• 485

Chương 125: Anh yêu em


Ms.Diêu kéo Mr.Lục vào chỗ, Lục Thi Nhã cũng kéo Nhan Thần Phi ngồi xuống.

Ms.Diêu rót vài ly rượu vang, tỏ ý muốn chúc8 mừng. Những người trên bàn ăn hôm nay, ngoại trừ Nhan Thần Phi tâm tư khó đoán thì e rằng tất cả những người còn lại đều có c3ùng một tâm tư. Gặp lại sau nhiều năm xa cách, một lời khó nói hết. Năm xưa, cũng ở trên bàn ăn này bọn họ đã từ mầm non trở t9hành thiếu niên, và bây giờ, gặp lại nhau sau bao trắc trở, thật sự không dễ dàng.
Lục Thi Nhã vừa dứt lời, bên ngoài phòng khách…

Cái thằng nhóc này, sao cậu không tiến bộ chút nào vậy?

Khi xuống tới xe, người đàn ông này vẫn còn ngây người nhìn chiếc khăn quàng trên cổ mình.

Cảm động đến rối tinh rồi mù rồi hả?
Lục Thi Nhã cười hỏi.

Còn không phải là do mẹ đau lòng sao?


Ms.Diêu, nếu mẹ còn như vậy thì vở kịch này không diễn nổi nữa đâu.


Anh yêu em.





Ms.Diêu, hóa ra mấy năm nay không phải là con không buông được Tiểu Thần Thần, mà là mẹ không buông được anh ấy.


Lại nói bậy gì đấy?

Đợi ăn xong chắc chắn anh sẽ phải uống men tiêu hóa mới tiêu hóa hết đống thức ăn hôm nay.
Sau khi ăn xong, đồng chí Mr.Lục lại tìm đường chết giữ lại Tiểu Thần Thần chơi cờ. Còn Lục Thi Nhã theo Ms.Diêu vào phòng bếp dọn dẹp, thấy Ms.Diêu gục mặt xuống, cô bèn hỏi:
Mẹ sao vậy?

Lục Thi Nhã rầu rĩ trở về nhà, Ms.Diêu vẫn còn đang dọn dẹp.
Ms.Diêu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó nhìn ra cửa, giống như còn đang trông chờ có người đi vào. Cuối cùng xác định không có ai, bà mới hỏi:
Sao con lại quay lại? Không đi về cùng Tiểu Thần Thần à?


Có thể nói lại lần nữa không?

Lục Thi Nhã đã rơi vào cơn lốc xoáy tình yêu, đánh mất toàn bộ lí trí, thì ra cô khát khao tình yêu chân thành của người đàn ông này đến thế.
Nước mắt cô rưng rưng.

Vậy mau cưới em đi, Nhan Thần Phi, em bằng lòng gả cho anh, đến chết cũng không hối tiếc.

Má nó, chỉ có mình cô suy nghĩ nhiều sao?
Gần mười giờ, Ms.Diêu mời Nhan Thần Phi ngủ lại nhưng anh từ chối.
Từng câu từng chữ mang theo tình cảm nồng nàn vô tận.
Đây là lần đầu tiên Lục Thi Nhã nghe rõ ràng, hoàn chỉnh lời bày tỏ của người đàn ông này.

Đây là khăn quàng cổ cô đan cho chú, nhưng mà màu sắc sáng quá, không thích hợp với người già. Nếu cháu không chê thì lấy đeo, bên ngoài trời lạnh, nhớ giữ ấm người.

Lục Thi Nhã nhìn Ms.Diêu mở hộp lấy khăn, trong lòng bỗng ê ẩm. Cô cũng có một chiếc khăn quàng cổ có cùng kiểu dáng, là do Ms.Diêu thức đêm đan rồi gửi lên phía Bắc cho cô hai năm trước.
Đột nhiên bày tỏ trước mặt nhau, lần này còn chấn động hơn cả lần bày tỏ qua điện thoại.
Lục Thi Nhã ngẩng lên nhìn Nhan Thần Phi, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh tỏa ra tình cảm nồng nàn, tỏa ra tình yêu không thể nói hết bằng lời, cô có cảm giác mình sắp chết đuối trong ánh mắt của anh.
Một lúc lâu sau, không có câu trả lời, vòng ôm cũng biến mất, còn người đàn ông vừa ôm cô thì lên xe bỏ chạy…
Sau lời bày tỏ cảm động của cô, nam chính lại bị dọa… bỏ chạy!
Ms.Diêu cầm một cái hộp đi ra, đưa cho Nhan Thần Phi.
Trong mắt Tiểu Thần Thần lộ ra vẻ rối rắm, Lục Thi Nhã cũng bất ngờ vì hành động của mẹ mình.
Nhan Thần Phi ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt buồn bã đến tĩnh lặng.

Ba mẹ em thật tốt!


Con tiễn anh ấy cho, ba mẹ ngủ sớm đi.

