• 488

Chương 2: Tạm biệt đóa hoa trên cao


Nhan Thần Phi... Nhan Thần Phi...

Lục Thi Nhã giật mình nhìn đứa bé trước mặt, tìm kiếm điểm giống nhau với người trong trí nhớ.

Sau đó... sau đó, khuôn mặt cô bị rút gân.

Cô run rẩy rút tay lại. Ôi mẹ ơi! Cô thấy một người chết!

Bậy, bậy, bậy… phải là cô thấy một người chết còn sống!

Người quen đầu tiên cô gặp được sau khi trùng sinh là cậu bạn cùng lớp quái thai của cô.

Nhan Thần Phi, bạn cùng lớp của cô từ tiểu học cho đến lớp mười một.

Vì sao lại là lớp mười một à?

Vì sinh mạng của cậu ấy dừng lại ở năm lớp mười một, 17 tuổi.

Nhan Thần Phi được mọi người xưng là
đóa hoa trên cao
, không chỉ có bề ngoài đẹp trai, mà ánh mắt u buồn của cậu chàng đủ để chết mê chết mệt bất cứ tâm hồn thiếu nữ nào.

() Đóa hoa trên cao: chỉ những người có vẻ đẹp trời cho nhưng có tính cách lãnh đạm, lạnh lùng.

Lục Thi Nhã cũng từng có một thời gian phát cuồng vị nam thần này.

Chỉ tiếc là tuy bọn họ làm bạn cùng lớp nhiều năm, nhưng vì cậu chàng là
đóa hoa trên cao
nên số lần bọn họ nói chuyện cùng nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mộng thiếu nữ vốn ngắn ngủi, điên cuồng không được bao lâu, Lục Thi Nhã lại dời sang mặt trận khác. Ký ức cuối cùng về bạn học Nhan là bạn này bị bệnh trầm cảm, bất hạnh qua đời sớm. Còn quá trình bên trong như thế nào thì tam sao thất bản, mỗi người nói một kiểu.

Khi đó, tin cậu ta qua đời đã khiến cả trường xôn xao rất lâu. Cô cũng đã từng cảm thấy buồn vì chuyện này, buồn… vì chưa được chà đạp khuôn mặt đẹp đẽ đó.

Giờ phút này, khuôn mặt đó thu nhỏ lại thành khuôn mặt bầu bĩnh lớn cỡ bàn tay.

Cơn gió mùa hè mát mẻ thổi nhẹ qua, trái tim Lục Thi Nhã đập
thịch
một tiếng.


Lục Thi Nhã! Em lại ức hiếp Nhan Thần Phi nữa phải không?


Cô giáo Trương giống như đánh tiết gà, hung dữ nhìn Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã hung hăng trừng lại.

Có lẽ cô giáo Trương chưa tới 26 tuổi, nên bị
cô học trò 26 tuổi
của mình trừng cho sững sờ, đến khi hoàn hồn lại liền thở phì phì kéo Nhan Thần Phi đi.

Từ đó, cô Trương gán cho Lục Thi Nhã cái mác
tiểu lưu manh
.

Haizz, quả nhiên là cái thế giới chỉ xem mặt mà! Lục Thi Nhã nhìn hình hài mập ú của mình, ngoại trừ người mẹ ruột mắc hội chứng tuổi teen của cô ra thì sẽ chẳng có ai thích đứa bé béo ú như cô cả. Trên bụng chắc phải có tận ba lớp mỡ, cô dám đánh cuộc bây giờ cô có rơi vào nước thì cũng không chết chìm được. Bởi vì bụng mỡ sẽ giúp cô nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Cô dời mắt nhìn sang
đóa hoa trên cao
ngồi cách vài cái bàn học.

Trong cái lớp toàn trẻ con như này, cậu ta vẫn là người khiến người ta phải lóa mắt nhất. Lúc cho cô bánh quy gấu, cô còn tưởng cậu ta là bé gái. Thì ra bọn họ đã học cùng nhau từ lớp nhà trẻ. Sao đứa bé xinh đẹp như thiên thần này lại bị bệnh trầm cảm, lại còn ngủm củ tỏi sớm nữa?

Xem ra, ông trời không có mắt, không chỉ bất công với một mình cô.

Lay lắt sống đến giờ cơm trưa, cuối cùng cả đám nhóc cũng bị đồ ăn chinh phục, tiếng khóc nhỏ đi nhiều. Cô đưa mắt nhìn lại, đám trẻ đứa nào cũng như hoa rơi trong mưa, đôi mắt sưng đỏ, nhìn thương ơi là thương!

Lục Thi Nhã nhìn bát cơm mà nhức nhối cả nửa ngày. Cô đói bụng, nhưng cô không muốn tăng mỡ nữa. Cô ăn vài miếng nhỏ rồi đặt thìa xuống, buộc mình nhìn trời nhìn đất nhìn
đóa hoa trên cao
.

Nhan Thần Phi ăn rất chậm, dáng vẻ nhã nhặn điềm tĩnh giống như mặc kệ tất cả mọi chuyện xung quanh có bão tố thế nào đi nữa. Lúc này, Lục Thi Nhã mới phát hiện ra, cậu chàng là đứa bé duy nhất trong lớp học không khóc.

À… nếu không tính lúc cậu chàng bị cô cắn cho khóc.

