• 488

Chương 158: Phiên ngoại 2 LAM VŨ TỊCH VÀ ERICK (2)



Anh đang cười à?


Lam Vũ Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm anh như nhìn một loài động vật hiếm lạ.

Nghe giọng nói ngạc nhiên c8ủa Lam Vũ Tịch, Erick ngẩng đầu nhìn cô, trái tim mềm đến mức không thể tưởng tượng, khóe môi bất giác cong lên lần nữa.

Cháu cần phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, nếu không thì chân của cháu sẽ bị tàn phế.


Cháu biết.
Erick ngước mắt lên nhìn Lam Kình Hiên.
Lam Kình Hiên ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười, bởi vì ông thấy vẻ lạnh nhạt bướng bỉnh trong mắt Erick.
Erick cắn răng muốn nhấc cái chân bó thạch cao xuống, nhưng bị Lam Kình Hiên đè lại.

Chàng trai trẻ, đừng hấp tấp, chú nói cháu cần nghỉ ngơi.

Giọng nói mang theo sự uy nghiêm của người lớn làm cho Erick ngây ngẩn. Anh nhìn nam chủ nhà tuấn tú hơn người trước mắt, lần thứ hai xấu hổ cúi thấp đầu.
Thấy anh3 cười với mình, Lam Vũ Tịch chớp chớp mắt, hàng lông mi lay động như cây quạt nhỏ. Một lúc lâu sau, trên mặt cô nở nụ cười tươi như hoa,9 long trọng như chào đón ánh ban mai.
Đó là sự thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời.
Ngày hôm đó, Tiểu Vũ Tịch mang niềm v6ui về nhà. Chu Lôi và Lam Kình Hiên vừa đi làm về thấy cô gái nhà mình vui vẻ như vậy thì đương nhiên không tránh phải hỏi han vài câu.<5br>
Tiểu Vũ Tịch nhìn ba mẹ, vẫy vẫy tay ý bảo hai người cúi đầu. Hai người lớn làm theo, sau đó nghe con gái nói:
Đây là một bí mật.

Ha ha ha, Tiểu Vũ Tịch cười trộm trở về phòng mình.
Phía sau, Lam Kình Hiên và Chu Lôi nhìn nhau cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau liều thuốc ho nọ, Erick đã bớt ho khan. Chạng vạng tối, anh không kìm được tiến lại chỗ khe hở cánh cửa, nhìn về cánh cửa phòng ở cách đó không xa.
Erick điều chỉnh lại hô hấp nhìn xung quanh, trong phòng chỉ còn anh và nam chủ nhà.

Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Lam Kình Hiên hỏi, Erick lạnh nhạt đáp:

Nhưng có chút rắc rối, cháu đã mười ba tuổi, gia đình chú lại là người nước ngoài. Vì vậy rất khó để nhận nuôi cháu. Nếu cháu bằng lòng ở đây, bọn chú vẫn sẽ coi cháu là người nhà, nuôi dưỡng cháu đến khi trưởng thành, có thể tự nuôi bản thân.

Về chuyện nhận nuôi này, Lam Vũ Tịch cũng ngạc nhiên không kém. Cô đứng bên giường Erick, líu ríu nói mãi, hệt như một con chim sẻ nhỏ.
Bọn họ không hỏi vết thương của anh từ đâu mà có, chỉ hết lòng hết sức chăm sóc, đó là sự ấm áp mà anh chưa bao giờ được cảm nhận.

Cháu đi đi.

Chu Lôi bế Tiểu Vũ Tịch xoay người đi.
Erick hơi ngạc nhiên.

Mẹ, anh ấy bị ngã, chúng ta mau mau qua xem anh ấy.

Chu Lôi bế Lam Vũ Tịch bước nhanh tới. Phát hiện ống quần thiếu niên nhuộm đỏ máu, Chu Lôi ngẩn ra. Bà buông Lam Vũ Tịch xuống, nhíu mày kéo ống quần thiếu niên ra xem.
Chân của thiếu niên bị lở loét vô cùng nghiêm trọng.

Ba mẹ, anh ấy tỉnh rồi!
Lam Vũ Tịch hưng phấn hét lên.
Erick vẫn còn choáng váng. Khi nghe được tiếng nói của Lam Vũ Tịch, ánh mắt vốn chưa xác định được tiêu điểm của anh chính thức trở nên rõ ràng.
Anh ngây người nhìn một nhà ba người trong phòng.
Cùng lúc câu nói phát ra từ miệng Lam Kình Hiên, Erick nhìn người ngoại quốc tóc đen, mắt đen này.

