Chương 178: Tiểu thần thần độc thoại (2)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 4720 chữ
- 2022-02-04 08:26:59
Khi tôi cầm bút phác thảo kiểu dáng một ngôi nhà, đáy lòng tôi nổi lên sự rung động khó hiểu. Đó là cảm giác đầu tiên tôi có được sau một thời gian dà8i mất phương hướng. Tôi rất vui vẻ khi tôi có thể vẽ ra được một căn nhà như vậy.
Tôi cho rằng mình sẽ ở Mỹ thật lâu, cho đến một đêm sấm chớ3p ầm ầm, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Đó là một bóng lưng mơ hồ, tôi không có cách nào phân biệt được giới tính tuổi tác của bóng lưng đó. 9Tôi chỉ nghe được tiếng khóc đau đớn xót xa, sau đó tôi hoảng sợ choàng tỉnh giấc.
Cô ấy không muốn nói về quá khứ, vậy thì tôi sẽ không bắt buộc cô ấy nữa. Tôi chỉ muốn che chở cô ấy dưới cánh tay mình, để tôi có thể chạm vào cô ấy bất cứ lúc nào. Đến một ngày nào đó, tôi sẽ biết những gì đã đi qua, chỉ là bây giờ tôi cần phải đối mặt với một vài vấn đề khó giải quyết.
Khi tôi thề son sắt rằng mình có thể bảo vệ tốt cô ấy thì chuyện trong quá khứ bày ra trước mặt tôi, biến suy nghĩ tự cho là đúng của tôi thành trò cười.
Người sinh ra tôi lại xuất hiện, dùng lời nói khó nghe nói cho tôi biết những chuyện xấu xa từng xảy ra, cố gắng đánh gục tôi. May mắn là tôi có một đồng đội lý trí giúp tôi đánh lui những người đó.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi không biết mình nên nói cái gì làm cái gì, cho nên tôi vụng về mời cô ấy đi ăn.
Cô ấy ăn rất ngon miệng, giống như một người không có chuyện gì vậy. Cô ấy thản nhiên ăn, thản nhiên trò chuyện. Tôi chỉ sợ nhắm mắt là cô ấy sẽ biến mất, cho nên tôi không dám chớp mắt một cái nào.
Lúc cô ấy nâng ly rượu cười với tôi, tôi phát hiện tròng mắt của cô ấy đã thay đổi, bởi vì trong đó không có tôi.
Chỉ cần nghĩ tới vấn đề này thôi, cũng đã đủ khiến trái tim tôi như ngừng đập, huống hồ là tôi tận mặt nhìn thấy cảnh tượng đó.
Vì vậy, tôi đẩy cô ấy ra, không chừa một chút tình cảm nào đẩy mạnh cô ấy ra. Sau đó, tôi bước ra cửa, còn chưa kịp lên xe thì đã ngã xuống. Trong khoảnh khắc đó, tất cả ký ức chết tiệt trở về, tất cả ký ức quay lại trong trí nhớ của tôi.
Đau khổ, tuyệt vọng, trấn an, hủy diệt…
Tôi cảm thấy kỳ lạ. Vì vậy, sau mỗi một lần nằm mơ, tôi buộc mình vẽ lại kết cấu cụ thể, kiểu dáng bên ngoài, hình thức trang hoàng của căn nhà.
Tôi vẽ căn nhà lên giấy, nhiều lần chỉnh sửa bổ sung chi tiết, cho đến một ngày tôi vẽ ra được căn nhà hoàn chỉnh.
Tôi điên cuồng tìm kiếm bản vẽ mẫu có kiến trúc và trang hoàng tương tự bản vẽ trong mơ. Cuối cùng, tôi tìm được một khu chung cư sang trọng ở trong nước, là công trình dân cư do Thần Phong xây dựng, dự án hoàn thành và tiêu thụ là từ mười năm trước.
Tình cảm rắc rối phức tạp lập tức ập đến. Tôi từng yêu người phụ nữ này, có điều tôi đã quên tại sao chúng tôi xa nhau.
Cô ấy khóc. Tôi chìm trong nước mắt của cô ấy, run rẩy hôn lên nước mắt của cô ấy. Nhìn cô ấy giãy giụa muốn chạy trốn, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô ấy, trái tim tôi như bị dao cứa từng nhát một, máu chảy đầm đìa, đau đến mức không thể thở nổi.
