• 488

Chương 157: Phiên ngoại 2 LAM VŨ TỊCH VÀ ERICK (1)



Đau, trở về anh phải thổi phù phù cho em…


Lam Vũ Tịch ôm cánh tay của Erick làm nũng, dáng vẻ nũng nịu làm người ta thương yêu. An8h nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy tay áo bị thấm ướt, không kìm được vuốt tóc cô.


Bọn họ rất hạnh phúc, cô gái ngoan không cần tự t3rách vì chuyện năm xưa nữa nhé.

Thấy cô bụm trán, Erick bắt đầu lo lắng, đang định hỏi cô thế nào, liền thấy cô lập tức tươi cười ngẩng đầu, hai mắt ngấn đỏ, nói:
Ngày mai gặp!

Chính là khoảnh khắc này, ánh chiều tà rơi xuống nụ cười của cô, còn đẹp hơn cả ráng màu phía chân trời. Erick như chiếm được sự cứu rỗi, lần đầu tiên cầu mong được sống sót trong thế giới băng giá này, bởi vì anh muốn tiếp tục được nhìn thấy nụ cười như thế.
Ngày hôm sau, Lam Vũ Tịch cầm túi lớn túi nhỏ đồ vật đi tới, còn mang theo cả một chai thuốc nhỏ.
Đột nhiên bị quát mắng, Lam Vũ Tịch sợ sệt rút tay lại, mở to mắt, sợ hãi như con thỏ nhỏ.
Trông thấy cô như vậy thì trong lòng anh nảy lên một loại tình cảm khác thường, đó là quý trọng và không nỡ.
Lam Vũ Tịch uất ức mím chặt môi, đôi mắt to rưng rưng nước mắt. Trước đây, cô từng nuôi chó hoang, chúng nó không hung dữ như người này. Sao người này lại khó giải quyết như vậy chứ?
Tiếng nói non nớt nhí nhảnh của cô vang lên bên tai anh, lần đầu tiên Erick phát hiện thế gian này còn có sự tồn tại của nụ cười đơn thuần. Ánh sáng đến từ sau lưng cô bao phủ lấy cô, một vòng vầng sáng làm cho cô giống như thiên sứ rơi vào thế gian.

Đây là bánh quy em thích nhất, do mẹ em làm đấy. Còn đây nữa, đây là quần áo em lén lấy từ trong tủ quần áo của ba em, có thể giữ ấm.

Tiểu Vũ Tịch đưa bánh quy đến bên miệng Erick. Thấy anh không có ý ăn, cô nhíu mày nhăn mặt.
Thấy anh chịu nói chuyện với mình, đôi mắt hồn nhiên của Lam Vũ Tịch sáng ngời, lóe lên ánh sáng vui sướng.

À đúng rồi, em tặng cho anh cái này.

Lam Vũ Tịch cố ý chọn một con búp bê Barbie đẹp nhất trong đám búp bê Barbie của mình mang tới đây tặng cho anh.

Anh nhớ chăm sóc tốt cho Nini, em về nhà trước đây.

Lam Vũ Tịch cười ngốc nghếch, căn bản không chú ý đến sự thay đổi của anh. Cô vừa cười nói vừa đi lùi ra sau. Vì vậy, lúc cô xoay người, liền đâm phải cánh cửa.

Á!
Đau quá!
Lúc sự đụng chạm ấm áp bao trùm lên lưng, Erick không màng thở dốc, nhìn chằm chằm cô.

Cách xa tôi ra một chút!
Nếu anh truyền bệnh cho cô thì biết phải làm sao bây giờ?
Anh thế mà lại lo lắng cho cô, rõ ràng bản thân còn không lo nổi, thế nhưng lại mê luyến một chút đụng chạm ấm áp nho nhỏ sau lưng.
Lúc này, Erick đã có chút năng lượng, anh nhìn chiếc áo khoác lông dê trên đùi mình.
Chất vải mềm mịn, đường may tinh tế, vừa nhìn là biết chiếc áo khoác này không rẻ.
Nếu bị đôi vợ chồng đó phát hiện thì nói không chừng bọn họ sẽ đánh anh một trận tàn nhẫn.
Trong cơn tự giễu, Erick đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Lam Vũ Tịch đều giấu đầy đồ ăn trong túi. Thừa dịp Chu Lôi không chú ý, cô mang đồ đi vào trong sân. Chu Lôi cho rằng cô nuôi mèo hoang trong sân, cho nên một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Erick nằm ở trong góc, mí mắt run run, cô bé này lại đến nữa rồi. Đã ba ngày như vậy rồi, ngày nào cô bé cũng vô cùng đắc ý nói mình đã làm như thế nào để lấy được thức ăn.
Lam Vũ Tịch nhìn bộ đồ rách rưới trên người anh, đôi vai anh lộ ra trong không khí, mái tóc rối bời bết lại, mỗi một lần hô hấp đều run rẩy.

