• 488

Chương 131: Không chịu nổi một kích


Lục Thi Nhã nhìn nụ cười trên mặt Mộc Lan, cô không tìm được chút dối trá nào trong đó cả, hoàn toàn không biết được vị đại tiể8u thư này đến đây với mục đích gì. Là địch hay bạn? Ôm tình cảm thế nào với Nhan Thần Phi?


Cô Mộc đến để giễu cợt nhâ3n vật bé nhỏ như tôi sao?
Lục Thi Nhã trêu đùa nói.

Trong mắt Mộc Lan lóe lên tia sáng khác lạ, không nói rõ được là 9thưởng thức hay còn thâm ý gì khác. Lục Thi Nhã biết cô gái này rất khó bị nhìn thấu, hoàn toàn khác những cô gái khác như Lê 6Nguyệt hay Diệp Thiến.

Cô Lục cũng đâu phải là nhân vật nhỏ bé gì. Đường đường là cháu ngoại của Tư lệnh Diêu, nhà th5iết kế vinh dự của DS, còn là bác sĩ tâm lý nổi danh trong nước. Đối diện với cô Lục, chỉ e người cảm thấy xấu hổ phải là Mộc Lan mới đúng.

Lục Thi Nhã hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc trước những lời này. Nhân vật lớn quả nhiên là nhân vật lớn, có chuẩn bị từ trước mới đến.

Cô Mộc nói như thế thật khiến người ta thất xấu hổ. Địa vị và thanh danh cũng chỉ là vật ngoài thân. Cô Mộc bằng mọi cách vào đây chắc không phải là đến để khen tôi đúng không? Nếu không ngại cô có việc gì thì cứ nói thẳng, hà tất phải vòng vo khiêm tốn hạ thấp mình.


Cô muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải quanh co lòng vòng. Cô đã điều tra rõ ràng thân phận của tôi, chuyện của tôi và anh ấy rồi thì nhất định là có việc mới tới đây. Nếu cô đến để yêu cầu tôi rời khỏi anh ấy thì thật xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô được. Trừ phi anh ấy không cần tôi, còn đâu những vấn đề khác không cần bàn đến nữa.
Lục Thi Nhã kiên định nói từng câu từng chữ.
Nụ cười trên mặt Mộc Lan biến mất, khi cô ta ngước mắt lên, ánh mắt như biến thành mũi dao.

Đừng nói chắc chắn như vậy, cô cứ xem hết tập tài liệu này đã rồi hẵng trả lời tôi.


Không sao, cô không biết chuyện giữa tôi và anh ấy cũng chẳng sao. Cô chỉ cần tin một điều, tình cảm của tôi dành cho anh ấy không hề ít hơn cô. Vì thế cô có thể yên tâm, tôi ở bên anh ấy sẽ chỉ giúp anh ấy, bảo vệ anh ấy tốt hơn. Hôm nay tôi đến đây cũng không phải là để uy hiếp cô, mà chỉ hy vọng cô có thể xem xét thời thế, hiểu rằng bên cạnh anh ấy lúc này cần ai nhất, ai mới là người có lợi nhất cho anh ấy.

Người từ trước đến nay vẫn luôn cãi lý thắng như Lục Thi Nhã lầu đầu tiên bị làm cho á khẩu không trả lời được.

Cô Lục, tôi rất cảm kích cô vì những gì cô đã trả giá cho anh ấy. Nhưng nếu cô thật sự muốn tốt cho anh ấy thì xin hãy rời xa anh ấy, đừng cản trở anh ấy.

Lục Thi Nhã cau mày, cô gái này phải tự tin đến mức nào mới có thể thoải mái nói như vậy?

Cách gì?

Lục Thi Nhã trầm giọng hỏi.
Mộc Lan nhìn Lục Thi Nhã vẫn cố chấp thì khựng lại vài giây, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô ta thân thiết chào hỏi rồi đưa điện thoại cho Lục Thi Nhã.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói kinh ngạc khiến Lục Thi Nhã hốt hoảng, mãi đến lúc cúp máy cô vẫn khó có thể bình tĩnh lại.
Lục Thi Nhã nói xong, bầu không khí lập tức thay đổi, trở nên căng thẳng. Mộc Lan chỉ cười chứ không nói, hai người nhìn nhau gần nửa phút.
Bỗng, tiếng vỗ tay giòn tan đi kèm theo tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang lên.
Lục Thi Nhã thấy đối phương đột nhiên bật cười như vậy thì thoáng cảm thấy thấp thỏm.
Lục Thi Nhã nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của Lục Thi Nhã, Mộc Lan bật cười một cách hoang đường.
Lục Thi Nhã không biết nụ cười đó có ý nghĩa gì, cô không đoán được, kể cả dùng nghiệp vụ chuyên môn của mình cũng không thể phân tích được. Lúc này, cô ước gì ân sư Kha Hàn Dạ của cô có mặt ở đây.
Chuyện giữa cô và Nhan Thần Phi vào tám năm trước được ghi lại một cách rõ ràng rành mạch, ngay cả ảnh chụp lúc cô bị bắt cóc năm ấy cũng có.
Nhưng đây chưa phải điều khủng khiếp nhất. Điều khủng khiếp nhất chính là…
Tất cả tài liệu ghi chép về việc điều trị tâm lý của Nhan Thần Phi cũng đều ở đây!
Mộc Lan nhếch môi, trong mắt lần đầu tiên toát lên vẻ rạng rỡ.

