• 488

Chương 1: Rơi vào bầy trẻ con


Lại nhắm mắt, lại… trợn mắt!

Cắn lưỡi... Oa oa oa...

Tiếng khóc đinh tai nhức óc lập tức chiếm lĩnh không gian khoảng mười mét vuông, đám trẻ con đang khóc sướt mướt bị cô dọa sợ mất một giây. Sau đó, cả lớp học lại vang lên tiếng khóc rung trời!

Lũ trẻ khóc liên tục, khóc không biết mệt mỏi khiến cho hai cô giáo trẻ tuổi và một cô hỗ trợ, ai nấy đều toát đầy mồ hôi.

Ngày 1 tháng 9 là ngày khai giảng, nhưng...

Không phải ngày khai giảng đại học…

Không phải ngày khai giảng trung học…

Cũng không phải ngày khai giảng tiểu học…

Mà là ngày khai giảng của lớp nhà trẻ, lớp học thấp nhất trong cuộc đời học sinh, ngay cả mẫu giáo bé cũng không bằng.

Không sai!

Lục Thi Nhã hai mươi sáu tuổi trùng sinh thành Lục Thi Nhã ba tuổi.

À không, nói đúng hơn là trùng sinh thành Lục Thi Nhã hai tuổi rưỡi, cao 90cm, hiện đang đi học ngày đầu tiên tại trường mẫu giáo song ngữ.

Không cần soi gương, cô cũng biết lúc này mình khó coi đến thế nào.

Một linh hồn 26 tuổi buộc tóc hai bên, má núc ních, khi cười rộ lên thì chẳng nhìn thấy mắt đâu...

Lục Thi Nhã dùng cánh tay dài mấy cm của mình nhéo cái bụng mỡ đang tồn tại...

Grừ! Grừ! Grừ!

Trả tôi ngực 36D! Trả tôi eo mỏng như tờ giấy A4!

Trả tôi bộ móng tay hoa hồng vừa vẽ hôm qua!

Trả tôi 26 năm cuộc đời tươi đẹp!

Ông trời ơi, rốt cuộc Lục Thi Nhã tôi làm sai cái gì?

Bàn tay múp thịt bưng kín khuôn mặt, không phải cô sắp đính hôn sao? Đi xem mắt mười mấy lần mới gặp được một người đàn ông cực của cực phẩm, chuyện cưới gả cũng bàn bạc xong rồi, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn sắp bắt đầu rồi... vậy mà đi ngủ một giấc, thức dậy liền trùng sinh!

Cô mới chỉ YY về một nam chính phúc hắc, thuộc hệ trung khuyển, có bàn tay vàng trong một truyện trùng sinh, chứ chưa từng nghĩ rằng loại chuyện không hề có tính lý luận khoa học này lại xảy ra đối với mình.

() YY: ảo tưởng

Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu… Lục Thi Nhã cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, sắp nổ đến nơi rồi…


Bạn đừng khóc nữa, ăn bánh… ăn bánh quy gấu đi…


Lục Thi Nhã bị giọng nói non nớt
giật điện
làm cho nổi da gà toàn thân. Xuyên qua khe hở ngón tay múp míp, cô nhìn thấy một đứa bé có khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt sáng ngời đứng trước mặt mình.

Lục Thi Nhã còn chưa hồi hồn, đứa bé kia đã nhét bánh vào miệng cô. Vị ngọt mềm thấm vào vị giác, mà Lục Thi Nhã vốn hơi đói, nên bất giác
cắn
luôn cái bánh quy gấu và... cả ngón tay của đứa bé kia!

Cho đến khi thấy đôi mắt của đứa bé lấp lánh ánh nước, đáng thương nhìn cô, cô mới phát hiện mình vừa làm ra chuyện vô sỉ gì.

Cô thẹn đỏ cả mặt.


Bé à, chị không cố ý...


Oh my god, cái giọng nói non nớt này!

Qua một giây mà Lục Thi Nhã vẫn còn chưa hồi hồn. Mẹ nó, cái giọng nói này như đến từ trời cao vậy!

Bé trai đầu nấm rưng rưng nước mắt, nhíu mày tò mò nhìn Lục Thi Nhã, khiến Lục Thi Nhã rơi vào trạng thái nổi điên lần nữa.

Không phải cô không có tình yêu với giống loài mang tên
trẻ em
này, mà là giống loài này thật sự rất khó giải quyết, khó giải quyết hơn cả thi cử gấp mười nghìn lần.

Hu hu, thật đau đầu!

Làm sao để dỗ trẻ con đây?

Nhớ năm xưa, hình như mẹ cô thường kéo cô lại rồi vỗ vỗ lưng dỗ dành.

Vì vậy, khi Lục Thi Nhã ngốc nghếch phát hiện hai cánh tay múp míp của mình ôm được cái đầu nấm thì đứa bé trong ngực cô đã gào khóc toáng lên, đại khái là do bị thịt ép thở không nổi.

Một cô giáo vội vàng chạy tới kéo Lục Thi Nhã ra, trong mắt đầy tức giận.

Cái ánh mắt hung dữ đến độ có thể giết người này! Sao người như thế này có thể làm cô giáo nhà trẻ được chứ? Thật sự là ám hại mầm non của tổ quốc mà!