Mr.Lục tỏ vẻ không vui, nhưng thấy vẻ mặt ảm đạm của Nhan Thần Phi thì ông cũng không nói gì, cuối cùng bị Ms.Diêu đẩy vào phòng ngủ.

Đẹp lắm, phó tổng Nhan nhà chúng ta vẫn đẹp trai không giới hạn như trước.

Lục Thi Nhã chỉnh sửa lại cổ áo cho Nhan Thần Phi, sau đó cười nói với Ms.Diêu:
Mẹ, muộn rồi, ngày mai anh ấy còn đi làm, con đưa anh ấy xuống lầu.
Cô vừa nói vừa kéo Tiểu Thần Thần thất thần ra khỏi cửa.
Lục Thi Nhã cảm thấy đây là chuyện tất nhiên. Trong trí nhớ hiện giờ của Tiểu Thần Thần, đây là lần đầu tiên anh tới nhà cô. Với tính cách ngạo mạn của mình, anh sẽ không mặt dày mày dạn ngủ lại nhà người ta trong lần đầu tiên tới chơi.
Có điều, trông thấy vẻ mặt thất vọng của Ms.Diêu, cô lại mong anh có thể ở một đêm, an ủi trái tim người mẹ của Ms.Diêu.
Cô cầu hôn thất bại?
Ha ha ha…
Cả bữa cơm, Ms.Diêu liên tục gắp th6ức ăn vào bát Nhan Thần Phi, có thể chất thành núi. Mr.Lục kiêu ngạo vẫn ngửa đầu ăn cơm, Lục Thi Nhã không nhịn được bật cười5 thành tiếng.
Tiểu Thần Thần có đôi lúc thất thần nhưng vẫn bình tĩnh ăn cơm, ai gắp thức ăn cho anh cũng không từ chối.

Con nói bậy? Vậy cái khăn quàng cổ đó là sao, Ms.Diêu? Mẹ đan mấy năm rồi? Lại còn đan bằng len lông cừu, sờ mịn hơn khăn quàng cổ của con nhiều!


Mẹ… Không phải mẹ vừa nói rồi sao, mẹ đan cho ba con.

Giọng nói oang oang của Mr.Lục bỗng vang vọng khắp căn nhà, làm Lục Thi Nhã đánh rơi cái đĩa trên tay xuống.
Cô chạy thẳng ra phòng khách. Hai người đàn ông vẫn yên ổn chơi cờ, không có dấu hiệu khác thường nào.
Nhan Thần Phi không chống cự nổi ánh mắt lưu luyến của Lục Thi Nhã. Anh ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình, đặt lỗ tai của cô kề sát vào trái tim mình.

Nghe thấy không? Anh yêu em, dù cho tim anh có ngừng đập thì anh cũng sẽ không ngừng yêu em.

Thì ra, năm đó bà đan hai chiếc.
Nhan Thần Phi bất động nhìn chiếc khăn quàng cổ, không có ý định nhận lấy. Đôi mắt Ms.Diêu đỏ lên, Lục Thi Nhã không có cách nào, bèn cầm lấy khăn quàng lên cổ Nhan Thần Phi.
Một câu nói cảm thán bình thường của Nhan Thần Phi đã kéo Lục Thi Nhã ra khỏi vũng lầy suy nghĩ ban sáng. Chỉ cần nghĩ tới những chuyện Tần Tiêu Mai đã làm với Tiểu Thần Thần, Lục Thi Nhã lại cảm thấy đau lòng. Cô quyết đoán bước lên kéo đầu anh xuống, nói nhỏ vào tai anh:
Vậy anh cố gắng lên, khiến bọn họ cũng trở thành ba mẹ anh.

Nói xong, bốn mắt nhìn nhau, Nhan Thần Phi sững sờ trong giây lát, Lục Thi Nhã chớp thời lấy thời cơ hôn anh.

Con…

Nội tâm Lục Thi Nhã hoàn toàn tan vỡ. Tiểu Thần Thần bị cô dọa chạy, mẹ cô không vui khi thấy cô xuất hiện ở nhà, cô thật...

Nha Nha, Tiểu Thần Thần thật sự không nhớ chúng ta chút nào sao? Vừa rồi thằng bé không nhìn thẳng mẹ lần nào, mẹ thật đau lòng.


Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi.


Về nghỉ ngơi sớm, dưỡng sức đánh bại những kẻ cản đường anh. Em sẽ chờ anh, chờ anh xây dựng một căn nhà có một không hai, giấu em ở bên trong.

Lục Thi Nhã xúc động nói xong, phát giác vòng ôm của người đang ôm cô càng lúc càng chặt thêm.

Tại sao lại cố chấp như vậy?


Cái gì?


Vậy… con đi tìm Mr.Lục đối chất.


Ms.Diêu thấy Lục Thi Nhã toan vào phòng tìm Mr.Lục, liền cầm chổi đánh mông cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.