Chương 173: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (3)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1460 chữ
- 2022-02-04 08:27:06
Chỉ tiếc anh còn chưa kịp nói xong, Lê Nguyệt đã đi về hướng Lục Thi Nhã, nói mấy câu không được hay ho cho lắm rồi xấu hổ đỏ mặt8 rời đi. Ngay cả túi xách rơi dưới đất cũng không cầm theo.
Lục Thi Nhã rất tinh mắt, thấy anh thất thần liền trêu chọc.3 Tôn Tuấn Mân sửng sốt trừng Lục Thi Nhã – không biết giữ mồm giữ miệng rồi nhanh chóng chạy về hướng bóng người biến mất.
<9br>Dưới tòa nhà, ba bước biến thành hai, cuối cùng cũng thành công ngăn cô lại. Để tránh cho chuyện bị làm lớn lên, bị coi là bi6ến thái như lần trước nên Tôn Tuấn Mân giơ cái túi xách trong tay ra.
Lê Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, trợn mắt giận dữ nhìn ngư5ời đàn ông trước mặt. Mấy hôm trước cô vừa có duyên gặp người đàn ông này một lần.
Cảm ơn.
Anh không biết rõ những tin tức này có độ chân thực thế nào, nhưng anh vẫn không kìm được cảm giác thương tiếc trong lòng. Vì thế giữa đêm anh lại gọi điện cho Boss của mình.
Lục Thi Nhã đang ngủ mơ mơ màng màng, thấy Tôn Tuấn Mân gọi đến thì ngạc nhiên, sau khi nghe anh hỏi chuyện về Lê Nguyệt thì cười như được mùa. Cho đến khi thấy đầu bên kia không nói năng gì thì Lục Thi Nhã mới nghiêm túc lại, qua điện thoại cô cũng cảm thấy được lần này Tôn Tuấn Mân nghiêm túc.
Lúc Lê Nguyệt ngồi xuống vẫn còn hơi ngỡ ngàng, người đàn ông này lại vẫn bình tĩnh làm mọi chuyện, khiến cô trông như một con ngốc.
Là cô, là Hàn Tuyết, là Tiểu Hàn Tuyết của anh. Cuối cùng cô cũng xuất hiện trong thế giới của anh lần nữa.
Cứ ngỡ rằng sẽ có một cảnh tượng trùng phùng kinh thiên động địa. Ai dè anh mới chỉ hỏi một câu, Lê Nguyệt đã cầm lấy ly rượu trên bàn rồi hắt toàn bộ rượu vào mặt anh, kèm thêm hai chữ: Rác rưởi!
Cảm giác nóng bỏng trên cổ tay khiến Lê Nguyệt muốn giằng tay lại. Nhưng Tôn Tuấn Mân lại nắm rất chặt, rất giống một tên sở khanh.
Chẳng lẽ người này thực sự là một tên khốn nạn? Lê Nguyệt thầm nghĩ, cô cố gắng giãy giụa.
Lê Nguyệt lập tức trả lời, Tôn Tuấn Mân nhếch môi, đúng là một con mèo hoang.
Cô với Thi Nhã là bạn bè sao?
Lời xin lỗi này là vì chuyện đen đủi vừa rồi. Lê Nguyệt quay đầu lại, tiếp tục nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Trong mắt cô chẳng có chút vui vẻ nào, từ lần đầu tiên gặp mặt đã không vui rồi. Tuy lúc đó cô uống hơi nhiều nhưng đôi mắt này lại một lần nữa chạm đến trái tim cô.
Quá mức xâm lược nhưng lại mang theo ý tứ không rõ.
Lê Nguyệt tự nhận là khi nói những lời này cô không bối rối chút nào. Nhưng khi cô nói xong thì người đàn ông này lại bật cười, còn cười rất sung sướng khiến cô ngây người. Cuối cùng thì sự xấu hổ bùng nổ, cô đang bị xem thường sao?
Lê Nguyệt thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên, trợn mắt nhìn anh sau đó xoay người bỏ đi. Cô chưa đi được mấy bước thì đã bị kéo lại.
Lê Nguyệt sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt, cứ như cô đã bị anh khống chế, nói không nên lời.
Vẫn là hân hạnh được mời cô một bữa cơm nhỉ?
Anh đề nghị một lần nữa.
Đầu óc anh có bệnh à! Tại sao tôi phải đồng ý chứ? Tôi có lý do gì để mà phải đồng ý qua lại với anh? Nhân lúc tôi còn chưa báo cảnh sát mời anh buông tôi ra, bằng không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!
Lê Nguyệt tức giận, đôi mắt giận dữ nhìn anh. Tôn Tuấn Mân cười nhạt, anh thả tay ra rồi lập tức nói:
Chúng ta thành đôi đi! Ba tháng, nếu như em thật sự chán ghét anh thì anh tuyệt đối sẽ không dây dưa với em nữa, thế nào?