Lục Thi Nhã, không được ức hiếp bạn, nghe không!


Lục Thi Nhã nhìn bảng tên của cô giáo, Trương Vĩ.

Hoàn toàn không có ấn tượng gì hết!

Lục Thi Nhã nhìn cậu nhóc đầu nấm, dưới hàng lông mi dài còn treo vài giọt nước mắt, trong lòng cô bất giác thấy áy náy. Thôi bỏ đi, việc nhỏ không nhẫn được, sao thành việc lớn? Cô nên suy nghĩ cho tình cảnh hiện tại của mình, bây giờ cô là một người yếu ớt trói gà còn không chặt.

Cô giáo Trương Vĩ ôm đứa bé xinh đẹp ra chỗ khác.

Lúc nãy Lục Thi Nhã khóc gần nửa tiếng nên hiện giờ mi mắt cũng sưng đỏ. Cô lấy chiếc khăn tay mà mẹ cô may cho lau nước mắt nước mũi.

Sau đó, cô nhìn lướt qua cả lớp học bằng ánh mắt u buồn. Lúc này, đám trẻ con như mới vừa cai sữa, gào khóc ầm ĩ. Cô lại nhìn đồng hồ hình nhân vật hoạt hình trên tường.

Đáy lòng lại gào thét một tiếng nữa, giờ mới có 10h sáng!

Trước đây, mẹ cô thường kể khi cô đi học nhà trẻ, mẹ cô sợ cô không chịu ở lại nhà trẻ, nên cố ý dỗ cô ngủ tới 9h, đợi cô thức dậy thì cô đã ở trong lớp học rồi. Cô luôn cho rằng đó là chuyện đùa, không ngờ mẹ cô thật tuyệt vời, chuyện như vậy mà cũng có thể làm được.

Vì vậy, người nào đó vừa trùng sinh, mở mắt ra lại không thấy một người thân nào bên cạnh mà trước mắt chỉ có một đám nhãi con lít nhít.

Lục Thi Nhã đang vắt hết óc suy nghĩ thì một mùi thối từ bên cạnh bay đến. Cô quay lại nhìn, một bé trai đen nhẻm đang ôm đũng quần gào khóc. Cô giáo đi tới, kéo quần bé trai xuống, một
đống
vàng tươi lóa mù mắt chó của Lục Thi Nhã, hại cô suýt nữa thì nôn cái bánh quy gấu vừa ăn ra.

Lục Thi Nhã chạy thẳng ra cửa. Mẹ ơi, con muốn về nhà! Hu hu hu...

Cô giáo nhà trẻ biết tỏng mấy đứa trẻ sẽ nhân cơ hội chạy ra ngoài nên đã khóa chặt cửa lớp lại, Lục Thi Nhã bi thảm bị cô giáo hỗ trợ xách về. Chạy ba lần bốn lượt đều bị túm lại, cuối cùng Lục Thi Nhã phải nhận mệnh nằm ườn trên bàn học.

Người ta nói, vì cuộc sống đương thời có quá nhiều điều hối tiếc nên mới trùng sinh để báo thù phục hận hay thay đổi vận mệnh gì gì đó. Nhưng Lục Thi Nhã thật sự hài lòng với cuộc sống của mình, chỉ cần kết hôn nữa là cuộc đời của cô hoàn toàn mỹ mãn. Ba mẹ khỏe mạnh, sự nghiệp học hành ổn định, lại còn tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền…

Cuộc sống tốt như vậy, tại sao cô lại phải chịu tội
sống lại
một lần nữa?

Nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn ú na ú nần của mình, Lục Thi Nhã chỉ muốn cắn bỏ lớp mỡ của nó đi.


Cho bạn!


Giọng nói quen quen.

Ngón tay cũng quen quen.

Lục Thi Nhã ngẩng đầu, đây không phải là
đầu nấm
vừa bị cô cắn sao? Tự dưng lại đưa ngón tay đến trước mặt cô để làm gì?

Cô nhìn chằm chằm
đầu nấm
, không thể không nói ngoại hình của thằng nhóc này thật khiến người ta yêu thích, mắt to tròn, mũi cao, lông mi dài ít nhất là 1cm, mày liễu cong cong, là điển hình cho hình tượng người đẹp bại hoại.


Cho bạn mút!


Giọng nói ngây ngô cộng thêm đầu ngón tay đưa đến tận miệng, Lục Thi Nhã... sặc nước bọt. Cô trợn trừng mắt nhìn đứa bé trước mặt.

Nó không bị mát dây đấy chứ?


Không…
Chưa kịp nói chữ
cần
, ngón tay bé xíu đã nhét vào trong miệng Lục Thi Nhã. Đã thế,
đầu nấm
còn cười ngại ngùng nói nhóc cũng thích mút tay.

Đầu ngón tay ở trong miệng khẽ cử động, chạm vào đầu lưỡi của Lục Thi Nhã. Xúc cảm tê dại bồng bềnh khiến thế giới quan của Lục Thi Nhã lập tức sụp đổ, khuôn mặt nóng rực không gì sánh được, trong lòng như có hàng trăm nghìn con ngựa chạy ngang qua.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.