• 488

Chương 169: Nghiêm chính hạo và hứa ngôn (4)


Đừng đùa giỡn thái quá như vậy!

Hứa Ngôn chỉ nói một câu như vậy, Diệp Tử là bạn của cô, chỉ là bạn tốt mà thôi, cô không 8muốn mất đi bạn bè.
Nghiêm Chính Hạo cõng Hứa Ngôn về nhà. Con gió mùa hè thổi qua khiến sợi tóc của cô bay lên cọ vào cổ anh, bỗng anh nghe thấy tiếng lèm bèm của cô:

Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp...


Chẳng ra cái thể thống gì cả!

Con mắt Hứa Ngôn nhìn như sắp rơi ra đến nơi, cứ như thể mọi thứ trong không gian này đều ngừng lại, chỉ còn chua xót. Cô nhìn bộ dạng vẫn tốt đẹp như cũ của anh, nhất là nụ cười tươi tắn như ngày xuân ấy chưa từng thay đổi, lòng cô càng thêm chua xót. Hứa Ngôn lập tức chạy về phòng, khóa chặt cửa.
Diệp Tử không dám nói lời nào, mấy đứa khác trong sân đang nhỏ giọng thì thầm gì đó với Hứa Ngôn đang say khướt. Cô ngước mắt lên, thấy dưới ánh đèn loáng thoáng là một thân hình cao lớn mờ nhạt không nhìn rõ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy thân hình đó rất giống anh.
Si mê nhìn một hồi, lại không nhịn được mà bật khóc.
Nghiêm Chính Hạo bay chuyến đêm trở về, lúc tới nơi đã gần mười một giờ đêm. Anh nghe tiếng mấy đứa nhóc kia ríu rít liền đi tới. Đập vào mắt anh là hình ảnh say đến bất tỉnh nhân sự của Hứa Ngôn với đám Diệp Tử xung quanh, hai mắt anh bốc lửa.

Anh... anh Hạo?!

Nghiêm Chính Hạo đi lên, gõ cửa phòng cô. Hứa Ngôn đang ngồi ngay trước cửa phòng. Hai người cách nhau chỉ một cánh cửa.

Ngôn Ngôn, mở cửa.

Nghiêm Chính Hạo nhìn cô đóng cửa phòng, nụ cười trên mặt dần tan đi, giữa trán lộ vẻ suy nghĩ nặng nề.
Ba Hứa Ngôn thở dài, chẳng biết vì sao thời kì phản nghịch của con gái mình lại dữ dội đến vậy.

Á...

Mấy tên nhóc dù không phục nhưng cũng chỉ đành cúi đầu bước đi. Diệp Tử chần chừ dừng lại, thấy Nghiêm Chính Hạo đang thực sự tức giận mới lầm lũi rời đi.
Đám Diệp Tử thấy Nghiêm Chính Hạo với sắc mặt đen sì thì hoảng hốt đứng dậy.

Chuyện này là sao?

Cổ Nghiêm Chính Hạo bị cọ ngứa ngáy vô cùng, anh vừa quay đầu tránh đi thì bất ngờ bị một đôi môi ngọt ngào như mật chạm vào mặt. Mùi rượu thoang thoảng dường như cũng làm anh say, đáy lòng bỗng sinh ra chút cảm giác khác thường. Rõ ràng là cô bé anh nhìn lớn lên, rõ ràng vẫn luôn là tình anh em, mãi đến cái ngày thấy Diệp Tử hôn đôi môi đỏ mọng này, anh cũng choáng váng.
Cái ngày vào một năm trước đó anh đã nghĩ ngợi mất cả đêm, cuối cùng đến khi trời tờ mờ sáng mới phát hiện bản thân mình thật nực cười, lòng không đủ rộng. Chẳng phải chỉ là em gái mà mình yêu mến với em trai ở bên nhau thôi sao, anh khó chịu cái gì chứ?
Nghiêm Chính Hạo đi cả một năm trời, kì nghỉ đông cũng ở lại phía Bắc. Cho đến khi quay về, chứng kiến Hứa Ngôn mặc quần áo hở hang thì chỉ biết trợn tròn mắt.
Ngày hôm đó Hứa Ngôn với đám Diệp Tử mới trở về từ một cuộc liên hoan. Cô uống say bét nhè, khuôn mặt đỏ rực, bước đi nhẹ bẫng, trong miệng còn lải nhải đòi uống tiếp. Đám Diệp Tử đỡ cô về lại nhưng không dám đưa cô về nhà, chỉ đành ngồi bên hồ nước trong khu nhà chờ cô tỉnh rượu.

Diệp Tử, anh nhìn xem bên kia có ma kìa.


Hứa Ngôn, mau tỉnh lại, tỉnh lại, anh Hạo về rồi này!

