• 488

Chương 174: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (4)


Vì vậy…

Cô chấp nhận đề nghị của người đàn ông này, quen nhau ba tháng chỉ để lấy tài liệu, giúp Mộc Lan bảo vệ anh họ mình.

Đối8 với sự thay đổi đột ngột của Lê Nguyệt, Tôn Tuấn Mân chỉ sững sờ trong chốc lát rồi thoải mái mỉm cười, chào mừng cô đến với thế giới của anh.3
Lê Nguyệt dính hơi rượu vào là cả người như tìm được sự giải thoát, phóng khoáng gác chân ngồi trên ghế sofa đơn, nhìn anh.

Anh không có chuyện xưa, cuộc sống của anh rất đơn giản, tan tầm là về nhà, hai địa điểm một con đường.

Tôn Tuấn Mân trả lời, Lê Nguyệt lắc đầu.
Trái tim của cô càng lúc càng bất an, những hành động thờ ơ của cô đều bị Tôn Tuấn Mân bỏ qua. Đại khái là Tôn Tuấn Mân đã bị phần tình cảm này làm cho mê muội cả đầu óc. Anh làm tất cả mọi thứ cho cô mà chẳng cần cô phải đưa ra điều kiện gì, chỉ hi vọng cô có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp kia.

Muốn lên uống một ly trà không?

Lê Nguyệt đứng dưới lầu nhà mình đột nhiên nói, dứt lời liền tự cảm thấy hối hận. Có lẽ là vì cô không muốn một mình đối mặt với căn phòng tối đen kia. Có lẽ là vì người đàn ông này cho cô cảm giác an toàn chưa từng có cho nên cô váng đầu rồi.

Anh biết không? Boss của anh cũng không phải người đơn giản, tôi quen biết cô ta từ rất nhiều năm trước. Trước mặt cô ta tôi luôn là một kẻ ấu trĩ.


Cô ấy là một người rất có sức quyến rũ.

Tôn Tuấn Mân thừa nhận, nhưng Lê Nguyệt nghe xong lời này lại mất hứng. Cô buồn bực uống một hơi cạn ly rượu rồi lại rót cho mình một ly nữa.

Rất đắng, càng đắng tôi càng thích.

Câu trả lời của Lê Nguyệt khiến khóe môi đang cong lên của Tôn Tuấn Mân khẽ chùng xuống. Anh bưng hai ly cafe ra, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa đưa mắt đánh giá bốn phía.

Một mình em ở trong căn nhà lớn thế này, không cảm thấy cô đơn à?


Tôi thích những thứ lớn, như vậy có thể khiến người khác nghĩ rằng tôi là người có rất nhiều thứ.

Trong bầu không khí ngập tràn mùi hương cafe, mỗi câu trả lời của cô lại khiến Tôn Tuấn Mân cảm thấy chua xót hơn một phần.

Đừng dùng ánh mắt thương hại ấy để nhìn tôi, tôi không cần sự thương hại.

Lê Nguyệt đỏ mặt.
Cô ngây ngốc nhìn người đàn ông bước vào cửa nhà mình, trái tim của cô cũng bị dẫn theo, vừa bài xích lại vừa yên lòng.

Trà đâu?


Vẫn là thôi đi...


Ha ha...

Tôn Tuấn Mân cười nhìn cô, anh đưa tay xoa lên mái tóc của cô, khẽ nói:
Cô bé ngốc.

Tôn Tuấn Mân thở dài, Lê Nguyệt nhìn thấu tâm sự trong mắt anh. Suýt chút nữa cô đã không nhịn được hỏi anh đó là người nào?
Nhưng đầu óc còn chưa bị cồn làm cho mờ mịt. Cô nghiêng đầu, nhìn ngắm từng mảng tuyết trắng xóa đang rơi xuống. Tuyết càng lúc càng lớn, ngày càng điên cuồng như thể đây là một trận bão tuyết lớn. Thấy Lê Nguyệt hắt hơi, Tôn Tuấn Mân lập tức đi đóng cửa sổ. Lúc anh lấy được ly rượu của cô thì Lê Nguyệt cũng đã uống hết, dưới đáy ly chỉ còn một chút chất lỏng màu đỏ.

Thật ngại quá, uống hết rượu của anh rồi.

Tôn Tuấn Mân nhìn cô đang ngẩn người liền tự mình đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh. Bên trong đều là đồ ăn nhanh, bia rượu các loại, hoàn toàn không có bất cứ thức ăn có dinh dưỡng nào. Trong tủ ngoại trừ cafe đen còn lại chẳng có gì.

Em thích cafe đen sao? Không cảm thấy nó rất đắng à?