Tại... tại sao ạ?
Anh lạc giọng.
Lam Kình Hiên đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ vô cùng chín chắn, mỉm cười nhìn cậu:

Erick tỉnh lại trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa.
Ánh nắng ngày đông xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh. Anh mở mắt ra, bị ánh sáng chiếu vào nên chưa thích ứng kịp.
Erick bất giác mở miệng. Anh biết rõ lời nói này sẽ làm tổn thương đứa bé, nhưng anh lại cứ hi vọng đứa bé này sẽ vì anh mà tổn thương, vì anh mà mất mát. Đây giống như một mầm bệnh, lan tràn trong cơ thể anh.
Nghe lời nói lạnh nhạt của anh, Lam Vũ Tịch có hơi buồn lòng, sau đó lại bình thường trở lại ngay. Mẹ nói với cô, đối với những động vật nhỏ bị thương cần phải có lòng kiên trì.
Cô phải tiếp tục kiên trì mới được. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy ra đủ loại thức ăn.

Tại sao cháu lại xuất hiện trong nhà kho bỏ hoang của gia đình chú?

Câu hỏi này khiến Erick siết chặt tay thành nắm đấm, tất cả cảm xúc đều được Lam Kình Hiên thu hết vào trong mắt. Nếu ông đoán không nhầm, cậu thiếu niên này đã theo mình về nhà.
Hồi lâu, Lam Kình Hiên mở miệng:
Lúc thấy Erick quần áo rách nát dơ bẩn, trong mắt Chu Lôi lóe lên vẻ sợ hãi, bà nhanh chóng ôm Lam Vũ Tịch vào trong ngực mình lùi ra phía sau.
Erick không hề cảm thấy ngoài ý muốn, lúc này trong lòng anh chỉ có cảm giác xấu hổ.
Thật chua xót!

Chàng trai trẻ, thứ đồ hôm đó chú để trong cặp công văn đủ để cháu mua mười căn nhà thế này. Cho nên cháu có thể yên tâm thoải mái ở lại!

Erick sững sờ.
Cái cặp công văn đó chẳng phải anh đã lục rồi sao, chỉ là mấy tờ giấy trắng thôi mà.
Tiểu Vũ Tịch thở hồng hộc đi tới bên cạnh anh.

Hôm nay mẹ dẫn em đi học đàn dương cầm, cho nên em tới muộn.
Giọng điệu vui vẻ giải thích.

Em không cần giải thích với anh.


Mười ba.


Tại sao cháu phải lưu lạc đầu đường? Ba mẹ của cháu đâu?


Cháu không có ba mẹ.


Mẹ, Erick bị sao vậy?


Tiểu Tịch, con về nhà lấy điện thoại cho mẹ.

Chu Lôi ra lệnh, Lam Vũ Tịch lập tức chạy vào nhà tìm điện thoại.
Lam Kình Hiên gật đầu cười, đưa mắt nhìn Chu Lôi. Chu Lôi lập tức rót cốc trà cho Erick.
Erick bị hành động quan tâm của Chu Lôi làm cho hoảng sợ, đờ đẫn nhận lấy cốc trà.

Uống nước trước đi.
Lam Kình Hiên nói, Erick vô thức làm theo, cho đến khi uống xong mới đưa cốc trở lại cho Chu Lôi.

Chú nhớ cháu. Đại khái chắc khoảng nửa tháng trước, cháu giúp chú giành lại túi công văn, cháu muốn bữa sáng trong tay chú làm quà cảm ơn.

Erick không ngờ người đàn ông này vẫn còn nhớ rõ anh, cảm giác nhục nhã bùng lên lần nữa.

Chú còn cho cháu mười đô la.
Erick cúi đầu nói, cố bỏ qua sự khó chịu trong lòng mình.
Chu Lôi nhìn xung quanh, trong lòng càng thêm nặng nề. Quả nhiên, mấy ngày nay con gái nhà mình không hề nuôi mèo chó hoang, mà là nuôi cậu thiếu niên này.

Mẹ, anh ấy tên Erick, anh ấy không phải là người xấu, anh ấy còn bị bệnh nữa.

Lam Vũ Tịch nói với mẹ mình. Ánh mắt Chu Lôi lại lóe lên, dời sự chú ý từ trên người con gái sang người thiếu niên.
Anh loạng choạng chống người đứng dậy, cô đơn ngẩng đầu lên.

