• 488

Chương 114: Có chút quen thuộc




Ngày hôm sau, Tiểu Duyệt Duyệt thấy lão đại của mình trang điểm trong phòng thì đánh rơi tập tài liệu trên tay xuố8ng đất.


Lão đại, chị muốn đi ra ngoài... bán mình sao? Sao lại trang điểm trang trọng thế?


Lão đại, em sai rồi!


Thế này còn tạm được, giữ cửa cho chị,5 chị đi thay quần áo.

Lục Thi Nhã cầm bộ lễ phục vừa mua hôm qua vào phòng nghỉ thay đồ.

Cô! Cái đồ...

Ài, cái cổ cũng đỏ lên vì tức rồi kìa.
Lục Thi Nhã hất tay cô ta ra, nhìn quanh bốn phía thấy có người đang nhìn hai người bọn họ, nhất thời cảm thấy chẳng vui vẻ gì.

Tôi nói này, cô đừng thiển cận như vậy, muốn lên hot sreach thì đi tìm mấy ngôi sao lớn ấy. Tôi không phải người trong giới nên không thích hợp đâu, chúng ta nên sớm gặp sớm tan, giải tán sớm đi.

Nói xong còn chưa kịp đi.

Sớm gặp sớm tan?
Cô ta nhìn cô lẩm nhẩm câu này.
Còn chưa đi được mấy bước, cánh tay đã bị kéo lại.
Nhìn gương mặt đã biến thành bộ dạng dữ tợn của cô ta, Lục Thi Nhã đột nhiên có cảm giác lạnh gai lưng.
Làm gì, chắc sẽ không định đánh cô giữa chốn đông người đấy chứ!
Vừa bước ra, Tiểu Duyệt Duyệt liền rớt cằm.

Lão đại, bộ váy này của chị... không được, em... máu mũi, giấy giấy giấy!

Tiểu Duyệt Duyệt rút khăn giấy trên bàn bịt hai lỗ mũi mình lại.
Ý tứ khinh bỉ quá rõ ràng khiến Lục Thi Nhã cảm thấy đúng là ra đường gặp kẻ có bệnh, vì thế cô rút danh thiếp ra nhét vào ngực cô ta.

Tôi thấy tôi không cần cô giới thiệu đâu, chỉ cần cô tới tăng doanh thu cho tôi là được rồi. Cầm danh thiếp của tôi tới phóng khám tôi đi, sẽ giảm hai mươi phần trăm cho cô.

Hành động của Lục Thi Nhã khiến cô ta sững sờ, Lục Thi Nhã hài lòng nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô ta, tung váy rời đi!
Lục Thi Nhã không nhẫn nhịn được nữa cau mày nhìn cô ta.

Cô làm trò như vậy để muốn lên mặt báo đúng không, muốn khiêu khích tôi, tôi đắc tội với cô lúc nào?


Cô thật sự không nhớ tôi?!


Lục Thi Nhã?

Lục Thi Nhã nghe tiếng, ồ không quen, cô ngoái đầu nhìn lại, gương mặt này cô cũng không quen.

Cô là...?

Đại não của cô cần bình tĩnh lại, cô biến thành giày rách bị vứt bỏ từ lúc nào rồi?
Lục Thi Nhã nhìn cô gái với đôi mắt mỉa mai trước mặt, cô đắc tội với người này lúc nào? Người tới đây không phú cũng quý, vị đại tiểu thư này chui từ lỗ nẻ nào ra, chắc không phải ngôi sao nhỏ bé nào đó chứ!

Cô à, chỗ công cộng đừng tùy tiện phát điên, có muốn tôi kê thuốc an thần cho cô ngay bây giờ không?

Lục Thi Nhã nhã nhặn từ chối một con sói đói vừa nhào tới.
Cô đi một vòng, ngoại trừ vài ngôi sao có chút quen mắt thì cô chẳng quen biết ai, thật nhàm chán, không biết bao giờ Nhan Thần Phi mới tới.
Lục Thi Nhã cầm ly rượu vang đứng trong góc quan sát bữa tiệc, đột nhiên đằng sau truyền tới một giọng điệu nghi ngờ.
Hoa khôi! Lục Thi Nhã tròn mắt nhìn người trước mặt.
OMG, không phải chứ, đi Hàn Quốc một chuyến mà mặt mũi chỉnh thành... xấu như vậy.
Cô hoa khôi năm đó chẳng phải trông rất bạch liên hoa sao? Thế quái nào bây giờ thành mặt như cái dùi, mắt như hồ ly thế kia?
Khách sạn của Tiểu Thần Thần.
Lục Thi Nhã cắn răng cởi áo khoác ra, cầm túi xách đính đá lên. Cô liếc nhìn bản thân qua kính chiếu hậu, rồi bất giác sờ lên chiếc vòng cổ đang đeo trên cổ, ngay cả chiếc vòng ngôi sao
Star, you
này cũng lấy ra.
Hoàn hảo.
Đi qua những tiếng lao xao tán thưởng, may mà hôm nay cô mạnh tay trang điểm kì công, nếu không bước vào đây cô chỉ là một người trong suốt.
Lục Thi Nhã cứ đi được hai bước là có nam giới đến bắt chuyện, mỗi nhân vật đều là người nổi tiếng trong các giới. Nhưng mục đích tối nay của cô rất rõ ràng, chuyện làm ăn gì đó tất cả đều là mây bay, hôm nay cô tới đây để câu cá, hơn nữa chỉ câu đúng một con mà thôi.

