• 488

Chương 176: Tôn tuấn mân và lê nguyệt (6)



Xin lỗi.


Lê Nguyệt cúi thấp đầu, bi thương nói. Đây là từ duy nhất cô có thể nói lúc này, mặc dù nó rất nhạt nhẽo và vô dụng.
Lê Nguyệt nhìn Tôn Tuấn Mân, nhìn người đàn ông trưởng thành đang rưng rưng nước mắt trước mặt cô.

Tiểu Tuyết Nhi, em có còn nhớ anh Đông không?

Lê Nguyệt cướp lời nói trước rồi bỏ chạy, bởi vì cô sợ mình sẽ phạm sai lầm một lần nữa, sẽ lại làm tổn thương người đàn ông duy nhất đối xử với cô thật lòng.

Mặc dù không biết kết cục sẽ như thế nào nhưng anh không muốn tiếp tục chờ đợi nữa. Nếu có thể anh muốn được ngày ngày ôm cô đi ngủ, sau đó đón chào những tia nắng sớm của ngày mới.
Anh bao trọn một nhà hàng, dùng bóng bay để treo những bức ảnh của cô mà anh đã thu thập được, từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ.
Lê Nguyệt đang kịch liệt chất vấn thì bị anh ôm chặt lấy.

Tuyết Nhi, anh đưa em về nhà, trở về nhà của chúng ta có được không?

Giữa họ dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, đè nén. Tới lúc Tôn Tuấn Mân ép buộc cô phải đối mặt với tình cảm của hai người họ thì Lê Nguyệt lại rút lui.
Cô nói, cô không tin bất cứ một ai, bởi vì cô đã bị vứt bỏ cho nên cô không thể tin vào ai mãi mãi.
Đêm hôm đó vẫn chẳng có bất cứ cuộc trò chuyện nào, chỉ có sự chăm sóc dịu dàng đến vô hạn.
Dường như bọn họ cùng nhau lạc vào mê cung nhưng lại không tìm được lối ra. Mãi cho đến khi Lục Thi Nhã trở về, đồng thời dẫn theo con trai của cô về, anh mới hốt hoảng đến mất cả hình tượng lao tới trước mặt cô và ôm lấy cô.
Lục Thi Nhã đã về, Tôn Tuấn Mân không muốn tiếp tục những hành động thầm lặng ở bên Lê Nguyệt suốt hai năm qua nữa. Bởi vì đã từng có cho nên muốn sở hữu, sở hữu mãi mãi, cho nên anh tặng cô hoa, đưa đón cô đi làm, thậm chí còn nắm tay cùng nhau đi dạo...
Lê Nguyệt không từ chối nhưng cũng chưa từng đáp lại hành động theo đuổi mãnh liệt của anh.
Vậy nên, lúc Nhan Thần Phi mỉm cười một cách cực kì bình thường với cô, cô liền tin tưởng rằng người cô ỷ lại chính là người này.
Nhưng, tấm hình này lại biến cuộc đời cô thành một câu chuyện cười.
Cô nói, khởi đầu của họ không phải là tốt nhất cho nên kết quả cuối cùng chắc chắn cũng không phải là tốt nhất.
Cô nói, cô đã quen một mình rồi.
...
Từng lí do cô đưa ra đều khiến Tôn Tuấn Mân cảm thấy phát điên.
Lê Nguyệt lắc đầu, cô đã không còn nghĩ được gì, cả người cô đều tê liệt.
Cô biết mình được nhận nuôi nhưng lúc cô được nhận về quá nhỏ, hoàn toàn chẳng có chút trí nhớ nào về trước kia, nhưng cái xưng hô
anh Đông
... vì sao lại quen thuộc đến như vậy?
Đôi mắt của Lê Nguyệt ấm dần, tại sao lòng cô lại đau như vậy?

Tôi đang hỏi anh, anh là ai?


Anh là ai?

Lê Nguyệt cầm ảnh chụp lùi lại, một tay giữ chặt đầu, trong đầu cô vang lên những thanh âm nhỏ vụn.

Đây là em lúc hai tuổi, lúc rời khỏi cô nhi viện, bức ảnh cuối cùng của chúng ta.

Chúng ta?
Thời khắc Lê Nguyệt đặt chân vào phòng ăn, trái tim cô thắt lại.

Anh vẫn luôn nói xin lỗi vì không thể tới bên cạnh em sớm hơn là lời nói thật lòng. Thời gian trống trải dài như vậy anh không có cách nào bù đắp được. Nhưng liệu em có thể để tất cả mọi thứ quay trở về lúc ban đầu, trở về nơi khởi điểm tất cả, xin em để anh đi cùng em nốt quãng thời gian còn lại.