Thì ra khí chất của cậu ta được dưỡng thành từ khi còn nhỏ như vậy. Thảo nào càng lớn, mỗi hành động giơ tay nhấc chân của cậu ta lại càng thong dong tao nhã, đẹp như một bức tranh vẽ. Tâm hồn
bà già
trong cơ thể Lục Thi Nhã trỗi dậy, cô ước gì mình có thể đóng khung
đóa hoa trên cao
này lại rồi giấu thật kĩ.

Ăn cơm xong là tới giờ ngủ trưa. Cô giáo cho đám nhóc chơi trò chơi nhỏ để cho xuôi cơm, còn cô hỗ trợ thì trải giường chiếu ra. Sau đó, các cô giáo cầm danh sách lớp, phân hai bé ngủ cùng một giường.

E là các cô giáo đã đánh giá thấp vóc người của Lục Thi Nhã. Cô quá mập, mà bé trai Dương Chính Hào cùng giường với cô cũng không gầy. Một chiếc giường nhỏ không thể đủ chỗ cho hai bé mập cùng ngủ.

Sau khi nhìn dáng người của Lục Thi Nhã, cô Trương buồn bực bỏ qua cô, tiếp tục sắp xếp chỗ ngủ cho các bé khác, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi.

Lục Thi Nhã nhìn chiếc giường lớn duy nhất còn sót lại, rồi lại nhìn khóe mắt giật giật của cô giáo. Dù là vị trí hay là độ cao của chiếc giường này thì nó đều không phải là giường cho trẻ con.

Cô nghiêng đầu nhìn
đóa hoa trên cao
bên cạnh, cậu chàng lại coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có hai cô giáo đang nhỏ giọng bàn bạc với nhau, không cần hỏi cũng biết họ nói chuyện gì.

Ha ha, bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống sao?

Lục Thi Nhã moi thức ăn thừa còn sót trên răng, sau đó bắn về phía
đóa hoa trên cao
. Tuy hai người làm bạn cùng lớp nhiều năm, trong trường học cũng có nhiều tin đồn thổi, nhưng bối cảnh về gia đình của Nhan Thần Phi vẫn luôn là một câu đố. Cậu không giỏi giao lưu, ngày nào cũng lẻ loi một mình, ấn tượng của cậu để lại cho mọi người chỉ là một bóng lưng gầy yếu.

Đứa trẻ đáng thương!

Lục Thi Nhã
tự giác
nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của
đóa hoa trên cao
, khuôn mặt mũm mĩm của cô co rúm thành một khối, nôm na gọi là… mỉm cười.


Chúng ta ngủ chung đi.


Lúc bé gái béo ú kéo Nhan Thần Phi nằm lên giường lớn, khuôn mặt hai cô giáo tối sầm lại. May là
hạt đậu nhỏ
Nhan Thần Phi rất phối hợp, lại còn tặng kèm khuôn mặt tươi rói, để mặc
bà già
Lục Thi Nhã sắp xếp.

Chuyện sắp xếp bạn ngủ trưa khép lại, hai đứa bé nằm trên chiếc giường lớn mỉm cười ngọt ngào.

Lục Thi Nhã sắp bị
hạt đậu nhỏ
Nhan Thần Phi làm tan chảy rồi. Bàn tay giấu trong chăn của cô không kìm được, đưa lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cậu. Cô nở nụ cười, đồng thời hôn
bẹp
một cái lên mặt cậu. Nhan Thần Phi hơi sửng sốt, sau đó... nở một nụ cười ngây thơ, xấu hổ.

Quả nhiên là một đứa bé ba tuổi, chưa có tâm tư gì, bị người ta hôn trộm còn cười sung sướng.


Hôn, hôn!
Nhan Thần Phi chỉ chỉ khuôn mặt mình.

Đây là mời hôn nữa hả?

Ây dà, Lục Thi Nhã mặt dày đến mấy cũng cảm thấy xấu hổ vì hành vi làm hại mầm non tương lai đất nước của mình, khuôn mặt cô dần nóng lên, cô đang làm chuyện đáng sợ gì thế này?

Nhan Thần Phi thấy Lục Thi Nhã không nhúc nhích thì chần chừ vài giây, sau đó chu môi hôn lại một cái
bẹp
lên đôi môi mềm mại của Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã mở to mắt.

Nụ hôn đầu của cô, nụ hôn đầu cả hai đời... cứ như vậy mà mất?

Hiển nhiên, Nhan Thần Phi không ý thức được tầm quan trọng của chuyện này. Cậu nhóc nằm cách cô khoảng 10cm, cười tươi như hoa.


Bà già
Lục Thi Nhã rơi vào cơn oán thầm của chính mình, sau một hồi đắn đo thiệt hơn, cuối cùng trừng Nhan Thần Phi nói:


Sau này, chỉ có mình được hôn bạn, bạn không được hôn mình!



Hạt đậu nhỏ
Nhan Thần Phi phồng má, vô cùng ấm ức, không biết tại sao lại không được hôn. Vẻ mặt không vui của cậu nhóc quá dụ người phạm tội, Lục Thi Nhã không nhịn được lại
bẹp bẹp
hai cái, sau đó nở nụ cười.

Nhan Thần Phi được hai cái hôn, tâm tình buồn bã bay mất. Mình hôn bạn, bạn hôn mình, không phải đều giống nhau sao?

Tâm tư của đứa bé ba tuổi là thứ ngây thơ đơn thuần nhất trên đời,
hạt đậu nhỏ
Nhan Thần Phi cứ thế vui vẻ tiến vào vòng ôm của
sói xám già
Lục Thi Nhã.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.