thành dòng trên cửa sổ. Tôi ra ngồi cạnh lò sưởi. Không thể nào là tôi tưởng tượng ra toàn bộ cảnh đó, phải không, trừ phi tôi vẫn còn mê sảng vì flux – nhưng tôi đã tiêm thuốc giải rồi mà. Máu đã sạch. Vậy thì có nghĩa là Hộ vương, vì lý do riêng nào đó của hắn, đã lại đi ra ngoài. Trên giường để bộ đồng phục sạch, kèm thêm một lời nhắn nữa. Vẫn nét chữ rắn rỏi, chỉ viết độc một chữ: Mai.
~~ Vậy là hắn ta không chết trong lúc ngủ. Còn việc huấn luyện cho tôi lại phải chờ thêm một ngày. Găng tay đã biến mất. Chắc hắn lấy đi rồi. Tôi vào phòng tắm, kỳ cọ tay bằng nước nóng. Tôi thay đồng phục, lấy ra ba viên thuốc trong vỉ rồi vứt xuống bồn rửa. Hôm nay tôi phải tìm hiểu nhiều hơn. Tôi không cần biết Liss nói gì – chúng tôi không thể chấp nhận chuyện này được. Tôi cóc thèm biết bọn Reph đã ở đây hai trăm năm hay hai triệu năm: tôi sẽ không cho phép chúng lợi dụng khả năng thấu thị của tôi. Tôi không phải lính đánh thuê cho chúng, chị cũng không phải món ăn của chúng.
Cô ả gác đêm cho tôi qua cổng. Tôi đến thẳng xóm Tổ Quạ, mua một bát cháo. Nhìn như xi măng và vào miệng cũng dở không kém, nhưng tôi cố ép mình ăn. Chị bếp nhà trò thì thầm cho biết Suhail đang đi rỏn, nên tôi không thể ngồi xuống ăn được. Đổi lại tôi hỏi chị ta có biết chỗ nào may ra tìm được Julian không, và cố gắng miêu tả nó thật kỹ. Chị ta bảo tôi thử ra trung tâm tìm xem, nêu tên và vị trí từng phủ rồi quay lại bên bếp dầu. Tôi đứng ở một góc tối. Vừa ăn tôi vừa nhìn những người đi lại quanh quẩn xung quanh. Ai cũng có cặp mắt đã tắt sinh khí. Quần áo đủ màu trên người trông dường như xúc phạm họ, như hình vẽ bậy trên bia nhà mồ.
Đúng là phát ớn, hử?

Tôi nhìn lên. Đấy là con bé thiên cầm bị bắt cùng tôi đêm đầu tiên. Tay nó băng bó miếng giẻ bẩn thỉu. Vẻ buồn chán, nó ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tilda.

Paige,
tôi đáp.

Tao biết rồi. Tao có nghe mày về Magdalen.
Tay nó cầm một điếu giấy cuộn. Một đầu cuộn giấy bốc lên thứ khói nồng nặc, có mùi hương liệu và nước hoa. Tôi nhận ra hương thạch thảo tím.
Làm miếng?

Cảm ơn, tao không hút.

Tiểu thư quá, mỗi tí vương vị ấy mà. Khá hơn cồn.

Cồn, tức cồn thuốc phiện, là trái cấm khoái khẩu của đám vô minh sẵn lòng bị bóp méo tâm não. Không phải kẻ nào cũng thích Ôxiđuvi. Đôi lúc lại có tên vô minh bị tóm vì nghi là phi tự nhiên, rốt cục đám Vệ Đêm phát hiện chỉ là do chúng nốc quá nhiều cồn đốt họng. Món đó chẳng ép phê gì với thấu thị - chẳng đủ làm móp mộng trường của chúng tôi. Chắc Tilda chỉ chơi cho có cái chơi.
Kiếm đâu ra thế?
tội hỏi. Tôi không tin nổi bọn Reph lại cho phép dùng ma dược thanh khí.
Ở đây có một lão thầy lang đong theo thang. Nói lão đã ở đây từ Mùa Xương XVI.


Lão đã ở đây bốn mươi năm?