Dục vọng khiến tôi không hề chần chừ chiếm đoạt cơ thể của cô ấy. Tôi vốn cho rằng sự ham muốn đã che đậy tất cả các giác quan của mình. Nhưng khoảnh khắc hai cơ thể hợp thành một, cảm giác sảng khoái của cơ thể tôi kém xa cảm giác vui thích về tinh thần.
Từ lúc tôi gặp được cô ấy, cảm giác đau xé cõi lòng trong tôi càng ngày càng dữ dội. Tôi điên cuồng tìm đọc tư liệu về thân phận của cô ấy. Có điều, nó quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không có tôi trong đó. Cho nên, tôi càng thêm khủng hoảng.
Rốt cuộc đây là bí mật gì? Nên giải câu đố này như thế nào? Tôi rất muốn tìm hiểu rõ ràng, nhưng khi thấy bộ dạng sợ hãi của cô ấy, tôi lại không dám làm gì. Giữa chúng tôi có ràng buộc sâu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lộ rõ mà thôi.
Lúc tôi thấy cô ấy sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, đầu óc tôi như muốn nổ tung, tất cả hình ảnh bị ngăn chặn, bị ẩn giấu đồng loạt trào ra như cơn mưa tầm tã.
Sau đó, tôi rất khó quên được cô ấy. Trong đầu tôi đều là cái trừng mắt lúc cô ấy bỏ đi. Tôi rất buồn bực, thậm chí vô thức làm nhiều chuyện khó giải thích được, ví dụ như đến một cửa hàng bán hoa mua một bó hoa tôi chưa từng mua. Mà thông qua bó hoa đó tôi tìm được sự an ủi.
Kết quả đánh giá tâm lý rất kém, nhóm bác sĩ điều trị nói tôi cần phải có một bác sĩ tâm lý theo dõi toàn bộ quá trình điều trị của tôi. Vì vậy, tôi lại gặp người phụ nữ đó lần nữa.
Tôi nhận ra được cô ấy rất khiếp sợ. Thế nhưng sau mấy phút ngắn ngủi, cô ấy lại giống như trở thành một người khác hoàn toàn, bước vào trong tầm mắt của tôi.
Tôi không thể nào khống chế được cảm xúc chiếm đoạt điên cuồng đến mức bệnh hoạn của tôi, thật giống như bị ma quỷ bám vào người, tôi chỉ muốn phá hủy cô ấy.
Bắt đầu từ đêm đó, cộng thêm hai ngày tiếp theo, tôi như bị bắt vào một cuộc hành trình thần kỳ.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một tiếng cười của cô ấy đều ảnh hưởng đến tôi, mặc dù cô ấy là người phụ nữ tôi mới quen biết vài ngày.
Lặng lẽ nhìn cô ấy, lặng lẽ nhìn con trai lớn lên, tôi cảm thấy bình tĩnh và thỏa mãn chưa từng có. Cứ như vậy đi, vô số lần tôi nói với bản thân là cứ như vậy đi, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh thì mọi thứ đều có thể.
Nhưng cô ấy đột nhiên trở về, dẫn theo con của chúng tôi về thành phố của chúng tôi.
Tôi vui đến mức không ngủ được. Tôi cho rằng… cô ấy đã tha thứ cho quá khứ.
Danh sách tất cả các hộ gia đình ở khu chung cư từ mười năm trước cho đến bây giờ không có tên của tôi.
Tôi hỏi người ba ít khi liên lạc của tôi là ngoài biệt thự tôi đang ở thì tôi còn có căn nhà nào khác nữa không. Ba tôi ấp úng xin lỗi, nói không biết nhiều về chuyện của tôi, bởi vì khi đó quan hệ giữa chúng tôi còn không bằng người xa lạ. Hơn nữa khi đó công ty đang mở rộng ra nước ngoài, ba tôi bận rộn nhiều việc, cho nên có rất nhiều chuyện đều do tôi tự mình quyết định.
Tôi không hề ngạc nhiên khi nghe câu trả lời này. Sâu trong đáy lòng tôi nổi lên ham muốn, ham muốn tìm tòi đến cùng, giống như mặt hồ yên tĩnh nổi lên gợn sóng lăn tăn, làm cho tôi cảm thấy tò mò.