Vì tôi cũng giống như cô, đều muốn ở bên bảo vệ anh ấy, không để anh ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào.


Cô yêu anh ấy?

Một chiếc túi bằng da được đưa đến trước mặt Lục Thi Nhã.
Lí trí mách bảo Lục Thi Nhã không cần cầm nó, nhưng trái tim lại quấy phá sai khiến cô nhận lấy.
Sau khi xem hết toàn bộ tài liệu, ánh mắt Lục Thi Nhã lộ vẻ khiếp sợ, trái tim cũng như chìm xuống tận đáy vực sâu.

Anh ấy đã kể cho cô nghe chuyện giữa tôi và anh ấy chưa?
Mộc Lan nhìn cô hỏi.
Lục Thi Nhã khẽ giật mình. Ngoại trừ đôi ba câu khen ngợi, cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện trước đây của Nhan Thần Phi và cô gái này. Cô nặng nề lắc đầu.
Mộc Lan cười giễu nói:
Lục Thi Nhã lập tức phản bác, nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì trái tim cô cũng như chìm xuống đáy biển. Cô đã thất kinh đến mức mất đi trạng thái cơ bản mà một bác sĩ tâm lý nên có. Thậm chí cô còn không thể bác bỏ lời nói của Mộc Lan.
Mộc Lan cười nhạt nhìn Lục Thi Nhã, sau đó nhìn đồng hồ, rồi bình tĩnh đứng dậy.

Cô Lục, cô là một cô gái thông minh. Nên làm thế nào, trong lòng cô biết rõ. Nếu cô thật sự muốn bảo vệ anh ấy thì chuyện cô nên làm nhất bây giờ chính là rời khỏi nơi này.


Cô có ý gì?


Cô Lục là người sáng mắt, sao có thể không hiểu ý tôi chứ?


Những tin tức năm đó đều do cô che giấu? Những tài liệu khám bệnh này từ đâu mà có?

Cản trở?
Từ này khiến Lục Thi Nhã chấn động.

Tôi đang giúp anh ấy!


Cô Lục quả không giống người thường, đáng để anh ấy nhớ mãi không quên.


Cô Mộc nói vậy là có ý gì?

Giọng Lục Thi Nhã trầm xuống, nụ cười của Mộc Lan cũng bớt tươi hơn.

Có ý gì không quan trọng, quan trọng là xem cô Lục làm thế nào mới có thể tiếp tục bảo vệ anh ấy.

Cuối cùng cũng vào thẳng nội dung chính.
Người đến không có ý tốt.

Tôi đi rồi, đám Đổng Thụy Thông chẳng phải sẽ đạt được mong muốn sao? Nhan Thần Phi sẽ phải ăn nói thế nào với hội đồng quản trị? Ăn nói ra sao với truyền thông? Trước đây đã gióng trống khua chiêng tuyên truyền như vậy rồi.


Chuyện này tôi tự có cách.

Mộc Lan trả lời gọn lỏn.

Cái này cô không cần biết. Tôi chỉ có thể nói với cô, nếu cô không rời xa anh ấy thì tập tài liệu này sẽ được chuyển đến cho anh ấy, rồi công bố trước công chúng. Cô Lục, cô sẽ làm thế nào đây? Câu trả lời vẫn không thay đổi sao?

Mộc Lan truyền đạt rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Lục Thi Nhã lần đầu tiên cảm thấy khủng hoảng với người cùng lứa.

Tôi dựa vào đâu để tin cô?

Simon đến rồi?

Tổng phụ trách của DS ở ngay bên phòng bên cạnh? Ông chủ của cô lại là bạn của Mộc Lan?


Tôi nghĩ anh ấy có sức thuyết phục và tuyên truyền tốt hơn cô. Cô có thể yên tâm về chuyện này rồi.


Từ đầu chí cuối, Mộc Lan vẫn mang vẻ mặt ung dung bình tĩnh, điều này khiến cho Lục Thi Nhã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Uổng cho cô sống lại một kiếp người, ấy thế mà lại vẫn không chịu nổi một kích.


Được thôi.


Lục Thi Nhã suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bễ nghễ nhìn Mộc Lan, nói:
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.