• 488

Chương 168: Nghiêm chính hạo và hứa ngôn (3)


Một tháng yên lặng trôi qua, ngày mai sẽ là ngày Nghiêm Chính Hạo trở về. Hôm nay chẳng cần đám Diệp Tử phải trêu đùa, Hứa Ngôn đã sắp cười 8thành tiếng rồi.

Đám Diệp Tử ngồi sau lưng cô, nhìn nhau, cùng tỏ vẻ bị tổn thương nặng nề.
Đôi mắt Hứa Ngôn bị ép nhìn thẳng vào gương mặt của Nghiêm Chính Hạo, khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng. Mấy đứa nhóc đằng sau lập tức chạy đến.

Anh Hạo, bọn em đã nghe lời anh dặn, không để bất cứ người nào bắt nạt Hứa Ngôn. Nhưng mà em ấy vẫn buồn. Biết ngày mai anh sẽ về mới có chút vui vẻ.


Sao anh về sớm thế? Chẳng phải ngày mai mới là thứ sáu sao?

Hứa Ngôn ngây 5ngốc nói, Nghiêm Chính Hạo cười trả lời:
Diệp Tử chẳng hề có não oán giận. Người ta thường nói con trai thường phát triển nhận thức về tình cảm muộn chẳng sai chút nào. Hứa Ngôn nghe Diệp Tử nói vậy liền xấu hổ, ôm mặt chạy về nhà.
Diệp Tử chẳng hiểu ra làm sao nhìn theo bóng lưng của Hứa Ngôn.
Nghiêm lão gia trêu chọc, cả bàn ăn bật cười, trong đầu Hứa Ngôn hơi ong ong.

Cháu có gì mà không vui chứ. Ông nội, Ngôn Ngôn là tiểu công chúa của khu chúng ta. Công chúa thì phải để bạch mã hoàng tử tới đón em ấy chứ. Đúng không, Ngôn Ngôn?


Ngôn Ngôn, nếu không để anh làm bạch mã hoàng tử của e...

Lời còn chưa nói xong đã gào khóc chí chóe, lí do là vì mẹ Diệp Tử đang nhéo mông của nhóc.
Giọng nói cuống quýt, một bàn tay nho nhỏ nắm chặt lấy ống tay áo của Nghiêm Chính Hạo, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi.

Ha ha, đương nhiên là anh không quay về rồi, trường anh kỉ niệm ngày thành lập trường nên cho bọn anh nghỉ sớm một ngày.


Hứa Ngôn nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện liền cố gắng làm mặt mình bớt đỏ mới chạy xuống.
Nghiêm Chính Hạo nói, Nghiêm lão gia cười thành tiếng.

Nhóc con lại còn không vui à? Để cô nhóc bảo bối này làm vợ của cháu, cháu còn muốn thế nào?

Nghiêm lão gia nhìn thấy cô bé duy nhất của khu nhà liền vui vẻ gọi cô tới bên cạnh ông.
Mẹ Diệp Tử mất hứng ra mặt, chỉ Diệp Tử mắng tại sao mình lại không có tiền đồ, sinh ra một thằng nhóc con. Diệp Tử tỏ vẻ mình rất vô tội, hoàn toàn không biết mình sai ở đâu, trái lại còn mặt dày nói lại mẹ mình.
Nghiêm lão gia nói với Hứa Ngôn, cả một bàn người cũng hướng về phía Hứa Ngôn chờ cô trả lời.

Cháu... cháu không biết.

Hứa Ngôn yếu ớt nói, đầu cúi thấp.
Bên này vừa dứt lời, bên kia Diệp Tử đã hét lên:
Kết quả chỉ một câu đùa giỡn như vậy lại khiến Hứa Ngôn nhớ mãi không quên.
Khi Hứa Ngôn lên cấp hai, cuối cùng cũng như nguyện thi đậu vào cùng một trường liên kết cấp ba với Nghiêm Chính Hạo. Đám Diệp Tử cũng lợi dụng quan hệ vào cùng, chỉ có điều không cùng lớp.

Ngôn Ngôn, mở cửa.

Giọng nói của ai đó khiến Hứa Ngôn hóa đá ngay tại cửa. Rõ ràng cô muốn mở cửa nhưng lại không nhúc nhích được. Đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi mới giật mình, mở cửa theo bản năng.
Hứa Ngôn chớp mắt nhìn về phía Nghiêm Chính Hạo. Mặt Nghiêm Chính Hạo cũng theo đó đỏ lên, anh liếc mắt nhìn ông nội mình.

