Chương 126: Ăn thức ăn cho chó
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1427 chữ
- 2022-02-04 08:26:07
Ha ha ha...
Lục Thi Nhã kéo lại áo khoác ngoài, bước nhanh về phía phòng khám.
Lục Thi Nhã vốn cho rằng mấ8y ngày tiếp cô theo sẽ không được sống yên ổn, lão cáo già họ Đổng đã biết gốc gác của cô ít nhiều gì cũng sẽ gây khó dễ.3 Nhưng lạ thay, lại chẳng có chuyện gì xảy ra, cuối cùng cô cũng để chuyện này xuống.
Được rồi, lời kế tiếp đều bị Hứa Ngôn bụm miệng Lục Thi Nhã ngăn lại. Cô dâu xấu hổ đỏ mặt không ngừng lắc đầu, ý bảo cô đừng nói nữa.
Trong mắt Lục Thi Nhã đầy ý cười, cô kéo tay Hứa Ngôn xuống, nói:
Chú rể đã nói như thế, em tới tất nhiên là để chúc mừng rồi. Hứa Ngôn, chị thật đẹp, thật quá tiện nghi cho người đàn ông cặn bã này rồi.
Tôn Tuấn Mân im lặng không nói gì, Lục Thi Nhã nghe được tiếng thở dài, bèn quay sang nhìn anh ta.
Tiểu Nhã, nếu sau này Lê Nguyệt làm chuyện gì có lỗi với em, anh không cầu em tha thứ cho cô ấy, chỉ mong em có thể buông tha cho cô ấy. Còn về trừng phạt, anh bằng lòng gánh thay cô ấy.
Lời nói này thật nặng nề, Lục Thi Nhã khẽ cười. Đây đâu phải tiết tấu chia tay, mà là tiết tấu tuyên bố chủ quyền. Thật là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Khuôn mặt Nghiêm Chính Hạo đỏ lên, không ngừng chỉ tay vào Lục Thi Nhã nhưng không nói được lời nào, cuối cùng đành dẫn cô tới phòng tiếp khách của cô dâu.
Vừa vào cửa, Lục Thi Nhã liền bị cô dâu xinh đẹp trong phòng làm cho mê mẩn. Thật xinh đẹp, chiếc váy cưới dài đính kim cương lóa mắt thế này tốn không ít tiền đâu.
Hứa Ngôn thấy Lục Thi Nhã liền đứng dậy vung vẩy bó hoa cưới trong tay.
Lục Thi Nhã đang sửng sốt, bỗng nghe thấy Tôn Tuấn Mân đột nhiên nhấn giọng thì giật mình, hỏi:
Còn chuyện gì?
Tôn Tuấn Mân vốn đang ngẩng cao đầu lúc này lại suy sụp, quay đầu tiếp tục lái xe.
Người đàn ông đó thật sự tốt như vậy à? Đáng để em vì anh ta mà trả giá tất cả?
Tôn Tuấn Mân đột nhiên hỏi.
Câu hỏi đột nhiên bẻ ngoặt sang hướng khác, Lục Thi Nhã mất một lúc mới bắt kịp được câu hỏi.
Ha… ha… anh cũng biết chuyện tình cảm mà, đã định trước là không trốn thoát được, không liên quan gì đến đáng giá hay không đáng giá cả. Anh ấy là người đàn ông làm em lao tâm khổ tứ, là sự tồn tại hoàn toàn ngược lại với anh Chính Hạo.
Lục Thi Nhã chưa kịp hỏi lại, Tôn Tuấn Mân đã lên tiếng trước:
Tiểu Nhã, anh và cô ấy không có khả năng.
OMG! Mới có hai tháng mà đã chia tay rồi? Mấy ngày trước không phải vẫn còn quấn lấy nhau sao?
Còn nữa…
Trong ảnh nam nữ xứng đôi cười mãn nguyện, hạnh phúc. Ngoại trừ chúc phúc, trong lòng Lục Thi Nhã còn có một ít chua xót và căm tức.
Chua xót là vì chính cô đã lựa chọn bỏ qua cuộc sống đơn giản mỹ mãn này. Căm tức là vì chính chủ như cô phải đến đây ăn thức ăn cho chó của bọn họ.
Tới rồi à?
Tiếng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau.
Cuối cùng, cả ngày Tết Nguyên Tiêu (mười lăm tháng Giêng), Lục Thi Nhã ở nhà trò chuyện cùng ông ngoại.
Ngày hôm sau, Lục Thi Nhã đi tới hội trường tổ chức hôn lễ, là khách sạn nổi tiếng thành phố N. Vừa bước vào đại sảnh, đập vào mắt cô là một bức tường treo đầy ảnh cưới.
Này, Nghiêm Chính Hạo, ngày vui mà còn đi tán gái như vậy thì chết dở. Cô dâu đâu, em phải nói với cô dâu là chú rể muốn ăn đòn.
Ha ha… Em đấy, lúc nào mới có thể đứng đắn được đây?
Không đứng đắn mới tốt chứ, nghiêm túc chán lắm. Cô dâu đâu? Mau dẫn em đi xem, bụng thế mặc được áo cưới không?