Anh bắt đầu tìm kiếm cơ hội để giúp cô cởi bỏ khúc mắc trong lòng. Thậm chí không tiếc làm kẻ tiểu nhân để Lục Thi Nhã có cơ hội gặp lại người đàn ông kia. Nhưng Lê Nguyệt nghe được tin này cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi vì cô biết hai người họ cuối cùng cũng sẽ về với nhau.
Tôn Tuấn Mân bị ép vào đường cùng liền lựa chọn cách thẳng thắn.
Tô8n Tuấn Mân sải bước đi tới ôm lấy cô. Mặc dù anh rất tức giận vì những lời cô nói lúc trước nhưng trong thâm tâm vẫn không nỡ, cho nên mới đến xe3m cô thế nào. Không ngờ cô lại xin lỗi anh, xem ra bản chất cô không hề tệ đến như vậy, chỉ là đầu óc không đủ thông minh thôi.
Lê Nguyệt9 trốn tránh vòng tay của anh, cô đẩy anh ra, nhưng đầu vẫn không dám ngẩng lên.
Hai năm sau.
Lê Nguyệt làm công việc về quan hệ xã hội, thành quả cũng không tệ, cũng nhận được sự thừa nhận của nhiều người.
Hai năm qua, cô không biết nên xác định quan hệ của mình với người này là gì. Cùng ăn cơm nhưng không có bất cứ cuộc trò chuyện giao lưu nào. Đi tản bộ với nhau thì một người trước một người sau, cách một khoảng cách vừa vặn, không xa cũng không gần.
Có đôi khi từ tận sâu đáy lòng cô hi vọng xa vời rằng cô có thể dừng bước lại hoặc anh đi nhanh hơn một bước... nhưng chẳng có gì cả. Mãi cho đến khi cô bị cảm cúm cộng với công việc quá bận rộn khiến cô mệt mỏi rã rời thì người kia mới cõng cô về nhà.
Lê Nguyệt bật khóc, cô không biết vì sao mà lúc đó cả hai người họ đều khóc, là vì họ đã được cứu rỗi và được tha thứ sao? Hay là cô thay anh cảm thấy vui vẻ bởi anh đã tìm được những thứ vốn thuộc về mình, ví dụ như sự tín nhiệm, tin tưởng và tự tôn.
Tôn Tuấn Mân nhìn Lê Nguyệt đang lặng lẽ khóc, đáy lòng có chút ngọt ngào lên men. Cô gái của anh không phải là cô gái hư, chỉ là có chút tùy hứng mà thôi.
Tuyết Nhi, anh ở đây...
Tuyết Nhi...
Lời của Tôn Tuấn Mân khiến Lê Nguyệt cảm thấy khó chịu, cô không nhận nổi phần tình cảm này.

Anh là người tốt, tôi không phù hợp với anh. Ở bên cạnh anh sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy mình đã ngu ngốc thế nào. Cho nên mỗi người một phương là tốt nhất.

Tôn Tuấn Mân bày tỏ một cách chân thành khiến Lê Nguyệt hoang mang, nhưng khi anh đặt một quả bóng vào tay cô, Lê Nguyệt suýt nữa ngã khuỵu trên mặt đất.
Đây là ảnh của cô khi còn bé, đúng vậy, là ảnh khi còn bé, là tuổi thơ cô đã quên mất. Thi thoảng tỉnh mộng giữa đêm cô vẫn luôn gọi một tiếng
anh ơi
, chỉ là cô không biết tiếng
anh
đó có ý gì. Mãi cho đến khi Nhan Thần Phi xuất hiện cô cữ ngỡ
anh
này chính là Nhan Thần Phi.
Tiểu Tuyết Nhi ...
Một cái tên vô thức bật ra khỏi miệng của Lê Nguyệt.
Cô gái của anh, trở lại bên anh có được không?
Trong giọng nói của anh mang theo sự kích động lẫn giải thoát, nói chung là rất vui vẻ. Nụ cười của anh giống như bông hoa mùa hạ nở rộ trong đáy lòng cô.
Chưa bao giờ cuộc sống của cô phong phú như vậy, tuy rằng vẫn cô đơn một mình nhưng so với hai mươi sáu năm qua lại thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ cô đã buông bỏ được gánh nặng hoặc do sống lâu rồi nên cũng trưởng thành hơn, nói chung là cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Nếu như có điều gì làm cô băn khoăn thì chính là người đàn ông yên lặng ở bên cô trong hai năm này.

Tôi không cố ý làm tổn thương anh. Tôi chỉ muốn bảo vệ n6gười tôi tự cho là mình phải bảo vệ… nhưng tôi sai rồi, Lục Thi Nhã nói không sai. Tôi đã làm cho rất nhiều người phải thất vọng, thật xin lỗi.
5

Anh không cần em phải xin lỗi, hãy để cho anh chăm sóc em...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.