Từ ngày lão trẻ trâu hăm mốt. Tao có nói chuyện qua với lão. Lão có vẻ ô kê.
Nó lại chìa điếu thuốc.
Mày chắc là không muốn làm một choác chứ?

Tao kiếu.
Tôi im lặng nhìn nó hút. Tilda có bàn tay thành thạo của một con nghiện thạch thảo, hay một
triều thần
như chúng nó tự xưng; chỉ bọn đó mới gọi một pao là một
thang
. Biết đâu nó có cách giúp tôi.
Sao mày không đi huấn luyện?


Gia chủ chạy đâu đó rồi. Sao mày không đi?

Cũng rứa. Gia chủ mày là ai?

Terebell Sheratan. Mụ có vẻ chằn phết, nhưng tới giờ mụ vẫn chưa thử nện tao.


Ờ.
Tôi nhìn nó hút.
Mày có biết chúng nó cho mình thuốc gì không?
Tilda gật đầu.
Viên nhỏ màu trắng là thuốc tránh thai phổ thông. Tao lạ là mày chưa biết đấy.

Thuốc tránh thai á? Để làm gì?


Để chúng ta khỏi đẻ đái lung tung, tất nhiên rồi. Và khỏi vấy máu bẩn lung tung nữa. Thế mày thực tình muốn đi giũ giẻ ở cái chốn này hẳn?
Nói cũng có lý.
Thế viên đỏ?

Bổ sung sắt.


Còn viên xanh?

Hử?

Viên thứ ba đó.


Làm gì có.

Viên nhộng ấy,
tôi hỏi dồn.
Màu xanh hơi ô liu. Vị đắng.
Tilda lắc đầu.
Xin lỗi, tao chịu. Nếu mày mang một viên đến, tao có thể xem thế nào.

Bụng tôi quặn lại.
Tao sẽ mang,
tôi nói. Nó sắp nuốt một ngụm đầy khói thì tôi cắt ngang:
Mày đi cùng Carl, phải không? Hôm diễn văn ấy.

Tao không chơi với thằng phản phé đó.
Tôi nhướng mày. Tilda phả ra một làn khói màu hoa cà.
Mày không nghe kháo à? Nó đổi phe rồi. Con nhỏ xem tướng tay ấy – Ivy, cái con tóc xanh ấy – nó tóm được nhỏ tỉa thức ăn của một đứa thong manh. Đem tâu với gia chủ của con kia. Mày phải thấy con bé bị bọn kia làm gì.

Nói đi.


Đánh đập. Cạo trọc đầu. Tao không muốn nói chuyện đó.
Hai bàn tay nó run rất khẽ.
Nếu phải làm thế mới sống sót được ở cái đất này, thì cứ cho tao về thẳng thanh khí. Tao sẽ ngoan hiền mà đi.
Im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi. Tilda ném điếu thạch thảo.
Mày có biết Julian ở phủ nào không?
lát sau tôi nói.
26 ấy.