Lục Thi Nhã đi tới nhìn chằm chằm cái bụng của Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn, bụng của chị đâu?
Tất cả mọi người trong phòng lập tức đổ dồn ánh nhìn vào bụng cô dâu, khuôn mặt Hứa Ngôn đỏ bừng đến mức có thể rỉ ra máu.
Anh luôn cho rằng em là một cô gái lí trí.
Con người mà, sẽ luôn có người khiến chúng ta không lí trí nổi. Ví dụ như đối với em là anh ấy, với Hứa Ngôn là anh Chính Hạo, còn người làm cho anh Tuấn Mân không bình thường như hiện giờ là Lê Nguyệt. Tình yêu là một loại kiếp số, yêu một người nào có đơn giản như vậy. Không phải ai cũng giống như Đại Hùng và Tiểu Duyệt Duyệt, ngày ngày đều rải thức ăn cho chó, không sầu không lo bầu bạn với nhau qua ngày.
Lục Thi Nhã dùng ngữ khí đùa giỡn vui vẻ nói nhưng Tôn Tuấn Mân không hề cười, ánh mắt vẫn tăm tối như trước.
Sao thế...
Tình huống gì đây?
Cô ấy không phải là một cô gái tốt, anh thay cô ấy xin lỗi em.
Choáng váng, trò gì đây?
Lục Thi Nhã mỉm cười xoay người lại nhìn chú rể đẹp trai mặc áo đuôi tôm như thể cách cả một đời.
Anh tìm Tôn Tuấn Mân làm phù rể, lại không tìm em làm phù dâu. Anh và Hứa Ngôn nhất quyết muốn đào tiền mừng của em đúng không?
Lục Thi Nhã đấm lên vai Nghiêm Chính Hạo, nói.
Nghiêm Chính Hạo lắc đầu:
Tìm cô gái anh từng thích đến mức chết đi sống lại làm phù dâu cho cô dâu của anh, anh sẽ ngất trước mất.
Lục Thi Nhã lúng túng cười nói:
Cô ấy nói với anh chuyện trước kia rồi à? Chuyện đã lâu rồi mà, khi đó cô ấy còn trẻ không biết gì, anh sẽ không vì chuyện này mà chia tay với cô ấy chứ?
Tôn Tuấn Mân quay sang nhìn Lục Thi Nhã, ánh mắt tối đi vài phần, lắc đầu.
Mười lăm tháng Giêng, Lục T9hi Nhã dặn dò Đại Hùng và Tiểu Duyệt Duyệt trông chừng phòng khám, còn cô cùng Tôn Tuấn Mân đi tới thành phố N trước một 6ngày.
Trên đường đi, Lục Thi Nhã hỏi Tôn Tuấn Mân sao không dẫn Lê đại tiểu thư theo. Tôn Tuấn Mân vừa nghe lập t5ức sầm mặt xuống.
Ồ, tình huống này là giận dỗi nhau?
Đoạn đường còn lại, không ai tiếp tục nói gì.
Lục Thi Nhã hoàn toàn không ngờ được lời nói hôm nay của Tôn Tuấn Mân sẽ trở thành sự thật.
Đến thành phố N, Lục Thi Nhã đến thăm ông ngoại mình trước. Thấy cháu gái, Diêu lão gia lập tức có tinh thần tóm lấy Lục Thi Nhã hỏi đông hỏi tây, sức khỏe ông hiện tại đã không còn ốm yếu như tháng trước.
Lục Thi Nhã muốn sờ bụng Hứa Ngôn, nhưng bị Nghiêm Chính Hạo nhanh chóng kéo lại.
Con bé này, em tới chúc mừng hay tới phá đám vậy?
Nghiêm Chính Hạo, anh quát em? Anh đừng quên thân phận của em, em là…
Nghiêm Chính Hạo đen mặt, Tôn Tuấn Mân đứng cạnh nén cười, kéo chú rể tội nghiệp ra khỏi phòng tiếp khách.
Hôn lễ được thiết kế vô cùng xa hoa, không giống hôn lễ bình thường. Lục Thi Nhã hoàn toàn bị choáng ngợp bởi hiệu ứng ánh sáng trong hội trường. Khoảnh khắc trông thấy Nghiêm Chính Hạo và Hứa Ngôn trao nhẫn cưới cho nhau trong sự chúc phúc của mọi người, Lục Thi Nhã bất giác sờ khuôn mặt mình.
Mẹ nó, nước mắt của cô trở nên không đáng giá từ khi nào vậy?
Người ngồi cùng bàn cô lập tức chỉ trỏ, đám cưới người ta mà cô khóc như khóc tang thế này không bị nói mới là chuyện lạ. Cô nhìn mọi người trong bàn, cảm thấy mất mặt, lập tức vùi đầu ăn.
Ầy, các cô biết không, thật ra hai người họ đến với nhau không dễ dàng gì, chú rể từng ngoại tình, có kẻ thứ ba…
Phụt!
Lục Thi Nhã trực tiếp phun thức ăn về phía vị đang nói mát ngồi cạnh cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.