Bí mật của tôi bị vạch trần. Tôi nói cho cô ấy biết, tôi chưa từng rời xa cô ấy, cô ấy cho rằng chúng tôi đã lỡ nhau, còn tôi thì chưa từng thừa nhận điều này.
Cô ấy lại gào khóc như một đứa trẻ. Khi chúng tôi còn bé, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô ấy làm từ nước, bởi vì cô ấy luôn cười. Nhưng bây giờ, cô ấy thật sự làm từ nước, bởi vì nước mắt của cô ấy chảy mãi không ngừng.
Tôi cẩn thận hôn cô ấy, tôi sợ cô ấy đẩy tôi ra, nhưng mà không hề.
Từ đó về sau, tôi cố gắng mơ lại cảnh tượng đó, nhưng hình6 như rất khó. Tôi không biết vì sao nữa, nói chung là nó chỉ xuất hiện một lần. Tôi trò chuyện với bác sĩ điều trị, tôi nghi ngờ đó là bóng lưng của 5mẹ tôi, cho nên tôi muốn gặp bà ta một lần.
Tôi nhìn bà ta từ xa, chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi. Thấy sự hung ác nơi đáy mắt bà ta, tôi biết bà ta không phải bóng lưng trong mộng của tôi.
Lâu rồi tôi không có cảm giác nóng nảy hay buồn rầu, nhưng gần đây tôi liên tục bực bội, thậm chí không thể tập trung vẽ xong một bản vẽ.
Giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, rõ ràng không phải âm sắc êm tai nhất, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Đánh giá tâm lý rất ngắn gọn, khi tôi còn chưa có can đảm xoay người nhìn cô ấy đã kết thúc. Thấy cô ấy sắp đi, tôi bỗng cảm thấy không nỡ, cho nên vô thức lên tiếng.
Cô ấy quay trở lại, tôi nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của cô ấy.
Cô ấy đưa ra giao dịch với tôi, một giao dịch hoang đường, hết sức buồn cười.
Kết hôn, kết hôn vì con trai.
Tôi nghĩ như vậy cũng được, ít nhất tôi có thể ở lại bên cạnh cô ấy. Nhưng vừa thấy vẻ mặt của cô ấy, tôi liền cảm thấy chưa đủ. Tôi muốn cơ thể của cô ấy, tôi muốn trái tim của cô ấy, tôi muốn tất cả của cô ấy lại thuộc về tôi.
Tôi vốn cho rằng mình không phải là một người coi trọng tình dục, thế nhưng tất cả những ký ức, những cử chỉ yêu thương cô ấy của tôi đã chứng minh rằng mình đã sai lầm thế nào.
Cơ thể của cô ấy giống như thiên đường, làm tôi muốn cướp đoạt hết lần này tới lần khác, làm tôi sẵn lòng chinh phục và khám phá từng lần một.
Chỉ là tôi không nỡ làm đau cô ấy. Tôi cố nén xúc động, nhưng lại bị lời nói, động tác của cô ấy đánh nát bức tường phòng ngự.
Đó là một đôi mắt xa lạ.
Sự thật chứng minh, đối với cô ấy mà nói, sự tồn tại của tôi không phải đáng vui, cũng không phải đáng buồn, mà là không có ý nghĩa.
Hiện thực này vô cùng tàn khốc, còn không bằng tôi không xuất hiện trước mắt cô ấy, tiếp tục ôm trong mình một giấc mộng xa vời. Tôi thà cô ấy hận tôi, chứ tôi không muốn trở thành sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao bên cạnh cô ấy.
Cô ấy vờ ngớ ngẩn trong nhiều năm, cô ấy tự tay đóng chặt ký ức, cô ấy che phủ quá khứ trong tuyệt vọng chỉ vì muốn cho tôi có một cuộc sống mới.
Tôi có tài đức gì đáng để cô ấy làm như vậy? Trên thế giới này còn có rất nhiều người tốt, vì sao cô ấy cứ khăng khăng lựa chọn tôi? Tình yêu của cô ấy khiến tôi vui mừng, cũng khiến tôi tuyệt vọng.
Cô ấy đi rồi, cô ấy bị tôi ép rời đi.
Tôi biết rõ cô ấy đã mang theo bao nhiêu vết thương lòng, bởi vì tôi đã phải chịu gấp đôi những vết thương lòng của cô ấy.