Thằng hói ấy à? Trinity, hình như thế. Mày có thể ngó qua cổng đằng sau chỗ đó, bọn ma mới đang huấn luyện ở đấy, trên bãi cỏ. Miễn đừng để đứa nào trong số chúng nó thấy mày.
Tôi để nó lại một mình, vấn điếu nữa. Thạch thảo có thể chết người. Có lẽ đấy là loại cây bị lạm dụng nhiều nhất chốn đường phố. Dân nghiện xúm đầy những nơi như Đảo Jacob. Hoa nó có nhiều màu, trắng, xanh lam, hồng, tím, mỗi loại tác động đến mộng trường một cách khác nhau. Eliza nghiện thạch thảo trắng hàng năm trời, chị kể cho tôi rất nhiều chuyện. Đối lập với hoa lam là thứ trả lại ký ức, hoa trắng gây ra hiệu ứng chúng tôi gọi là xóa trắng, tức là mất trí nhớ cục bộ. Có hồi chị còn quên cả họ mình. Sau này chị bắt đầu dính tím, bảo vậy tốt cho vẽ vời hơn. Chị đã bắt tôi thề không bao giờ đụng đến bất kỳ loại ma dược thanh khí nào, và tôi thấy không việc gì phải trái lời cả.
Tôi còn đang lạnh người vì biết mình có viên thuốc khác. Trừ phi chính Tilda có hai viên mới là bất thường. Sẽ phải hỏi thêm người khác. Phủ Trinity mặt quay ra phố có lính gác. Tôi đi vòng quanh mép xóm ổ chuột, dựa vào kiến thức lõm bõm về thành phố đoán mò cổng sau phủ ở đâu. Rốt cuộc tôi cũng tới được ngoài hàng rào bao quanh khuôn viên mênh mông của nó. Tilda đoán đúng: một toán áo trắng đang ở trên bãi cỏ, có một Reph nữ hướng dẫn. Julian có trong đó. Chúng đang dùng chùy gai đánh các vong bay qua không khí, soi sáng nhờ ánh đèn khí đốt xanh lục. Ban đầu tôi nghĩ đấy là numen, là những đồ vật có thể cho thanh khí truyền qua, vẫn được bốc sư sử dụng, nhưng tôi chưa thấy đồ vật dùng để điều khiển vong hồn bao giờ. Tôi trao mình cho giác quan thứ sáu. Mộng trường lũ trẻ loài người túm tụm lại một chỗ trong thanh khí, ả Reph đóng vai một thứ nam châm kết nối. Chúng bị hút về phía ả ta như thiêu thân hút về ánh đèn.
Đúng lúc đó ả Reph quay sang nhắm Julian. Ả vung cây chùy, đánh một vong giận dữ lao ầm ầm về phía nó. Nó nện lưng xuống đất đánh ầm, nằm choáng váng.
26, dậy.
Julian không nhúc nhích.

Đứng lên.
Nó không đứng nổi. Làm sao nổi – nó vừa bị một vong điên cuồng lao trúng giữa mặt. Không đứa thấu thị nào có thể cứ thế đứng lên sau cú đó. Ả gia chủ đá một cú rất mạnh vào bên đầu nó. Lũ áo trắng đều lảo đảo lùi lại, như sợ tiếp đó ả sẽ quay sang mình. Ả đánh mắt lạnh lùng nhìn chúng rồi lướt đi về phía phủ, vạt áo đầm đen căng phồng sau lưng. Mấy đứa kia liếc mắt nhìn nhau rồi đi theo. Không đứa nào ở lại giúp Julian. Nó gập người cuộn tròn trên cỏ. Tôi tìm cách đẩy cổng mở, nhưng vướng chuỗi xích rất nặng.

Julian,
tôi gọi. Nó cựa quậy rồi ngẩng đầu. Thấy tôi, nó dựng người đứng dậy đi ra cổng. Mặt nó loang loáng mồ hôi. Sau lưng nó, ánh đèn tắt phụt.
Bà ta ưng tao ghê lắm,
nó nói. Miệng nó nhệch ra cố cười.
Tao là học trò ưu tú nhất của bà ta.


Vong gì đấy?

Chỉ là một con ma già thôi.
Nó dụi cặp mắt mệt mỏi.
Xin lỗi, tao vẫn còn ảo giác.

Mày thấy gì?

Ngựa. Sách vở. Lửa.
Con ma đã lưu lại ảnh tượng từ cái chết của nó. Đánh hồn chiến có cái mặt khó chịu vậy.
Reph nào đấy?
tôi hỏi.

Tên là Aludra Chertan. Tao chẳng hiểu sao ả xung phong làm gia chủ nữa. Ả ghét chúng mình.

Chúng nó đứa nào cũng ghét chúng mình.
Tôi nhìn ra bãi cỏ. Aludra vẫn không quay lại.
Mày ra ngoài được không?

Để tao thử xem.
Nó đưa tay ôm đầu và nhăn mặt.
Gia chủ mày đã ăn mày chưa?


Tao hầu như chẳng gặp hắn mấy.
Điều gì đó mách bảo tôi đừng có kể vụ đêm qua.
Aludra ăn Felix hôm qua. Lúc tỉnh dậy nó cứ run bắn từng chặp. Ả vẫn bắt nó tập.

