• 488

Chương 152: Chờ anh đến bên tôi


Người đàn ông im lặng nhìn cô một lúc lâu, khuôn mặt căng chặt như muốn nhìn thấu cô.

Lục Thi Nhã không nói gì, tiếp tục chu8ẩn bị lên nhà, phía sau bỗng vang lên giọng nói trầm thấp bất an:
Cô cố gắng giãy giụa thoát ra, nhưng lại bị nhiệt tình mãnh liệt hơn bao phủ. Cho đến khi nhược điểm lớn nhất của cô là lỗ tai bị chiếm lĩnh, Lục Thi Nhã tức giận mắng trong bụng. Quá gian xảo! Từ nhỏ đến lớn, người đàn ông này luôn gian xảo như thế!

… đủ.. đủ rồi…


Nếu giữa chúng ta chỉ có như vậy thì có khác gì em đang trả thù anh đâu. Cuối cùng, anh vẫn mất đi em.

Vậy mà có thể nghĩ đến từ
trả thù
, xem ra tên không có lương tâm đã tăng được chỉ số EQ rồi.

Thật không? Vậy anh hãy thể hiện cho tôi xem anh yêu tôi nhiều như thế nào. Tôi không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần anh không bệnh tật, không đau khổ, không tự cho là đúng bỏ lại tôi, càng không giấu giếm tâm trạng với tôi. Chỉ cần anh làm được, thì tôi sẽ thử tìm lại tôi.

Nhan Thần Phi siết chặt cánh tay Lục Thi Nhã, tròng mắt đen nhìn thẳng cô.
Hành động hạ thấp mình cầu xin của anh còn đáng sợ hơn cả nhược điểm lỗ tai mẫn cảm của cô. Cả người Lục Thi Nhã bị đè trên ghế xe, cô cố gắng rút tay ra khỏi tay của anh. Cô sắp điên rồi, chẳng lẽ lại biến thành rung xe?
Lục Thi Nhã trừng mắt nhìn người nằm trên mình, trong mắt anh chứa đầy đau thương và tình yêu nồng đậm. Cô còn chưa hồi hồn lại, nụ hôn nóng rực lại rơi xuống lần nữa. Hàm răng Lục Thi Nhã bị cạy ra, đầu lưỡi anh càn rỡ thăm dò, dây dưa, ràng buộc.
Ha ha, cuối cùng cũng chịu nói9 rõ, ngồi không yên nổi nữa rồi.

Nhất định phải tìm lại tôi à?
Lục Thi Nhã hỏi ngược lại.
Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi nắm tay mình dây dưa, không chịu nổi nữa, dứt khoát lấy tay còn lại che mắt, quay đầu sang chỗ khác.

Mau lên!


Anh dùng mạng sống của anh, toàn bộ của anh, tất cả ý thức tồn tại của anh để yêu em. Anh chỉ mong em có thể mỉm cười hạnh phúc.

Từng câu từng chữ bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt. Đây là lần đầu tiên Lục Thi Nhã nghe được những lời âu yếm từ người đàn ông này. Tai cô chứa đầy tình yêu sâu đậm của anh, khóe môi không kìm được cong lên.

Vì sao?

Lục Thi Nhã quay đầu lại nhìn dáng vẻ c3ủa anh, nhướng mày hỏi:

Nhan Thần Phi, đối với tôi mà nói, anh chưa từng là có cũng được không có cũng không sao. Chẳng qua là tôi mệt mỏi rồi, không còn sức lực đi tìm hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Cho nên, lần này tôi chờ anh đến bên cạnh tôi.

Hơi thở cả người Nhan Thần Phi như đang khiêu vũ, thậm chí còn khiến cho Lục Thi Nhã cảm nhận được tâm trạng vui mừng đến chảy nước mắt trong thâm tâm anh.

Anh sẽ cố gắng thực hiện tất cả những gì em nói, chỉ cầu em đừng dùng vẻ mặt có cũng được không có cũng không sao với anh, nó sẽ khiến anh phát điên.

Nhìn một Nhan Thần Phi tràn đầy tinh thần và quyết tâm như vậy, một bác sĩ tâm lý như Lục Thi Nhã cảm thấy cực kì thỏas mãn.

Hửm?


Anh phải làm gì mới có thể tìm lại được em?


Anh có thể hôn em không?
Anh hỏi một cách tràn đầy mong mỏi, nín thở chờ đợi.
Lục Thi Nhã suy nghĩ vài giây, chớp chớp mắt ngầm đồng ý.
Giọng điệu hờn dỗi, chỗ nào giống người đã làm mẹ.
Tiếng sột soạt vang lên trong xe, Lục Thi Nhã thầm nghĩ may mà xe của anh là loại xe chống nhìn từ bên ngoài, bằng không thì không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Lục Thi Nhã cố gắng tìm lại tiếng nói rời rạc của mình, nhưng vào tai Nhan Thần Phi lại biến thành sự cám dỗ lớn hơn.