Tôi hèn mọn mà đáng khinh theo dõi cô ấy hết ngày này đến ngày khác, cho đến khi tôi thấy cô ấy đi vào khoa phụ sản trong bệnh viện.
Tôi như bị sét đánh giữa trời.
Tâm tình khủng hoảng thời niên thiếu lần thứ hai bao phủ tôi. Tôi thật sự có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy sao? Trong khi tôi còn không chịu nổi hoàn cảnh sống anh lừa tôi gạt dối trá này.
Tôi cần thời gian đi xử lý hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh tôi, nếu không thì tôi không thể xác định được tôi có năng lực bảo vệ tốt cô ấy hay không.
Lúc người sinh ra tôi cầm dao lao vào tôi, tôi không hề hối hận khi quyết định để cho cô ấy ra đi. Chỉ là, cô ấy thật sự liều mạng dám nhổ lông ngoài miệng hổ đói. Khi tôi hao hết sức lực bảo vệ cô ấy, cô ấy lại quay về, trở thành mục tiêu ngoài sáng, một mục tiêu có thể bị phục kích bất cứ lúc nào.
Lúc cô ấy dùng tay bắt dao của Tần Tiêu Mai, tôi đã muốn phát điên lên rồi.
Vì sao cô ấy luôn tự ý làm loạn như vậy? Vì sao cô ấy luôn ngốc như vậy?
Bởi vì dao đâm về phía tôi, cho nên cô ấy sẽ luôn vô thức ngăn lại, đúng không?
Tôi cho người đi mua căn hộ đó, nhưng đã lâu rồi mà vẫn chưa mua được, điều này làm cho tôi càng thêm bực bội. Cùng lúc đó, lần đầu tiên đánh giá tâm lý tới, tôi đã mơ hồ cảm nhận được trạng thái của mình rất không ổn.
Tôi nghe tiếng người vào cửa, tôi cố gắng trốn tránh, không muốn đối mặt với kỳ đánh giá tâm lý tẻ nhạt lại lặp đi lặp lại này. Tôi chán chường nằm trên ghế bập bênh, chỉ hi vọng nó mau kết thúc.
Nhưng khi giọng nói kia vang lên, linh hồn của tôi giống như bị điện giật. Tôi không dám hô hấp mạnh, ngay cả tứ chi đều cứng còng, chỉ dựa vào ý thức để trả lời vấn đề cô ấy đưa ra.
Cho đến một ngày, bóng dáng trong đầu tôi trùng khớp với cô ấy, tôi không dám thừa nhận người đó thật sự tồn tại.
Tôi biết người phụ nữ này.
Chưa đến một tháng ngắn ngủi, cô ấy lật đổ tất cả nhận thức và tính chắc chắn trong cuộc sống của tôi.
Đây là nhà tôi!
Một tiếng nói vang vọng khắp đầu tôi.
Tôi muốn ở đây, nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy nói có thể cho tôi thuê, đây là một chuyện vô cùng hoang đường. Tôi nghi ngờ cô ấy nói đùa, bởi vì nụ cười đắc ý mê hoặc của cô ấy thật sự khiến tôi không thích.
Có một chuyện tôi không biết làm, đó là biểu đạt tình cảm của mình, thứ tình cảm cuộn trào mãnh liệt như sóng biển trong tim tôi.
Cô ấy nói nếu tôi muốn trở lại bên cạnh cô ấy, chuyện đầu tiên tôi phải làm là biểu đạt rõ ràng tình cảm của tôi cho cô ấy thấy. Cô ấy nói cô ấy mệt mỏi rồi, cô ấy cần tôi đi về phía cô ấy.
Khoảnh khắc đó, nụ cười của cô ấy giống như đóa mai nở rộ trong mùa đông khắc nghiệt, xinh đẹp không bút nào tả được.
Cô ấy thoải mái cười to, nũng nịu nói nhỏ nhẹ, mỗi một hành động của cô ấy lấp đầy ánh mắt tôi.
Không thể nói là chán ghét, cũng không thể nói là ưa thích, nói chung tôi cảm thấy cô ấy là một người rất phiền phức.
Căn hộ đó là của cô ấy.
Bắt đầu từ ngày đó, tôi mơ thấy một căn phòng.