Lê Nguyệt nhìn người đàn ông được coi như trưởng thành này, thực sự cảm thấy không còn lời gì để nói.
Xách túi rời đi, Tôn Tuấn Mân hơi buồn cười vì hành động của cô.
Khoan đã, để bày tỏ lòng xin lỗi, tôi có thể mời cô ăn cơm được không?
Lê Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của người này càng lúc càng khác, đáy lòng cô lạnh xuống, cô đứng lên.
Tôi đã no rồi, anh Tôn cứ từ từ dùng bữa, tôi không làm phiền nữa.
Nhưng khi nhìn thấy những tin tức điều tra được, Tôn Tuấn Mân đã bóp nát chén trà trong tay, máu đỏ chảy dọc theo bàn tay anh rơi xuống.
Cô là đứa con phá hoại của nhà họ Lê, không biết ơn công ơn dưỡng dục nên bị lưu đày ra nước ngoài...
Xin lỗi, tôi không rảnh.
À, vậy cô đang vội đi đâu sao? Để tôi đưa cô đi nhé?
Lục Thi Nhã? Dĩ nhiên không phải, cô ta là kẻ thù của tôi.
Lê Nguyệt chẳng mấy thân thiện, cố gắng vẽ ra một ranh giới để nói cho anh biết rằng, đừng có nghĩ những chuyện không nên. Tôn Tuấn Mân nhìn bộ dạng giận dữ nhưng vẫn yêu kiều của cô thì nhất thời, khuôn mặt trong tấm ảnh đã ố vàng với gương mặt trước mặt anh lúc này trùng khớp với nhau làm một.
Lê Nguyệt vốn đang vội vàng muốn rời đi lúc này như bị sét đánh trúng. Cô cứng ngắc quay lại nhìn anh.
Tôn Tuấn Mân nhìn bộ dạng khiếp sợ kia, trái tim đập càng nhanh.
Hai chữ này khiến Tôn Tuấn Mân cười suốt trên đường trở về, đã bao nhiêu năm không ai dám nói anh như vậy?
Hàn Tuyết đã lớn lên thành một con cọp nhỏ, một con cọp nhỏ với sức sống dồi dào... Ít nhất trước khi điều tra được những tin tức về cô thì Tôn Tuấn Mân đã nghĩ như vậy.
Mấy năm nay ở nước ngoài, Lê Nguyệt vẫn luôn dành hết tâm trí vào anh họ mình, không có bất cứ thời gian rảnh rỗi nào mà yêu đương cho nên cô hoàn toàn không hiểu Tôn Tuấn Mân định làm gì. Tại sao phải khiến cô không biết làm thế nào, thậm chí còn có cảm giác bất lực, khiến cô hoàn toàn không chống đỡ được?
Được rồi anh Tôn! Tôi không biết vì sao anh có thể có nhiều lí do để đường hoàng xuất hiện trong tầm mắt của tôi như vậy. Nhưng tôi nói rõ cho anh biết, tôi thật sự không có bất cứ hứng thú gì với anh cả! Bây giờ không có, sau này cũng không có, cho nên có thể kính nhờ anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không!
Tôi có thể trực tiếp gọi cô là Lê Nguyệt chứ?
Không thể!
Gọi điện nửa tiếng đồng hồ, Lục Thi Nhã tránh đi một vài điểm không hay, giới thiệu về Lê Nguyệt một cách đơn giản. Cô cũng thuận tiện nói cho Tôn Tuấn Mân biết rằng cô công chúa nhỏ không dễ theo đuổi, cẩn phải tốn rất công nhiều sức.
Cúp máy, Tôn Tuấn Mân chìm vào suy tư. Ngôn từ của Lục Thi Nhã rất uyển chuyển nhưng không hề phủ nhận độ chân thực của những tin tức này cao hơn tám mươi phần trăm.
Gần đây, Lê Nguyệt phát hiện ra một chuyện, cho dù cô đi đến đâu, người đàn ông này luôn biết trước một cách khó hiểu rồi xuất hiện đột ngột ở tất cả thời gian và không gian của cô.
Suốt nhiều ngày liên tiếp như vậy đã có thể nói người này là biến thái chưa? Không tới mức như vậy, nhưng trong ánh mắt kia tựa như có một đôi tay vô hình đang lột từng món đồ trên người cô xuống, nhìn thấu cô. Thật sự khiến cô không biết ứng phó thế nào.
Cô bị đuổi khỏi nhà, sống lưu vong sao? Cô còn nhỏ như vậy... thảo nào lúc đó ở sân bay nhìn cô gần như không còn sức sống.
…
Lê Nguyệt xách túi rời đi, Tôn Tuấn Mân nhìn bóng lưng kia, trái tim anh không khỏi nhói một cái. Anh bất giác buột miệng hỏi:
Xin mạo muội hỏi một câu, cô Lê là được nhận nuôi đúng không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.