Nó có sao không?


Bết xê lết. Hai giờ liền không cảm thấy thanh khí.

Chúng nó đúng là điên mới đi làm thế với dân thấu thị.
Tôi nhìn qua vai đề phòng có lính gác.
Tao sẽ không để chúng nó ăn tao đâu.

Đấy là nếu mày còn được lựa chọn.
Nó tháo cây đèn trên cổng.
Gia chủ mày có tiếng lắm đấy. Mày nói hầu như chẳng gặp hắn mấy à?


Hắn suốt ngày đi ra ngoài.

Vì sao?

Ai biết được.

Julian nhìn tôi hồi lâu. Đứng sát thế này, tôi nhận ra nó cũng là dân mãn nhãn giống như Liss. Những người bán nhãn có thể tùy ý tắt bật tuệ nhãn nhìn hồn, nhưng Julian lúc nào cũng buộc phải thấy từng sợi năng lượng nhỏ.
Để tao ra ngoài,
nó nói.
Tao không ăn gì từ sáng hôm qua rồi. À tối hôm qua chứ. Gì cũng được.

Mày có lấy phép được không?


Để tao hỏi xem.
Tôi nhìn bóng nó khuất vào phủ. Chợt nhận ra có thể nó sẽ chẳng bao giờ đi ra. Tôi chờ nó gần xóm Tổ Quạ. Suýt bỏ cuộc thì một bóng áo trắng đập vào mắt tôi. Julian ló ra qua ô cửa nhỏ, tay che mặt. Tôi vẫy nó.

Chuyện gì thế?

Chuyện phải đến.
Giọng nó tắc nghẹt.
Ả bảo tao muốn thì cứ đi ăn, nhưng sẽ chẳng ngửi được mùi gì đâu. Cũng chẳng nếm được vị gì.
Nó bỏ tay ra. Tôi thở gấp. Máu rỉ ra trên cằm nó đặc, đen thẫm. Chỗ dưới hai mắt bắt đầu bầm lên. Mũi nó sưng phồng, mạch máu vỡ ngang dọc.
Mày phải chườm đá đi.
Tôi kéo nó vào sau một bức tường gỗ dán.
Vào đây. Đám nhà trò sẽ có thứ chữa được.


Tao không sao. Chắc là không gãy đâu.
Nó sờ lên sống mũi.
Mình phải nói chuyện.

Mình sẽ vừa ăn vừa nói.
Trong lúc đưa Julian lần đường qua Tổ Quạ, tôi nhìn quanh xem có món nào làm vũ khí được không. Những thứ thô thiển thôi cũng được: kẹp tóc nhọn hay mảnh thủy tinh, kim loại cũng được. Nhưng chẳng thấy gì cả. Nếu đúng là đám nhà trò không được vũ trang, thì giả sử bọn Emite xông vào thành phố họ sẽ chẳng có cách nào tự vệ. Đám Reph và bọn áo đỏ là thứ duy nhất bảo vệ họ.
Trong lều nhà bếp, tôi ép Julian ăn một bát bọt và ít xốp, rồi tuồn mấy món numen còn lại cho một bốc sư đổi lấy gói paracetamol ăn trộm. Gã đó chẳng chịu nói gã thuổng của ai hay bằng cách nào, vừa cầm được nắm kim là lặn luôn vào đám đông. Chắc gã là bốc châm thật. Tôi dẫn Julian vào góc tối.
Uống đi,
tôi nói.
Đừng để ai thấy.
Julian không đáp. Nó lấy hai viên rồi chiêu nước cái ực. Trong một túp nhà bỏ không tôi tìm thấy cái giẻ với ít nước, đưa nó lau sạch các vết máu đang khô.

Vậy thì,
nó nói giọng khản đặc,
chúng ta đã biết gì về lũ Emite này?

Zê rô về phần tao.

Tao có hóng được ít chuyện về tình hình cái nơi này nếu mày muốn nghe.


Tao không muốn mới lạ.

