• 488

Chương 151: Giải thích



Tuy ba tôi là một tên xã hội đen thô kệch, nhưng ông lại có sở thích sưu tầm, nhất là sưu tầm ngọc. Ba tôi có một tủ chuyên dùng để s8ưa tầm ngọc. Khi thấy khối ngọc này, ba tôi vô cùng mừng rỡ. Cậu ấy bị người làm nhà tôi khống chế giữ chặt, rồi ba tôi lột khối ngọc3 trên cổ cậu ấy xuống và nói có thể giúp tìm người với điều kiện lấy khối ngọc làm thù lao.


Thù lao? Hai chữ này khiến Lục T9hi Nhã chấn động.

Sau đó, tôi nổi lòng tham. Khi anh ấy ôm tôi ra khỏi căn phòng tối, tôi đã nổi lòng tham muốn chiếm người đàn ông này làm của riêng mình. Chỉ dựa vào khối ngọc này, tôi trở thành người duy nhất có thể ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy là nhân vật nổi tiếng của trường chúng tôi, sau khi tôi biết được sự ưu tú của anh ấy, tôi càng thêm chắc chắn anh ấy là người thích hợp với mình. Lúc tôi phát hiện tiếng nói của mình có thể giúp anh ấy bình tĩnh, tôi đã rất vui. Tôi không muốn đi tìm hiểu sâu về lý do đã khiến anh ấy quên đi khối ngọc, tôi chỉ có thể khẳng định đó là vết thương không thể chạm vào của anh ấy. Tôi cho rằng chỉ cần tôi tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, dựa vào thời gian và điều kiện có lợi như vậy, tôi sẽ nhanh chóng có được anh ấy. Thế nhưng, chỉ một năm sau, tôi biết tôi vĩnh viễn không có được anh ấy, bởi vì trái tim anh ấy đã chết, anh ấy không còn linh hồn. Đối mặt với một Thần Phi như vậy, mà tôi lại là một con người vô cùng thức thời, tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào anh ấy nữa. Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, dùng thân phận người trả ơn, bạn tri kỷ ở bên cạnh anh ấy. Bởi vì tôi không thích sự xa hoa trụy lạc và tình yêu chóng vánh của phương Tây, cho nên tôi không muốn tìm bạn trai nước ngoài. Thế là tôi và anh ấy giả vờ ở bên nhau theo nhu cầu của đối phương, cho đến khi anh ấy về nước.


Giữa tôi và anh ấy không có tình yêu. Đây là câu chuyện của tôi và anh ấy. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Còn về cô, sau khi anh ấy về nước, cô em họ từ trên trời rơi xuống của anh ấy đột nhiên tới tìm tôi, nói cho tôi biết thì tôi mới biết tên của cô.

Mộc Lan nói tới đây liền ngừng lại, nở một nụ cười nhìn phản ứng của Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã cũng không khiến Mộc Lan thất vọng, trong mắt ngoại trừ khiếp sợ thì chỉ có sửng sốt.

Chắc cô Lục cũng biết hôm nay tôi đến đây để làm gì.

Nụ cười trên mặt Lục Thi Nhã nhạt dần, cô gõ ngón tay lên bàn, chìm vào suy tư.
Mộc Lan ngừng nói lấy hơi, lúc này Lục Thi Nhã đã không biết mô tả tâm tình của mình bằng cách nào, chỉ có thể cười bừa.

Tôi biết, Lê Nguyệt vì giúp cô nên mới trộm tài liệu của tôi.


Cô không cần trách cô ấy, cô ấy cũng chỉ vì muốn bảo vệ Thần Phi. Trước khi tôi về nước, cô ấy đã kể hết chuyện của cô và anh ấy cho tôi nghe. Nói thật, không xúc động là giả, nhưng vì không để anh ấy lại bị tổn thương lần nữa, nên rất xin lỗi, tôi buộc phải làm như vậy. Tôi đã từng nói rồi, tôi không phải là kẻ thù của cô, mong muốn của chúng ta giống nhau, đều là vì bảo vệ anh ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng rồi cùng bật cười.

Giả thì sao? Tên không có lương tâm đó vẫn chơi tôi, đây là sự thật không thể thay đổi. Rất cảm ơn cô Mộc đã nói cho tôi biết tất cả. Chuyện giữa tôi và anh ấy đã sớm không còn là chuyện tình yêu đôi lứa nữa rồi. Tôi không cần tình yêu hay là mạng sống của anh ấy, tôi chỉ cần anh ấy không hề do dự đứng bên cạnh tôi, toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi. Lại nói, thân phận thuyết khách không phù hợp với cô, ý tốt của cô tôi xin nhận. Tôi cũng muốn gửi lại cô một câu, đó là tôi thật lòng chúc cô hạnh phúc.