Một căn phòng bình thường với cửa sổ sát đất khoảng 4-5m, trang hoàng cực kỳ đơn giản, màu sắc trắng đen đơn điệu, rất thích hợp với tôi.
Ngay từ đầu, tôi còn tưởng rằng vì vẽ bản vẽ nên tôi mới mơ thấy căn nhà. Sau này, tôi phát hiện không phải, bởi vì… căn nhà càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức tôi biết tôi từng ngủ trên chiếc giường đó, nhưng căn nhà lại không có bất cứ dấu hiệu nào có người ở. Căn nhà giống như một không gian màu trắng trống rỗng, chỉ có một mình tôi ở bên trong vùng vẫy, cố gắng tìm kiếm cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình tôi.
Con của tôi và cô ấy đang yên ổn nằm trong bụng cô ấy.
Tôi lấy được ảnh chụp siêu âm của cô ấy. Vành mắt tôi nóng lên, tôi lại chìm vào mê muội lần nữa.
Khi tôi lấy hết can đảm đối mặt với cô ấy thì cô ấy bị người ta phục kích, chỉ là lần này đã được giải quyết trước khi cô ấy phát hiện. Người nhắm vào tôi vẫn tìm đến cô ấy, mặc dù cô ấy đã rời xa tôi.
Cuối cùng, tôi cũng tìm được manh mối, chủ căn hộ hiện giờ vẫn là chủ căn hộ của mười năm trước. Mười năm trước, lúc tôi chuẩn bị căn phòng này đã đứng tên của cô ấy, chỉ là tôi không nhớ được mà thôi.
Lúc nghe được tin tức này, tôi có cảm giác hoang mang và bất ngờ.
Căn hộ sang trọng này chỉ có một chủ sở hữu. Chẳng lẽ tất cả chỉ là phán đoán của tôi? Sự tưởng tượng của một người mắc bệnh trầm cảm? Cũng không phải là không thể, nhóm bác sĩ điều trị đã nói rõ với tôi rồi, đáng tiếc là tôi còn chần chừ do dự, giống như trước mắt tôi là một mảng sương mù khổng lồ che lấp.
Vậy mà sau 24 tiếng, tôi lại gặp lại người không quan trọng này.
Bắt gian?
Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy đối đáp với một đôi nam nữ. Tôi chỉ liếc mắt là nhìn thấu bộ dạng giả vờ mạnh mẽ của cô ấy. Lúc này, cảm giác thoải mái lan tràn trong lòng tôi như cỏ dại mọc hoang. Tôi nghĩ là tôi điên rồi nên mới có cảm giác kì quái đó.
Cô ấy bị tôi dọa sợ, đứng dậy gào to lên. Nhìn bộ dáng xù lông đầy sức sống của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt.
Cô ấy không phải là một bác sĩ tâm lý, ít nhất là tôi cho rằng không phải, bởi vì cách điều trị của cô ấy quá đặc biệt, dám dùng bản thân mình để điều trị cho bệnh nhân.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chỉ ăn mỳ do cô ấy nấu, cùng cô ấy ngắm pháo hoa, nhìn nụ cười của cô ấy… Sau đó, tôi ôm cô ấy, hôn cô ấy, không thể ngăn cản được dục vọng.
Có thứ gì đó ấm áp chảy từ trong hốc mắt của tôi ra, cảm giác đáng sợ này cắn nuốt tôi, khiến tôi chìm sâu không muốn tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe được tiếng chửi rủa và tiếng thở bực dọc.
Khi tôi ra khỏi cửa phòng ngủ, tôi thấy cô ấy bụm mặt nằm đó, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy.
Cảm giác nguy cơ chưa từng có xuất hiện, nhưng tôi lại không có can đảm ngăn cản.
Tôi cho rằng cô ấy sẽ ở bên người đàn ông kia, người đàn ông ưu tú hơn tôi từ nhỏ.
Nhưng cô ấy lại đi về phía tôi. Khoảnh khắc chạm vào đôi môi mỏng của cô ấy, tôi tưởng mình đang nằm mơ. Thế nhưng cảm giác này còn ngọt ngào hơn cả trong mơ, vậy thì nó chỉ có thể là hiện thực.
Tôi rất bất ngờ. Tại sao lại là cô ấy?
Cô ấy dứt khoát từ chối giao dịch mua bán, cơn bực tức khó có thể kiềm chế khiến tôi giận dữ bỏ đi.