Khi còn bé rõ ràng thích ăn kẹo như vậy, đứa nhóc có thể khóc cả một buổi sáng chỉ vì một viên kẹo mà bây giờ lại thích những đồ đắng ngắt thế này.
Càng không chịu nổi dáng vẻ mỉm cười khi đứng ch5ờ cô dưới lầu.
Quá đẹp đẽ, đẹp đẽ đến khó tin. Hóa ra trên đời này lại có một người đối xử với cô một cách bao dung như vậy, chỉ cần gọi là tới, đuổi là đi như thế.
Nội tâm của Lê Nguyệt tranh đấu mãnh liệt, cô đi tới phòng khám rất nhiều lần, bất cứ lúc nào cũng có thể sờ đến máy tính của Tôn Tuấn Mân nhưng lại không có can đảm thực hiện.
Lê Nguyệt phát hiện anh thất thần liền cười, nói:

Đàn ông mà cũng thích ngắm tuyết rơi sao?


Không phải, chỉ là anh nhớ đến một người, một cô bé.

Cô nghiện rượu, anh biết, lần đầu tiên gặp anh đã biết.
Lê Nguyệt đưa ly rượu tới, Tôn Tuấn Mân chẳng hề chần chừ mà nâng lên rồi cụng ly. Bên trên chiếc ly cao trong suốt là đôi môi xinh đẹp của cô đang đè nhẹ lên.

Đừng chỉ nói chuyện của tôi. Kể chuyện của anh đi, anh có biết anh thật sự là một người rất kỳ quái không?

Lê Nguyệt tự cho mình một liều thuốc an thần, nhất định không được để bản thân chìm đắm trong thế giới của người đàn ông này. Nhưng cô9 nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông này thật sự nói được làm được, Lê Nguyệt gần như sắp phát điên.
Cô không chịu nổi dù chỉ một án6h mắt quan tâm của anh.
Không chịu nổi hành động dịu dàng vuốt tóc cô của anh.

Anh không thương hại em, chỉ là đau lòng thôi. Vì sao anh lại không xuất hiện bên cạnh em sớm hơn một chút, làm bạn với em, chăm sóc cho em?

Lê Nguyệt cảm nhận được bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mình. Rõ ràng hơi lạnh nhưng cô lại có cảm giác nó giống như ngọn lửa nóng rực đang chạm vào da thịt mình. Cô sắp rơi vào bẫy của người đàn ông này rồi.
Giây phút cuối cùng, trong khoảnh khắc anh định hôn cô thì Lê Nguyệt đột nhiên lùi người lại.
Tôn Tuấn Mân định giằng lấy ly rượu của Lê Nguyệt nhưng lại bị cô tránh đi, sau đó uống thêm một ngụm nữa.

Tửu lượng của tôi đến lượt anh quyết định sao? Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi không quyến rũ bằng cô ta sao? Thật sao?

Lúc này Lê Nguyệt giống như một đứa trẻ cố chấp muốn có bằng được câu trả lời. Tôn Tuấn Mân đặt ly rượu trong tay xuống rồi mạnh mẽ giằng lấy cái ly của cô. Chỉ là không ngờ cô lại nghịch ngợm như vậy. Cô nhanh tay cướp lấy ly rượu của anh rồi chạy về phía bệ cửa sổ.
Tôn Tuấn Mân nhìn động tác của cô, chân mày nhíu chặt, anh muốn ngăn cô, nhưng lại bị nụ cười xinh đẹp kia làm cho đóng đinh tại chỗ.

Tôi không quyến rũ à?


Em uống say rồi.


Tuyết rơi rồi.

Lê Nguyệt nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài, khóe miệng khẽ cong lên. Tôn Tuấn Mân cũng nhìn cảnh tượng bên ngoài, cả người cứng đờ.
Hàn Tuyết, ngày đông năm đó cô cứ như vậy đi tới bên cạnh anh giữa cơn mưa tuyết, và cũng theo một trận tuyết khác rời anh đi.

Muốn uống rượu không?

Cô cần rượu để nâng cao tinh thần, để cổ vũ cho bản thân mình.
Tôn Tuấn Mân chau mày nhìn cô lấy một chai rượu vang tới, lưu loát mở rượu, rót vào ly. Từng động tác đều ưu nhã, vẻ mặt cũng rất quyến rũ, giống như bông hoa hồng nở rộ trong đêm.
Lê Nguyệt với gương mặt đỏ bừng nói một cách nghịch ngợm, phong thái quyến rũ yêu kiều lộ ra không sót một chút nào.


Em thật sự say rồi, cần nghỉ ngơi.



Vì sao?


Lê Nguyệt bắt lấy ống tay áo của anh, cúi đầu hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.