• 488

Chương 175: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (5)


Tôn Tuấn Mân chậm rãi nói, thật ra anh rất muốn hôn lên trán của cô giống như khi còn bé. Nhưng anh không thể quá nôn nóng khiến 8cô sợ hãi, điều anh muốn là cả đời ở bên cô.

Lê Nguyệt sửng sốt nhìn anh không làm bất cứ cái gì mà xoay người rời đi. T3rước khi cánh cửa khép lại, cô vội vàng hô lên:

Ở lại đi!

Lê Nguyệt biết mình làm như vậy là ngu ngốc, sẽ bị c9oi thường nhưng lúc này cô vẫn muốn phóng túng bản thân mình.
Tôn Tuấn Mân nhìn USB cô đang cầm trong tay. Anh chìa tay ra, nhẹ giọng nói:

Nguyệt, đưa cho anh.


Cảm ơn anh.

Trước khi ngủ Lê Nguyệt khẽ lẩm bẩm nói.
Lê Nguyệt giằng tay ra bỏ chạy, cô không cho phép bản thân mình khóc, không được khóc, bằng không nhất định cô sẽ sụp đổ. Cô còn phải bảo vệ Nhan Thần Phi, bảo vệ người duy nhất cho cô sự ấm áp khi cô còn bé trong cái gia đình kia.
Tôn Tuấn Mân không về nhà của cô nữa.
Lê Nguyệt ăn trộm tài liệu, là tài liệu cơ mật của phòng khám và bị anh bắt gặp.
Đây là cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn.

Không.

Lê Nguyệt chưa bao giờ có cảm giác khó chịu như vậy. Dù là mười năm trước bị Nhan Thần Phi đuổi khỏi nhà cũng chẳng khó chịu bằng một phần vạn lúc này.
Chuyện này rất bình thường, sợ rằng những hành lý của anh ở đây, anh còn ngại nó bẩn.
Lê Nguyệt bị mất ngủ trở lại, cô khóa mình trong phòng cả ngày lẫn đêm. Một tin nhắn được gửi đến điện thoại của cô.

Ngủ đi, anh ở lại với em, không đi nữa.

Tôn Tuấn Mân khe khẽ nói vào tai cô, đồng thời cũng nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, mười ngón tay đan vào nhau. Lê Nguyệt nằm trên giường, không thể tin người đàn ông này lại săn sóc và ấm áp đến vậy.
Chỉ mất một vài giây lưỡng lự rồi đôi môi đỏ tươi xinh đẹp kia bị anh che lại.
Cá nước thân mật, bịn rịn quấn quýt, giờ phút này Tôn Tuấn Mân vô cùng vững tin rằng cô đang ở cạnh bên anh, không thể chia lìa.

Đây là thứ tôi phải dùng thân thể để đổi lấy, tôi sẽ không đưa nó cho anh. Nếu như anh báo cảnh sát tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm.

Từng cơn gió lạnh thổi qua bên ngoài cửa sổ, đập vào tấm kính thủy tinh, dường như cũng thổi qua chỗ sâu nhất trong trái tim Tôn Tuấn Mân. Tại sao cô bé của anh lại biến thành bộ dạng thế này?

Đưa anh.