Tiểu Tịch, mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm.

Chu Lôi nói chuyện điện thoại xong, mở cửa sổ gọi Lam Vũ Tịch đang đứng trong sân. Lam Vũ Tịch quay đầu, thấy mẹ đang vẫy tay với mình. Cô đang định nói cái gì đó thì trong góc truyền đến tiếng nói.
Mỗi ngày anh đều ở đây một mình, nhất định là rất cô đơn, Lam Vũ Tịch hạ quyết tâm thật lâu mới có thể lấy món đồ mình yêu thích tặng cho anh.
Erick nhìn con búp bê trước chân mình, vô cùng không hợp với sự dơ dáy bẩn thỉu xung quanh, rồi lại nhìn cô bé trước mặt bằng ánh mắt không rõ thâm ý.

Để Nini ở lại với anh, anh sẽ không cô đơn nữa.
Lam Vũ Tịch nói một cách ngây thơ.
Anh có một đôi mắt màu lam đậm, đó là nơi đẹp đẽ duy nhất trên cơ thể bẩn thỉu của anh mà cô phát hiện được.
Anh đang ho khan dữ dội, ho khan tới mức khuôn mặt cáu bẩn đỏ lên. Thế nhưng anh vẫn liều mạng bụm miệng lại, trừng Lam Vũ Tịch bằng ánh mắt đề phòng và đe dọa, cố gắng dọa cô bỏ chạy.

Anh không lạnh à?

Nào ngờ lời nói ngây thơ của cô lại làm rung động Erick.
Cô đơn?
Đây là danh hiệu anh vừa sinh ra đã có, bây giờ lại có người muốn gỡ nó ra, thật sự là buồn cười!
Nhìn vẻ mặt mất mát của cô, Erick cố gắng mở miệng nói chuyện, chỉ là chưa phát ra được tiếng thì đã ho dữ dội, ho như muốn thủng cả phổi. Anh đè nén tiếng ho khan, để tránh rước lấy mầm tai vạ không cần thiết.
Thấy anh đau khổ ho khan, Lam Vũ Tịch lập tức tiến lại xoa lưng cho anh.

Lúc em ho khan, mẹ em cũng làm như vậy với em.

Hai mươi năm trước.
Mùa đông ở Seattle rất lạnh, bông tuyết bay lơ lửng, Lam Vũ Tịch bảy tuổi mặc áo khoác dày dặn màu vàng, ôm búp bê Barbie chạy trên nền tuyết lạnh lẽo.
() Seattle là một thành phố cảng biển tọa lạc ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ. Thành phố này nằm ở phía Tây tiểu bang Washington trên một dải đất giữa Vịnh Puget và hồ Washington.
Chu Lôi mặc áo khoác màu nâu nhạt, đứng tại cửa nở nụ cười nhìn con gái nhà mình chơi vui vẻ trong sân. Đúng lúc đó, trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, Chu Lôi thấy Lam Vũ Tịch đang chơi hăng say, cũng không gọi cô mà trở vào nhà nhận điện thoại.
Lần đầu tiên Lam Vũ Tịch gặp Erick là vào năm cô bảy tuổi.
Lam Vũ Tịch nhỏ bé đứng trong đất trời đầy tuyết, nhìn Erick trốn trong góc nhà kho bỏ hoang trước sân nhà cô. Cô chớp mắt thật nhiều lần, mới xác định được anh không phải là con khỉ, mà là người.
Cô bé nói tên cô bé là Vũ Tịch. Erick nhìn cái miệng đóng đóng mở mở, khuôn mặt mềm mại đỏ rực như quả táo đông lạnh, vừa nhìn là biết đứa trẻ sinh ra trong gia đình hạnh phúc.

Vì sao anh không nói chuyện?

Lam Vũ Tịch tò mò hỏi. Rõ ràng người này vẫn luôn chăm chú nghe cô nói, nhưng vì sao lại không trả lời một câu nào?

Anh muốn uống nước không?
Lam Vũ Tịch dè dặt hỏi, trong giọng nói lộ ra sự quan tâm.
Erick đang ho dữ dội, nhìn Lam Vũ Tịch như vậy, ở sâu trong lòng anh lại dấy lên một khát khao, một khát khao mà anh thà chết cũng không dám nói ra. Đó là… anh muốn có được cô bé này.

Trở về đi, đừng làm cho ba mẹ em lo lắng.
Erick quay đầu đi, tiếng nói thời kỳ vỡ giọng mang theo từ tính.

Đi ra!