Bầu không khí hơi lắng xuống, nhưng lại nhanh chóng bị đánh vỡ bởi nụ cười của Mộc Lan.

Cô là người phụ nữ đầu tiên làm cho tôi phải ngạc nhiên.
Mộc Lan nói.

Cô cùng vậy, rất mất mặt, lần nào đấu với cô tôi cũng thua, cô là lịch sử đen tối của tôi.
Lục Thi Nhã cười giễu, ngữ khí lạnh dần.

Vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ bằng lòng ngay lập tức, không ngờ cậu ấy lại hằn đỏ mắt đòi lại bằng được. Ba tôi6 cũng không nổi giận, trả lại khối ngọc rồi bảo cậu ấy cút ra khỏi nhà họ Mộc. Cuối cùng, thiếu niên không có dũng khí lấy lại khối n5gọc. Khối ngọc về tay nhà họ Mộc, vừa khéo năm đó tôi từ nước ngoài về nhà ăn Tết, lúc đi tôi đã đòi ba tôi khối ngọc này. Vốn chỉ để chơi thôi, nào ngờ sau này khối ngọc đã trở thành bùa cứu mạng của tôi.

Mộc Lan giãi bày làm cho Lục Thi Nhã không kìm được, hỏi:
Lần thứ hai bắt tay nhau, hai người nở nụ cười quên hết thù oán.
Ra tới cửa, Mộc Lan xoay người lại, nói:
Nếu như được quyết định lại lần nữa thì tôi vẫn sẽ phối hợp diễn với anh ấy, mặc dù rất có lỗi khi làm tổn thương cô.


Thần Phi, anh ấy rất yêu cô, dù là mười năm trước, hay là lúc anh ấy mất trí nhớ, hay là lúc anh ấy quyết định đẩy cô ra hai năm trước. Dù là khi nào đi nữa thì trong tâm trí của anh ấy đều chỉ có một mình cô. Kể cả tôi không giải thích chuyện hai năm trước thì với sự thông minh của cô Lục, lâu ngày rồi cô cũng có thể phát hiện ra, vở diễn hôm đó… quá giả.
Mộc Lan trầm giọng nói.
Lục Thi Nhã từ từ ngước mắt lên, nở nụ cười.

Sau đó thì sao?
Lục Thi Nhã vô thức hỏi Mộc Lan.
Mộc Lan thở dài, kể tiếp bằng một giọng điệu tự giễu hiếm có:

Tôi đã đánh giá thấp cô, cũng đánh giá thấp tình yêu của cô với Thần Phi. Cô Lục là người thông minh, xem ra chuyến này tôi đi uổng công rồi. Tôi cũng vậy, chúc cô và anh ấy hạnh phúc.

Dứt lời, Mộc Lan đứng lên, Lục Thi Nhã cũng đứng lên.

Bùa cứu mạng… là sao?


Là vận mệnh trêu người. Tám năm trước, tôi ở Los Angeles bị vài tên cướp bắt, bọn họ là kẻ thù của ba tôi, khi đó tính mạng tôi như nghìn cân treo sợi tóc. Cô Lục cũng biết, Mỹ là quốc gia được sử dụng súng. Cho dù cô bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt thì cô có kêu cứu cũng sẽ không ai cứu cô. Tôi đã cầu cứu rất nhiều người, trong đó có Nhan Thần Phi. Vốn tôi không quen biết anh ấy, nhưng anh ấy là người da vàng duy nhất tôi gặp được. Cho nên tôi đặt hy vọng cuối cùng lên người anh ấy bằng cách lấy vật đáng tiền nhất trên người tôi ném trước mặt anh ấy, đó chính là miếng ngọc này. Ban đầu anh ấy không để ý đến tôi, lựa chọn coi như không thấy. Đến khi tôi bị nhốt trong một căn phòng tối khoảng hai tiếng, anh ấy xuất hiện, đầu đổ máu mở cửa căn phòng tối, trong tay cầm theo miếng ngọc nhìn tôi với ánh mắt chăm chú, ký ức chấn động này thật sự rất khó quên. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy vẻ mặt của ai khác giống như anh ấy khi đó. Anh ấy hỏi khối ngọc là của tôi à, tôi chưa từng nghĩ rằng anh ấy đuổi theo cứu mạng tôi chỉ vì muốn hỏi một vấn đề như vậy. Để đảm bảo anh ấy không bỏ lại tôi, tôi đã nói dối là tôi đã đeo khối ngọc từ nhỏ.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.