Cháu chưa từng làm việc gì xấu, có thể thả cháu đi không?

Cơ thể gầy yếu của Erick run rẩy đứng thẳng trong gió lạnh, ánh mắt đề phòng của Chu Lôi không hề giảm đi, trong đó lại có thêm sự hoài nghi.

Bởi vì hôm đó cháu đã giúp chú. Ở đất nước của chú có một câu nói, đã nhận ân huệ thì phải báo đáp.


Nhưng chú đã cho cháu bánh mì và tiền rồi!

Lam Kình Hiên nở nụ cười.
Erick lạnh giọng trả lời. Lam Kình Hiên nhíu chặt mày, hỏi:

Cháu có cần chú giúp cháu liên hệ viện mồ côi không?


Ha… Viện mồ côi sẽ nhận người lớn tuổi như cháu sao? Không cần đâu, cảm ơn cả nhà chú đã cứu cháu, bây giờ cháu phải đi rồi.


Cháu có nơi nào khác để đi không?

Erick không trả lời. Lam Kình Hiên thở dài.

Vậy thì ở lại đây đi!

Mày đang khát vọng cái gì? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi.
Lúc anh cô đơn quay đầu lại, cánh cửa bỗng mở ra, vóc dáng nhỏ nhắn như tinh linh xuất hiện, vui vẻ chạy về phía anh.
Trái tim của anh như được đốt nóng, điên cuồng đập thình thịch.
Erick dựa vào tường nhìn một loạt động tác của cô, đáy mắt hiện lên sự ấm áp. Mới mấy ngày ngắn ngủi, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu nhớ một người, mà còn lại là một đứa bé, đứa bé tốt đẹp như thiên sứ.
Anh cảm thấy quý trọng, chỉ là phần quý trọng này không vượt qua năm phút đồng hồ.
Thật vất vả mới có được, lại bị đập tan trong khoảnh khắc mẹ cô xuất hiện.
Lam Vũ Tịch vẫn luôn tò mò nhìn bọn họ từ nãy đến giờ, trong lòng ngứa ngáy rất muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Chu Lôi bế ra ngoài.

Tin ba con.
Chu Lôi dặn dò.
Lam Vũ Tịch bĩu môi, buồn bã vẫy tay chào Erick, sau đó ra khỏi phòng.
Không tức giận chửi mắng, cũng không đánh đập chỉ trích, chỉ có một câu
cháu đi đi
. Đây là người lớn đầu tiên dễ dàng buông tha cho anh, rõ ràng anh đã chuẩn bị tâm lý bị cảnh sát bắt giam.
Đứa bé này sống trong gia đình lương thiện như vậy sao? Erick lại nhìn Lam Vũ Tịch. Tiểu Vũ Tịch muốn quay đầu nhìn anh, nhưng bị Chu Lôi đè đầu lại.
Erick không cảm thấy tiếc nuối, anh vốn không nên hi vọng xa vời, cố nhịn cơn đau kéo chân tập tễnh bước đi.
Chỉ là không đi được xa.
Chu Lôi và Tiểu Vũ Tịch đều nghe được tiếng ngã không hề nhỏ.
Chu Lôi sửng sốt quay đầu lại nhìn thiếu niên nằm ngã trên sân cỏ nhà mình, còn Lam Vũ Tịch thì nôn nóng phát khóc.
Nam chủ nhà đang quan sát anh, nữ chủ nhà thì có vẻ hơi lo lắng, còn đứa bé như thiên sứ kia lại đang nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước mắt.

Đã cảm thấy khỏe hơn chưa?
Là nam chủ nhà, Lam Kình Hiên bước lên hỏi.
Erick muốn xuống giường, nhưng lại bị ông giơ tay ngăn lại.


Ba năm sau.

Erick học tại trường trung học tốt nhất ở Seattle với thành tích xuất sắc. Thành tích đáng nể như vậy khiến Lam Kình Hiên và Chu Lôi cực kỳ hài lòng. Nhìn lại con gái nhà mình, trán Chu Lôi đầy vạch đen, IQ của bà cộng thêm IQ tuyệt đối vượt qua 300 của Lam Kình Hiên, cớ sao con gái này nhà mình...

Nếu không phải mười năm trước ở bệnh viện, cô nhóc này sinh ra đã là da vàng thì Chu Lôi không muốn tin con gái nhà mình không có năng lực học hành thế này.

Năng lực học tập duy nhất có thể nhắc tới của Lam Vũ Tịch, e rằng chỉ có ngôn ngữ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.