Ông nội, ông như thế là độc đoán đấy.

Hứa Ngôn nghe xong ngây người, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Nghiêm Chính Hạo, đây có phải là bộ dạng ấy không?
Bàn tiệc rất lớn, nhà họ Nghiêm ngồi trung tâm, những nhà còn lại đều ngồi thành hàng bên cạnh. Mọi người đang nhiệt tình trò chuyện, đột nhiên trọng tâm câu chuyện lại chuyển đến Hứa Ngôn.
Cả bàn cười rộ lên.

Không ngờ Ngôn Ngôn của chúng ta lại được chào đón như vậy. Chính Hạo à, cháu phải cố gắng hơn nữa rồi, tốt xấu gì cũng lớn tuổi nhất mà lại thua cả đám em trai rồi.


Ngôn Ngôn, em không mong anh về sớm sao? Thế để anh đi về vậy.


Đương nhiên không phải!

Nghiêm Chính Hạo trưởng thành sớm gấp gáp chữa cháy chọc cho mọi người trên bàn ăn cười vang. Chỉ có Hứa Ngôn vẫn ngây ngốc như trước.

Ồ, nghe cháu nói vậy tức là không muốn cưới Ngôn Ngôn về làm vợ rồi, Ngôn Ngôn thì sao nào?


Anh Hạo, Ngôn Ngôn làm sao thế? Rõ ràng đã cười nguyên cả một ngày mà.

Nghiêm Chính Hạo chỉ cười không nói, khẽ lắc đầu nhìn về phía Hứa Ngôn vừa chạy đi.
Diệp Tử nói một cách thành thật, khiến Hứa Ngôn càng đỏ mặt hơn.
Nghiêm Chính Hạo thả tay xuống, cười nói:

Sao thế? Ở trường bị bắt nạt à?


Không ạ.


Mới thế đã nhắm Ngôn Ngôn rồi? Ông cũng biết tính toán ghê đấy!

Ý của hai vị trưởng bối nói chuyện trên bàn ăn, người lớn nghe đều hiểu nhưng chẳng có mấy đứa nhóc hiểu rõ ràng.

Ngôn Ngôn, gọi ông đi.

Nghiêm lão gia nói một câu, Diệp lão gia ngồi một bên cười ha hả.
Trên đường tan học về nhà, Hứa 3Ngôn đi phía trước, đám Diệp Tử theo sát phía sau
hộ tống
cô. Nhưng còn chưa đi đến cổng của khu nhà đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộ9c.

Ngôn Ngôn!

Hứa Ngôn ngẩng phắt đầu lên, trông thấy người mình ngày nhớ đêm mong đang từ từ đi về phía mình, ngay lập t6ức đầu óc cô trống rỗng.

Ngốc rồi à?

Hứa Ngôn khó hiểu nhìn anh, Nghiêm Chính Hạo ngượng ngùng cười nói:

Lần trước anh đi thi Olympic Toán không cẩn thận dành được giải nhất cho nên ông anh rất vui, muốn tổ chức một buổi liên hoan với toàn khu nhà.


Ồ...

Hứa Ngôn buông tay ra, lóng ngóng đứng bên cạnh anh. Nghiêm Chính Hạo nhìn bộ dạng mặc đồng phục học sinh và mái tóc buộc thành hai cái sừng dê của cô liền không nhịn được đưa tay nhéo gương mặt nhỏ của cô.
Khuôn mặt đang nở nụ cười tươi rói của Nghiêm Chính Hạo đính kèm thêm một chút thích thú nhìn cô.

Một tháng không gặp mà tính tình công chúa nhỏ của chúng ta ngày càng khó nha. Thế mà lại quay đầu chạy luôn làm hại anh vừa mới về đã phải chạy hồng hộc đuổi theo.


Em không có...
Tiếng bé gái quật cường, Nghiêm Chính Hạo bật cười ha hả thành tiếng rồi vỗ cái đầu nhỏ của cô theo thói quen.

Nhanh nhanh thu dọn đồ đi, chờ lát nữa qua nhà anh ăn cơm.


Ngôn Ngôn nhớ anh à?


Anh Hạo, bọn em đều nhớ anh có được không, sao anh chỉ hỏi mỗi một mình Hứa Ngôn? Thật thiên vị!

Giọng điệu trêu ghẹo của ông nội chọc cho Nghiêm Chính Hạo phải trợn trắng mắt.

Tuân mệnh ông nội.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.