Lam Vũ Tịch nghi ngờ nhìn anh, phồng má lên, nhíu mày, lắc đầu rồi lại tiếp tục nhìn anh một lúc lâu. Chu Lôi lại gọi vài lần nữa, ánh mắt Tiểu Vũ Tịch bỗng sáng ngời, tươi cười huơ huơ tay với mẹ rồi chạy vào nhà.
Trong góc nhà kho, Erick nhìn vóc dáng nho nhỏ chạy đi, âm thầm thở ra, tiếp tục cuộn người lùi vào trong góc phòng, cố gắng chống đỡ lại cơn lạnh.

Anh không thích à?

Tiểu Vũ Tịch nhìn vào đôi mắt như biển rộng của anh, mím môi hỏi. Đây là số bánh cô tiếc không nỡ ăn, vậy mà người mắt lam này lại không thèm ăn, thật đau lòng.
Thấy anh không nói lời nào, Tiểu Vũ Tịch thất vọng đặt bánh quy xuống bên cạnh anh.
Nghe lời nói của Erick, Lam Vũ Tịch lại trào nước mắt, khóc cho đến khi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
9
Cô mệt chết đi được. Năm xưa, bởi vì cô vô ý khiến Nha Nha bị người ta bắt cóc, cuối cùng Nha Nha và Tiểu Thần Thần bị buộc phải xa nha6u. Cô vẫn luôn tự trách về chuyện này, nó giống như một cái lưới vô hình trói chặt cô mười năm. Hôm nay, khoảnh khắc nhìn thấy Nha Nha và T5iểu Thần Thần ôm hôn, cái lưới vô hình nặng nề đó cuối cũng tan vỡ.
Lúc Erick lái xe đến khách sạn, Lam Vũ Tịch vẫn còn chảy nước mắt. Anh lau khóe mắt cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng bế người đang ngủ say lên như bế một báu vật.
Đi trên hành lang, Erick nhìn khuôn mặt cô gái trong lòng mình bằng ánh mắt dịu dàng. Cô gái của anh vẫn đơn thuần ấm áp như lần đầu gặp gỡ của nhiều năm trước. Cô làm cho anh mềm lòng, nếu không có cô thì sẽ không có anh của ngày hôm nay.
Nói xong, cô không quay đầu lại, chạy một mạch về nhà.
Erick ngây người nhìn số bánh quy còn tỏa hơi nóng trên mặt đất, run rẩy cầm lên bẻ một miếng, hơi nóng hầm hập từ đầu ngón tay truyền đến trái tim. Anh bỏ bánh vào miệng, hương vị ngọt ngào lan ra, e rằng đây là mùi vị suốt đời anh khó quên được.
Có khoảng mười chiếc bánh quy, anh nhìn mà cay xè mắt, đến cùng vẫn không nỡ ăn hết, nhét số bánh còn lại vào túi áo.

Em về nhà tìm thứ khác cho anh ăn, anh muốn ăn cái…

Tiểu Vũ Tịch còn chưa dứt lời, trong nhà lại truyền tới tiếng gọi lớn của mẹ cô.
Tiểu Vũ Tịch chột dạ nhìn quần áo của ba, sau đó nhìn người mắt lam, nhỏ giọng nói:
Em đi về trước, lát nữa trở lại thăm anh.

Khoảng nửa giờ sau, Erick bị không khí lạnh lẽo và cơn đói bụng làm cho hôn mê, đôi môi khô khốc thở dốc. Anh có thể ý thức được rõ ràng cơ thể mình ngày càng tệ. Cứ như vậy đi, đối với anh mà nói, chết là giải thoát tốt nhất.
Lúc tâm trạng Erick đi vào ranh giới đen tối, một mùi thơm đậm đà bay tới mũi anh. Lần đầu tiên có hơi thở ấm áp vây quanh, anh không kìm được ngước đôi mắt nặng trĩu lên nhìn, một màu vàng nhạt giống như ánh sáng của mặt trời tồn tại trong tầm mắt anh.
Lại là cô bé phương Đông này!

Mỗi lần em ho khan, mẹ đều cho em uống thuốc này. Anh uống thử xem, không đắng đâu.


Lam Vũ Tịch đưa một chai thuốc nhỏ tới trước mặt Erick.

Erick nhìn cô, rồi lại nhìn chai thuốc màu nâu, rề rà ba giây. Cuối cùng, trong ánh mắt đầy mong chờ của cô, anh cầm chai thuốc uống hết.

Cảm giác đắng ngắt lan tràn trong miệng. Đối với anh mà nói, cảm giác đắng này không thấm vào đâu, nhưng ánh mắt mong chờ của cô bé đối diện đã biến thành ăn năn xấu hổ.


Đắng lắm phải không, không phải em cố ý lừa anh đâu, là do em sợ anh không chịu uống thuốc…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.