Không đủ, để anh hôn thêm một lát, chỉ một lát thôi.


Nói cho anh nghe, em vẫn còn yêu anh, em vẫn không nỡ buông bỏ anh.

Bỉ ổi, đúng là bỉ ổi! Lục Thi Nhã nhìn anh dùng vẻ mặt cầu xin nói ra những lời này mà chửi thầm trong lòng, thế này hoàn toàn là phạm quy mà.

Cho anh thêm một chút thời gian, chỉ một chút mà thôi, để anh xác định giờ phút này em đang ở trong lòng anh.

Nhan Thần Phi vừa nói vừa kéo tay Lục Thi Nhã xuống dưới. Đến khi cô hồi hồn lại thì bàn tay cô đã bao phủ một thứ rất ghê gớm. Lục Thi Nhã nuốt nước bọt, rũ mắt xuống nhìn vị trí bàn tay mình đang chạm vào, tấn công đột nhiên tới không kịp chuẩn bị, làm cô không tiêu hóa nổi.
Lục Thi Nhã cười, trả lời:
Đương nhiên không phải rồi, tôi chỉ đang chờ anh hành động mà thôi. Trước đây, tôi mệt mỏi là vì tôi không đủ thông minh. Tất cả tâm trí tôi đều xoay quanh thế giới của anh, cho nên tôi rất mệt. Có người nói là do tôi không biết đòi hỏi, tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, tôi nên đòi hỏi cái gì. Mấy ngày qua, tôi liên tục chỉ đông chỉ tây bắt anh làm hết việc này đến việc nọ, chính là vì muốn tìm câu trả lời. Nếu anh cảm thấy đã mệt mỏi rồi thì có thể nói cho tôi biết.

Nghe xong những lời Lục Thi Nhã nói, Nhan Thần Phi sửng sốt ba mươi giây, Lục Thi Nhã vô cùng nghi ngờ, liệu anh có hiểu ý cô nói hay không.
Nhan Thần Phi quay đầu 6tránh sang chỗ khác, dáng vẻ giống như không cam lòng, nhưng lại không nguyện ý biểu đạt ra, xem ra chất xúc tác còn chưa đủ.
<5br>
Tôi đã rất mệt mỏi với tình trạng trước đây rồi, chúng ta cứ giữ vững tình trạng như hiện giờ là ổn, không có ràng buộc, không có trách móc, cũng không có hiểu lầm, vậy mà anh còn không hài lòng? Hay là anh mượn cớ không muốn đăng ký kết hôn với tôi?

Giọng nói lạnh nhạt của anh tràn đầy đau đớn, cuối cùng thì người đàn ông này cũng bộc lộ cảm xúc của mình với Lục Thi Nhã:
Nhan Thần Phi có cảm giác cơ thể mình như sắp nổ tung. Anh hấp tấp kéo tay Lục Thi Nhã, đẩy cô vào ghế sau xe, sau đó cũng lập tức chui vào.
Lục Thi Nhã bị một loạt hành động của anh làm cho hoảng sợ. Cô còn chưa kịp nói gì, đôi môi đã bị bao trùm, khuôn mặt bị giữ chặt, mái tóc bị ngón tay anh luồn vào mạnh mẽ cố định lại giống như đang muốn chứng minh.

Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, buông ra!

Giọng nói mềm mại như bông không hề có một chút lực uy hiếp nào, nhưng lại làm cho người nằm phía trên cứng đờ trong nháy mắt.

Cho anh mượn tay em.

Anh vừa dứt lời, liền nắm bàn tay phải của cô đặt lên môi mình. Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, mỗi lần đụng chạm đều tràn ngập sắc dục và rung động, phảng phất như mùa hè nóng nực năm xưa, khi anh dịu dàng hôn lên từng ngón tay cô.
Anh yêu em!
Lục Thi Nhã, anh yêu em!
Có điều, ánh mắt đang dần tỏa sáng của anh cho thấy anh đã hiểu được. Trước khi Lục Thi Nhã hồi hồn, Nhan Thần Phi lao tới ôm chặt cô.
Anh yêu em!
Một lúc lâu sau, tay Lục Thi Nhã mỏi nhừ, vừa định lên tiếng mắng người thì bàn tay đang che mặt của cô bị kéo ra.

Thấy khuôn mặt đỏ ửng và vầng trán đổ mồ hôi của người nào đó, Lục Thi Nhã có cảm giác như mình sắp chảy máu mũi.


Để anh nhìn em.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.