Bọn áo trắng được huấn luyện các bài cơ bản mất vài hôm. Chủ yếu là luyện hồn chiến – chứng tỏ mình biết kết bè vong, kiểu kiểu đó. Xong thì tới bài thi đầu tiên. Lúc đó mày sẽ phải kiểm chứng công năng của mày.

Kiểm chứng thế nào?


Chứng minh là nó dùng được. Bốc sư phải đoán quẻ, thanh đồng phải mời vong nhập vân vân.

Thế nào thì chúng nó tính là dùng được?

Mày phải làm gì đó chứng minh là mày trung thành. Tao có hỏi thằng gác ở Trinity. Nó không chịu nói rõ, nhưng cũng nói vì nó đoán mà có người khác bị đưa về Sheol I. Mày phải cho chúng nó thấy được cái gì chúng muốn thấy, kể cả là khiến một con người khác gặp nguy.

Họng tôi thắt lại.
Thế còn bài thứ hai?

Có dính gì đó đến bọn Emite. Tao đoán là nếu sống sót thì sẽ lên áo đỏ.
Tôi đưa mắt nhìn quanh túp nhà. Trong số nhà trò thấy một hai kẻ áo vàng.
Kia kìa,
Julian nói khẽ.
Ở góc nhà ấy. Nhìn bàn tay.

Tôi nhìn theo mắt nó. Một cô gái trẻ đang xúc cháo và nói chuyện với một người đàn ông bộ dạng ốm yếu. Ba ngón tay cô chỉ còn là đốt cụt. Nhìn quanh phòng lần nữa, tôi nhận ra thêm nhiều dấu thương tật: người này mất bàn tay, người kia có vết cắn hay vết móng vuốt để sẹo trên chân tay.
Vậy chắc quả là chúng nó khoái xơi thịt người thật,
tôi nói. Liss không nói dối.
Có vẻ.
Julian chìa bát ra.
Mày muốn ăn nốt không?


Không, cảm ơn.
Chúng tôi ngồi lặng một hồi. Tôi không nhìn tiếp, nhưng không thể dừng nghĩ tới thương tật của những người kia. Họ đã bị gặm như gặm xương gà rồi vứt ra đống rác rưởi. Ở cái bãi quạ tha khốn khổ, không phương phòng thân này, lúc nào họ cũng phơi ra trước hiểm nguy. Tôi không muốn đám Rephaite biết tôi là ai. Mà muốn qua vòng thi đầu, tôi sẽ phải cho chúng biết.
Tôi có muốn qua không? Tôi luồn tay vào tóc, ngẫm nghĩ. Tôi phải đợi xem Hộ vương muốn tôi làm gì đã, khi hắn về. Số phận tôi phụ thuộc quá nhiều vào hắn. Quan sát đám nhà trò một lúc, tôi chợt nhìn ra một khuôn mặt quen: Carl. Xung quanh lặng đi. Đám nhà trò rẽ ra nhường đường cho nó, ai cũng cụp mắt xuống. Tôi ngỏng cổ nhìn qua đầu họ, nhận ra họ nhìn gì: nó mặc áo hồng. Nó vào xóm Tổ Quạ làm quái gì chứ?
Tilda có bảo tao nó qua vòng đầu rồi,
tôi nói với Julian.
Mày đoán nó phải làm gì? Cứ xì đểu Ivy là xong à?


Nó là bốc sư. Chắc nó phải nhìn tách trà kiếm bà cô quá cố là cùng,
nó đáp.
Đấy là chiêm thuật. Mà không phải mày cũng là bốc sư hả?

Chưa bao giờ chính mồm tao nói mình là bốc sư cả.
Nó mỉm cười yếu ớt.
Không chỉ mày có huyền quang đánh lạc hướng đâu.