Sau vài ngày buồn bực, tôi không thể nào suy nghĩ bất cứ một vấn đề gì cả. Tôi quyết định đi tìm cô ấy, tôi nghĩ tôi sẽ dùng hết tất cả mọi cách để có thể lấy được căn hộ trong tay cô ấy, tôi nôn nóng muốn biết bí mật trong căn hộ đó.
Tôi không muốn đi. Từ khoảnh khắc bước vào cửa là tôi đã không muốn đi, trong thâm tâm có cảm giác bản thân tìm được nơi mình thuộc về. Cô ấy không nói gì, cũng không phản đối. Tôi thật sự không hiểu cô ấy, khi thì gian trá, khi thì quyến rũ, hoàn toàn khác những bác sĩ tâm lý trước đây tôi từng gặp. Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy đi, tôi không kìm được kéo cô ấy lại, không muốn cô ấy rời khỏi nơi này!
Cô ấy đi rồi, đầu óc tôi như muốn nổ tung. Nhìn từng cảnh từng vật trong nhà, tôi bảo Đàm Nghị gửi tư liệu của cô ấy cho tôi, tôi muốn xem người trước đây tôi chưa từng tiếp xúc rốt cuộc là loại người nào.
Tôi giấu sự sợ hãi trong lòng, nằm lên chiếc giường đó, ngay cả xúc cảm cũng giống như trong mơ, mùi này là mùi của người phụ nữ kia.
Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện là không phải, sự trở về của cô ấy không liên quan gì đến tôi cả.
Tôi nhìn cô ấy đi xem mắt hết người này đến người khác. Tôi rất khó chịu, nhưng lại không dám xuất hiện kéo cô ấy đi, đi đến căn nhà của chúng tôi càn rỡ yêu thương.
Khi một người đàn ông quen thuộc xuất hiện trước mặt cô ấy, thể hiện tình yêu cuồng nhiệt với cô ấy, tôi thất thần làm rơi cốc nước. Tôi cho rằng cô ấy sẽ phát hiện ra tôi, nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn đặt lên người người đàn ông kia.
Tôi nhớ khuôn mặt của cô ấy, chúng tôi từng gặp nhau một lần. Rất nhiều năm trước, rõ ràng chỉ là gặp thoáng qua nhưng tôi lại rất ghét khuôn mặt đó, ngay cả ý thức của tôi cũng buộc tôi không được nhớ khuôn mặt đó. Nhưng lúc này, khoảnh khắc gặp lại cô ấy, đầu óc tôi lại nhớ rất rõ ràng.
Hình như cô ấy cũng nhớ rõ tôi, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ thì cô ấy đã đi rồi. Nhìn bóng lưng vội vàng của cô ấy, trong lòng tôi có cảm xúc khác thường lan tràn.
Rất nhanh thì tôi phát hiện tôi bài xích loại cảm giác này, ngay cả đầu óc tôi cũng không cho phép tôi nhớ tới cô ấy - một bác sĩ tâm lý không quan trọng.
Gặp lại cô ấy, ý thức của tôi quyết liệt bảo tôi rời xa cô ấy, tôi chưa từng có loại cảm giác bài xích này.
Khoảnh khắc bước vào căn nhà, tôi vô cùng kinh hãi.
Nó gần như giống hệt bản vẽ.
Tôi quyết định trở về nước, nhóm bác sĩ điều trị trao đổi với tôi ba tiếng đồng hồ. Họ hi vọng tôi suy nghĩ lại, dù sao thì trong nước có ảnh hưởng tiêu cực tới tôi. Nhưng ba tôi lại đồng ý, nói tôi nên tiếp nhận công ty của gia tộc.
Nhóm bác sĩ điều trị nói tôi phải tiếp tục giữ liên lạc với bọn họ, đồng thời phái người đúng lúc đánh giá tâm lý cho tôi. Nhờ lần đánh giá tâm lý này, tôi gặp lại người phụ nữ tôi từng có duyên gặp mặt vào bảy năm trước ở sân bay, cũng là người phụ nữ tôi yêu sâu đậm nhưng lại bị tôi quên mất.
Trở về nước được một tuần, tối nào tôi cũng mơ thấy giấc mộng kia. Tôi trở nên buồn bực, điên cuồng phái người tìm căn hộ theo bản vẽ.