Nghiêm Chính Hạo lên phía Bắc học đại học. Ngày anh đi, Hứa Ngôn không ra khỏi cửa tiễn anh, cô trốn trong phòng khóc rất lâu.
Nghiêm Chính Hạo đi rồi, tính cách của Hứa Ngôn cũng thay đổi hoàn toàn. Cô trở nên kiêu căng, trở nên ngông cuồng tự cao. Do nguyên nhân bối cảnh gia đình nên rất nhiều người không dám làm gì cô. Đám Diệp Tử cũng sửng sốt trước sự thay đổi này nhưng cũng không nói gì, trong lòng tự biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh Hạo.
Diệp Tử vừa nói, Hứa Ngôn lại ngẩng đầu nhìn một chút rồi phì cười.

Về thì về, ai mà thèm chứ! Diệp Tử, em muốn uống rượu!

Về phần Diệp Tử, sau khi nghe được câu trả lời như vậy cậu chàng chỉ cảm thấy vô cùng thất bại, sau đ3ó lập tức nói lời xin lỗi rồi rời đi.
Từ đó về sau, Hứa Ngôn phát hiện Nghiêm Chính Hạo vẫn đối xử rất tốt với cô, nhưng 9trong mắt anh lại có thêm nhiều tia sáng bất đồng. Diệp Tử vẫn ngày ngày hi ha như trước. Mãi cho đến khi Nghiêm Chính Hạo thi và6o đại học xong thì Hứa Ngôn mới lấy hết can đảm đi tỏ tình.

Ngôn Ngôn, em còn nhỏ, chờ em lớn lên rồi sẽ biết ai là người yêu em nhất. Người đó sẽ thương em, sẽ bảo vệ em! Anh Hạo không phải bạch mã hoàng tử của em nhưng sẽ mãi mãi là kỵ sĩ của riêng em, bảo vệ em.

Câu nói tàn nhẫn nhưng động tác an ủi của anh lại rất dịu dàng. Đôi mắt Hứa Ngôn ướt sũng, cô cảm thấy không gian xung quanh như đang chìm xuống đáy vực, đã không còn là thế giới cổ tích nữa rồi.
Diệp Tử có cảm giác sau lưng mình đầm đìa mồ hôi. Trước khi đi, Nghiêm Chính Hạo đã dặn dò bọn họ phải chăm sóc tốt cho Hứa Ngôn, kết quả...
Đám người đứng ở đây ai nấy đều chảy mồ hôi ròng ròng, đột nhiên Hứa Ngôn nôn, nôn đến rối tinh rối mù, khuôn mặt Nghiêm Chính Hạo lại càng đen hơn.
Ngày hôm sau, Hứa Ngôn ôm cái đầu đau đớn tỉnh lại. Cô có cảm giác đầu mình như sắp nổ tung. Mẹ cô bưng trà giải rượu vào phòng với vẻ mặt không vui.

Chính Hạo đang ở dưới lầu, còn không mau dậy đi, đã mấy giờ rồi!

Hôm đó, Hứa Ngôn mặc một chiếc váy xòe màu trắng tinh xuất hi5ện trước mặt Nghiêm Chính Hạo khiến anh sửng sốt. Lúc này, anh mới phát hiện bông hoa trong khu nhà của bọn họ đã đến kỳ nở rộ, rất xinh đẹp, chỉ tiếc rằng…
Hứa Ngôn đỏ mặt, bối rối tỏ tình xong.
Cơn gió mùa hè tháng sáu lướt qua gốc cây hòe già, lá cây va vào nhau xào xạc, thiếu nữ thẹn thùng chờ một câu trả lời.
Nhưng câu trả lời lại tàn khốc đến vậy.
Rất ít khi Nghiêm Chính Hạo nổi giận, nhưng lúc này anh đã tức muốn nổ phổi. Từ khi nào Hứa Ngôn lại mặc những loại trang phục hở hang như thế này, mái tóc nhuộm vàng khè chẳng hề có bộ dạng gì của một thiếu nữ cả.

Anh Hạo! Cái này không thể trách bọn em được, là Ngôn Ngôn em ấy...

Anh thở dài, vẻ mặt lúc này đã hoàn toàn khác với trước đây.

Mấy đứa về trước đi, để anh đưa em ấy về, ngày mai tất cả chạy mười kilomet cho anh!

Hứa Ngôn vừa nghe thấy cái tên này lập tức trợn tròn mắt, cô lập tức xỏ dép chạy xuống, nhìn thấy ai đó đang ngồi uống trà.
Ba Hứa Ngôn nhìn thấy bộ dạng chẳng ra sao của con gái thì nhíu mày, hừ lạnh.

Anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh!


Hứa Ngôn không hiểu nổi vì sao chỉ có một mình cô lưu luyến, một mình cô thay đổi.
Đừng tùy hứng nữa. Mau mở cửa đi, anh có quà cho em này. Hai ngày nữa là sinh nhật của em, anh vẫn nhớ kĩ đấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.