Câu đó làm tôi suy nghĩ. Bốc sư vẫn bị coi là hạng thấp nhất trong số thấu thị, và hiển nhiên là nhiều như chó con – có thể nó coi danh hiệu đó là lăng mạ. Hoặc cũng có thể tôi không giỏi nhận dạng các thấu thị như Jax vẫn tâng bốc. Không biết lúc này Jax đang làm gì? Có lo lắng cho tôi không? Nhưng chắc chắn là ông phải lo rồi – tôi là mộng hành của ông, đồng tử của ông. Rồi ông sẽ làm thế nào tìm ra tôi thì tôi không biết. Có thể Dani hoặc Nick sẽ nghĩ ra cách. Cả hai đều làm cho Scion. Chắc đâu đó phải có giấu cơ sở dữ liệu tù nhân của tòa Chấp chính chứ.
Họ tìm cách mua chuộc nó kìa.
Julian theo dõi hai nhà trò đang chìa numen về phía Carl bắt chuyện.
Chắc họ nghĩ bây giờ nó có tiếng nói gì đó với lũ Reph.

Trông có vẻ là thế thật. Carl phẩy tay xua đi, cả hai rút lui.
Julian,
tôi hỏi,
mày có mấy viên thuốc?

Một thôi.


Trông thế nào?

Tròn, màu đỏ. Chắc là sắt.
Nó húp bọt.
Sao hỏi thế, mày có mấy?
Tất nhiên rồi. Scion có thể chế ra thuốc tiêm ngừa thai cho nam đấy, nhưng chẳng việc gì phải triệt sản cả hai giới cả. Tôi tránh khỏi phải trả lời chính là nhờ Carl.

Thế là tao nhìn vào viên đá,
nó đang khoe khoang với một đứa áo trắng, xung quanh có vài hề xiếc hóng chuyện,
và tao quyết định sẽ soi tìm những gì bà ấy mong muốn. Hóa ra là bà ấy hết sức mong mỏi tìm cái kẻ nào đó gọi là Nhiếp Hồn Trắng, và tất nhiên vừa nhìn thấy mặt là tao biết đích xác kẻ đó ở đâu. Xem ra đấy là lão nghiệt chủ phân khu I-4.
Cứ như vừa có thần chết phả hơi thở lạnh vào mặt tôi. Đấy chính là Jaxon.
Paige?
Julian gọi.

Tao không sao. Chờ một giây.
Chưa kịp ý thức thì tôi đã bước thẳng về phía Carl. Mắt nó muốn lồi ra khỏi mặt khi bị tôi túm áo lôi vào góc nhà.
Mày thấy cái gì?

Giọng tôi rít lên rất dữ tợn. Carl nhìn trân trối, cứ như tôi vừa mọc thêm một cái đầu.
Sao cơ?

Mày bảo gì mụ ta về Nhiếp Hồn Trắng hả Carl?

Tao là XX-59-1.


Tao cóc cần biết. Mày thấy gì, nói ngay.

Tao không hiểu chuyện này liên quan gì đến mày.
Nó nhìn xuống cái áo trắng trên người tôi.
Xem ra mày không phất nhanh như mọi người tưởng nhỉ. Mày làm gì phật ý ngài gia chủ đặc biệt à?
Tôi ghé sát mặt xuống chỉ cách nó chừng năm phân. Mặt nó nhìn gần càng giống mặt chuột.

Tao không đùa với mày, Carl,
tôi hạ thấp giọng.
Tao cũng không ưa tụi trở cờ. Mày thấy gì nói ngay.
Mấy cây đèn bão gần đó bập bùng. Có vẻ không ai nhận ra – bọn nhà trò đã quay sang các việc khác – nhưng Carl thì thấy. Mắt nó ánh lên hoảng sợ.
Tao không thấy chính xác ông ta ở đâu,
nó thú nhận,
nhưng tao có thấy một đồng hồ mặt trời.

Mày soi thấy nó?


Ừ.

Mụ ta muốn làm gì Nhiếp Hồn?
Tay tôi siết chặt trên áo nó.
Tao không biết. Tao chỉ làm theo bà ấy nói thôi.
Nó bứt ra khỏi tôi.
Mày hỏi ba cái chuyện này làm gì?

Máu đập rần rần trong tai tôi.
Chẳng có gì đâu.
Tôi buông áo nó ra.
Xin lỗi. Chẳng qua tao căng thẳng về chuyện thi thố quá thôi.
Carl dịu lại và tươi hẳn lên.
Cái đó thì hẳn rồi. Tao tin là mày sẽ được lên màu sớm thôi.