Chuyện này là sao? Tôi từng ở đó? Vì sao trong đầu tôi không có một chút ấn tượng nào?
Trong nháy mắt, đáy lòng tôi như có có một lỗ đen, không ngừng dẫn dụ tôi sa vào.
Tôi cho người điều tra tư liệu tất cả hộ gia đình trong khu chung cư sang trọng. Kết quả, mười năm trước, tôi chưa từng sở hữu căn hộ nào ở đây.
Lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ phải nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào thì bí mật khó nói nhất của tôi bị cô ấy phát hiện.
Cô ấy đi đến căn phòng của chúng tôi.
Lúc tôi đến, đôi mắt cô ấy sưng đỏ, rơm rớm nước mắt. Đó là lần đầu tiên cô ấy chất vấn tôi từ khi cô ấy trở về, chất vấn tôi cần gì phải làm những chuyện không cần thiết này. Cô ấy lại có cảm xúc, lại có cảm xúc với tôi một lần nữa, vẻ mặt của cô ấy động lòng người giống hệt nhiều năm trước.
Thật sự đáng sợ, cũng thật sự buồn cười… Dù sao thì tôi cũng không có tư cách xuất hiện.
Ngày qua ngày, năm qua năm, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi.
Mỗi tối, tôi đều nhìn ảnh của cô ấy theo thói quen. Có đôi khi, tôi nhìn cả đêm không nỡ nhắm mắt lại.
Cô ấy đột nhiên biến mất. Khi liên lạc được với cô ấy, tôi trở nên thất thường lần nữa, những chuyện không nói lý liên tục xảy ra. Tôi muốn hoàn toàn có được người phụ nữ này, nhưng tất cả ý thức tôi lại nói với tôi là không thể làm như vậy. Thế nhưng tôi muốn có được cô ấy, người phụ nữ thần kinh này.
Lúc tôi nghĩ muốn có được cô ấy thì càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện mà tôi không thể nào dự đoán được.
Cô ấy có rất nhiều thân phận, tiếng nói trong đầu tôi dần có bóng dáng.
Đó là một sự thỏa mãn không thể diễn tả thành lời.
Tôi thầm vui vẻ khi tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Mặc dù chúng tôi xa nhau mấy năm, nhưng cô ấy chưa từng thật sự đi lạc.
Sự rung động của cô ấy, sự đáp lại của cô ấy càng làm cho tôi cảm thấy thỏa mãn.
Thầy của tôi hi vọng tôi nghỉ ngơi một thời gian, đừng ép buộc mình quá mức, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ có ngày tôi hết thời. Tôi đành phải nghỉ ngơi, rời xa tất cả ồn ào, đến làng du lịch cạnh biển tĩnh dưỡng cơ thể và tinh thần.
Nửa đêm, tiếng gió biển và tiếng sóng biển xuyên qua ban công thổi vào trong phòng vén màn lụa lên, tôi lại nghe được tiếng cười như chuông bạc.
Tôi mở to mắt nhìn kĩ nhưng không thấy gì cả. Tôi nghĩ là do tôi quá mệt mỏi. Sau khi uống một cốc sữa bò nóng, tôi buộc mình đi ngủ, nghỉ ngơi cho thật khỏe.
Một phần tư liệu hoàn chỉnh được đưa đến trước mặt tôi, tiết lộ hết tất cả quá khứ đã bị tôi quên mất.
Tôi hôn mê trong một khoảng thời gian ngắn.
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn chưa nhớ ra được tại sao trước đây chúng tôi xa nhau, điều duy nhất tôi có thể xác định là tôi đã từng đẩy người phụ nữ tôi yêu vào chỗ chết.
Tôi được voi đòi tiên, bởi vì hương vị trong miệng cô ấy làm tôi mê mẩn, làm tôi điên cuồng.
Khoảnh khắc cô ấy ôm lại tôi, tất cả sợ hãi của tôi đều bùng cháy.
Chúng tôi không cảm thấy ngượng ngập mà hoàn toàn để lộ ra bản thân mình.
Tôi mạnh mẽ yêu thương cô ấy, chiếm giữ cô ấy, cảm nhận được hô hấp của cô ấy, nghe tiếng rên rỉ của cô ấy, chạm đến độ ấm của cô ấy…
Cuối cùng, tôi vẫn tìm lại được cô ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.