Xin lỗi, tôi đã có bạn rồi.

Diệp Thiến?
Diệp Thiến là ai? Hình như nghe quen quen.
Khoan đã, hình như lúc cô học cấp ba trong lớp có một bạn học tên là Diệp Thiến thì phải? Là vị hoa khôi ăn quả đắng khi huấn luyện quân sự?

Cô có tư cách gì mà lên mặt với tôi! Lục Thi Nhã! Cô cũng chỉ là cái giày rách bị người ta vứt bỏ thôi!

() Giày rách: Cách nói ví von ám chỉ những người phụ nữ đã bị giày xéo giẫm nát không còn nguyên vẹn của người Trung Quốc.
Nani (cái gì)?
Lục Thi Nhã mỉm cười lịch sự hỏi lại một cách có hiểu biết.
Khuôn mặt cô gái kia lập tức vặn vẹo, cô ta cười lạnh một tiếng rồi nhìn cô chằm chằm.

Nghe nói cô mở một phòng khám, sao thế, kinh doanh không tốt sao? Độ nổi tiếng không đủ? Có cần tôi giới thiệu vài mối làm ăn cho cô không?

Cô hít sâu một hơi lấy khí thế, bên trong toàn các nhân vật tai to mặt lớn tuấn nam mỹ nữ nhiều như mây, Lục Thi Nhã tự cổ vũ bản thân nhiều lần mới đi vào.
Cô ưu nhã đưa ra thiệp mời, trong ánh mắt thán phục của mọi người đi qua thảm đỏ, rồi vung bút để lại một cái tên của mình trên bảng kỉ niệm.
Tiến vào hội trường.
Lục Thi Nhã thấy gương mặt của Tiểu Duyệt Duyệt đỏ bừng thì càng thêm hài lòng, đến phụ nữ cũng bị cô mê hoặc như vậy, cô không tin đêm nay Tiểu Thần Thần có thể nhẫn nhịn được.
Lục Thi Nhã khoác áo khoác lên, lái xe đến bữa tiệc từ thiện.

Lục Thi Nhã ngại ngùng cười đáp, gương mặt của cô gái kia lập tức biến thành vẻ châm chọc.

Đúng là cô!

Giọng điệu sắc nhọn này khiến Lục Thi Nhã hơi mơ hồ, cô nhìn kĩ lại, cảm thấy người này trông cũng hơi quen quen, nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu.

Cô không nhớ tôi?

Giọng điệu giễu cợt, ánh mắt khinh miệt khiến Lục Thi Nhã có chút khó chịu, chắc không phải mới tới đã gặp bệnh nhân rồi! Cô đâu tới đây để khám bệnh đâu.

Tôi phải nhớ cô sao?


Bệnh nhân của tôi khá nhiều, có khả năng...


Diệp Thiến!
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi cắt đứt lời nói của Lục Thi Nhã.
Hai chữ này đảo vòng vòng trong đầu Lục Thi Nhã.

Thế nào? Có phải dáng người của lão đại em được lắm đúng không?

Lục Thi Nhã đứng đối diện gương quan sát bản thân từ trên xuống dưới trong bộ váy đuôi cá màu đen lộ lưng. Không tệ, vòng ngực 34D giống hệt kiếp trước, vòng eo thon nhỏ cũng không thua năm đó là bao, chính là cái mông... có nên độn thêm một chút không? Hình như không được mẩy cho lắm.

Lão đại à... chị đừng có xoay nữa, em sắp chảy hết máu mũi rồi!


Tiểu Duyệt Duyệ3t, lâu không ăn đòn nên nhớ lắm đúng không?


Lão đại à, mấu chốt là chị quá mê người rồi, anh Tuấn Mân nói chị đi bà9n chuyện làm ăn mà. Như thế này giống như là...


Nói, tiếp tục nói đi, lát nữa ra ngoài chị sẽ ngoắc theo Đại Hùng n6hà cô, để xem cậu ta có mất bị hồn hay không.

Diệp Thiến thấy Lục Thi Nhã ngạc nhiên ra mặt liền cười một cách cao ngạo, ý giễu cợt bên khóe miệng càng sâu.


Nhớ ra rồi à?



Suýt nữa thì không nhớ ra được, cái mặt này của cô làm bao nhiêu nhát dao rồi? Khuôn mặt lúc trước chẳng phải cũng rất xinh đẹp rồi sao?


Lục Thi Nhã thật lòng thật dạ nói, nhưng khuôn mặt của Diệp Thiến lại lập tức biến dạng.


Cô nói bậy bạ cái gì thế!



Ha ha... bớt nóng bớt nóng, tôi chỉ cảm thấy trước đây cô cũng đã rất xinh đẹp rồi, cái mặt hiện giờ không phù hợp với cô cho lắm!



Cô!!!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.