Thế sau đó thì sao?


Sau màu hồng á? Thì ta được vào binh đoàn, tất nhiên rồi! Tao thèm được tẩn cái tụi Vo Ve hôi hám ấy quá đi mất. Tao sẽ lên đỏ nhanh thôi.
Chưa gì nó đã bị đám kia hớp hồn rồi. Đã bắt đầu đúc thành khuôn một tên lính, một tên sát thủ. Tôi cố rặn ra nụ cười rồi bỏ đi. Carl tự đắc cũng là phải. Nó là một khán sư giỏi. Nó đã nhờ Nashira mà bắt một đối tượng hiện hình, nhìn thấy đối tượng đó trên bề mặt phản quang của numen nào đó nó dùng. Công năng của bốc sư, cũng như một vài chiêm sư, là ở đó. Chúng còn có thể hợp nhất công năng của mình với mong muốn của một người khác – gọi là thân chủ - để đoán tương lai. Bọn bốc bài và xem chỉ tay làm thế suốt. Jaxon có chê bai sùi bọt mép thì cũng phải công nhận cái đó nhiều khi rất tiện. Thanh khí cũng như Scionet: một mạng lưới kết nối các mộng trường, chỉ cần nhấn nút là tiếp cận được thông tin trong từng cái. Thân chủ trở thành một thứ công cụ tìm kiếm, một cách để nhìn bằng mắt các vong dạt.
Carl đã biến được Nashira thành thân chủ đắc ý cho mình. Không chỉ thấy Jax, nó còn thấy cả chỉ dẫn về vị trí của ông. Thấy một trong sáu mặt đồng hồ trên cột. Tôi phải cảnh cáo cho ông. Càng sớm càng tốt. Tôi không biết mụ ta muốn gì ở Jax, nhưng tôi không để mụ bắt ông về đây đâu. Julian đi theo tôi ra ngoài.
Paige à?
nó nắm tay áo tôi.
Nó bảo gì mày vậy?


Chẳng có gì.

Mày tái nhợt đi kìa.

Tao khỏe mà.
Chỉ đến khi thấy miếng xốp nó cầm tôi mới nhớ ra Seb.
Mày có định ăn cái đó không?


Không. Mày muốn ăn à?

Tao không. Seb cơ.

Mày thấy nó ở đâu?


Nhà Vô Minh.

À phải. Vậy ở London chúng nó nhốt thấu thị, còn đây nhốt vô minh à?

Chắc chúng nó thấy thế là có lý.
Tôi bỏ miếng xốp vào túi.
Mai gặp nhé. Chiều tối hả?


Chiều tối.
Nó ngưng lại.
Nếu tao ra được.
~~ Khi tới nơi tôi thấy Nhà Vô Minh tối om. Đèn đóm bên ngoài cũng đã tắt hết. Tôi biết khôn hồn thì đừng thử nói ngọt với Graffias nữa, mà trèo luôn lên ống thoát nước.

Seb?
Phòng không hề có ánh sáng. Tôi ngửi thấy không khí bên trong ấm và lạnh. Seb không trả lời. Tôi nắm song cửa, đu người lên gờ.
Seb,
tôi gọi khẽ.
Em có trong đó không?

Nhưng không có ai. Trong phòng này chẳng có mộng trường nào hết. Mà cả vô minh cũng có mộng trường, dù đơn điệu không màu. Chẳng có tín hiệu cảm xúc hay hoạt động tinh thần nào. Seb đã biến mất. Có thể chúng đưa nó tới phủ nào làm việc thôi. Có thể nó sẽ lại về. Hoặc có thể đây là cái bẫy.
Tôi lấy miếng xốp trong túi nhét qua chấn song rồi theo ống nước tụt xuống. Phải đến khi đặt chân lên đất rắn tôi mới thấy an toàn. Nhưng không được lâu. Vừa quay mình về phía trung tâm thành phố, tay tôi đã bị bóp cứng như gọng kìm. Hai con mắt bốc lửa đanh thép chĩa vào mắt tôi...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mùa xương.