Giọng nói của anh trở nên nặng nề, Lê Nguyệt lại cười:
Anh muốn cho cô sự ấm áp, sưởi ấm cho cô, cho cô sức mạnh.
Một lần chăn gối nồng nhiệt, tiếng rên của Lê Nguyệt khiến Tôn Tuấn Mân cứng lại.
Lê Nguyệt rất hối hận, cực kì hối hận về quyết định để anh ở lại một đêm này. Bởi vì đến ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại đã thấy hành lý của Tôn Tuấn Mân nằm trong phòng khách nhà mình.
Cô tức giận, vô cùng tức giận, thế nhưng Tôn Tuấn Mân lại chẳng hề để tâm đến điều đó. Thậm chí còn đưa ra một loạt các điều kiện cực kì hấp dẫn như anh biết làm cơm, biết quét dọn, anh sẽ cùng cô nói chuyện phiếm, anh sẽ dỗ dành cô đi ngủ...
Cánh cửa đã đóng lại được mở ra.
Tôn Tuấn Mân đứng6 ở cửa, đôi mắt đen láy như mực tàu ánh lên trong căn phòng đen kịt. Lê Nguyệt vùi đầu vào gối, lần thứ hai mở miệng:
[Anh yêu em, Tuyết Nhi của anh.]
Tuyết?
Thân hình cao lớn của Tôn Tuấn Mân bước vào phòng kèm theo tiếng đóng cửa. Lê Nguyệt lập tức cảm thấy hơi thở mạnh mẽ ấy đang tràn về phía mình, dừng lại ở cạnh giường của cô.
Lê Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh, bốn mắt giao nhau hồi lâu. Cô cảm nhận được anh cúi người xuống, cả người cô căng ra. Cái trán trơn bóng nhẵn nhụi của anh khẽ chạm vào khiến cô càng thêm mê man.
Thế nhưng, trong đêm giao thừa, người kia ở nhà cô chờ cô, vì cô làm một bàn cơm.
Lê Nguyệt òa khóc, Tôn Tuấn Mân bị tiếng khóc của cô làm cho đau lòng. Tối đó, anh không hôn cô một cách nhẹ nhàng như mọi khi mà mạnh mẽ hơn.
Là chỉ tuyết đêm đó sao?
Lê Nguyệt cầm di động khóc thảm thiết.
Lê Nguyệt đấu tranh cả ngày cuối cùng cũng đồng ý.
Bởi vì đây chỉ là một giấc mơ, một trò chơi, một cuộc giao dịch, chẳng mấy chốc rồi sẽ tỉnh, vậy thì sao cô không để mình thoải mái hơn một chút?
Hai người họ tận hưởng kì nghỉ Tết tuyệt vời nhất, hạnh phúc âu yếm nhau, học cách quen thuộc lẫn nhau, tìm kiếm nhưng nơi khiến đối phương thích nhất.
Nếu như đây là một giấc mộng, bọn họ không muốn tỉnh lại, nguyện tiếp tục chìm đắm. Thế nhưng, hiện thực tàn khốc vẫn đang chờ đợi bọn họ.
Ngày ở chung đầu tiên, Tôn Tuấn Mân để cho cô biết thế nào mới là một người đàn ông hoàn hảo thực sự, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, Lê Nguyệt đã lâu rồi chưa được ăn những món ăn bình thường, thế mà vừa ăn vừa khóc.
Ngày ở chung thứ hai, Tôn Tuấn Mân luôn tỏ ra như vô tình làm ra một số hành động thân mật mờ ám. Thậm chí anh còn hôn cô khiến Lê Nguyệt trở tay không kịp.

Anh bị em lợi dụng cũng được, nhưng anh hi vọng em có được hạnh phúc, rất xin lỗi vì đã biến em thành thế này...


Được rồi, đừng có nói mấy lời chán ghét nữa, tôi không cần. Tôi không cần anh phải đồng tình hay thương hại tôi! Tôi đã nói với anh, tôi với Lục Thi Nhã có thù. Mười năm trước tôi đã làm tổn thương cô ta, chẳng lẽ cô ta không nói cho anh biết sao? Hôm nay tôi làm vậy cũng là để trả thù thôi, để cô ta bị tổn thương nhiều hơn nữa. Anh nghĩ mình là ai chứ?


Muốn anh ôm em ngủ không?

Giọng nói mang theo cảm giác thương tiếc, ma xủi quỷ khiến thế nào mà Lê Nguyệt lại gật đầu.
Tôn Tuấn Mân thở dài nằm xuống bên cạnh cô, kéo đầu cô đặt lên cánh tay mình rồi ôm lấy cơ thể đang cứng ngắc của cô.
Lê Nguyệt nằm trong lòng Tôn Tuấn Mân cứng đờ một hồi lâu, sau đó khẽ run lên. Tôn Tuấn Mân cả kinh, anh muốn nhìn rõ gương mặt của cô nhưng lại bị cô tránh đi. Cả lồng ngực anh áp sát lấy người cô, những giọt nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, rồi làm ướt cả phần da thịt phía sau lớp áo.
Lê Nguyệt nhìn bộ dạng suy sụp kia liền nhanh chóng bỏ USB vào túi xách, bước nhanh đi.
Nhưng lúc cô lướt qua Tôn Tuấn Mân thì bị anh giữ lại.
Một tuần sau, Lê Nguyệt nhận ra đã lâu rồi cô không uống cafe đen, cũng đã lâu không bị mất ngủ. Thậm chí có những khi cô tỉnh giấc theo thói quen, liền thấy gương mặt cương nghị kia bên cạnh. Lúc cô kịp nhận ra thì phát hiện bản thân đã lún quá sâu.
Tất niên tới, Lê Nguyệt biết Tôn Tuấn Mân không phải người ở đây, phải trở về nhà đón Tết, cũng vừa đúng lúc cô cũng cần một khoảng thời gian để mình bình tĩnh lại, thanh lý cuộc giao dịch này.

Ở5 lại với tôi, không được để tôi một mình, anh đã đồng ý rồi.

Thanh âm run rẩy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.