Chương 179: Tiểu kịch trường (kết)
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 2803 chữ
- 2022-02-04 08:26:58
Lúc Nhan Thần Phi đẩy cửa đi vào, thấy Lục Thi Nhã đang khóc thì bị dọa hết hồn, anh vội vàng bước đến ôm cô, quan tâm hỏi cô bị làm sao, khó chịu ở 8chỗ nào.
Lục Thi Nhã mỉm cười lắc que thử thai trước mặt anh. Nhan Thần Phi nhìn que thử thai, trong mắt có vẻ mê man.
Bởi vì, trong3 trí nhớ đã gặp qua là không quên được của anh không có loại đồ vật này, cho nên cô có ý gì đây?
Vì sao không đến?
Giọng nói hùng hồn đúng lý.
Ms.Diêu ngẩng đầu nhìn ông, rồi lại nhìn cổ tay bị kéo của mình, khuôn mặt hơi nóng.
Anh… anh buông tay trước đi.
Cái bụng của Lục Thi Nhã rất biết tranh đua, đứa thứ hai là một bé gái. Bây giờ, cô có một trai một gái, không cần phải hâm mộ Hứa Ngôn nữa rồi.
Bé gái trắng trẻo bụ bẫm theo họ Lục, Mr.Lục vì chuyện này mà vui vẻ ba ngày ba đêm không ngủ ngon giấc.
Cam nhìn em gái mình, vừa vui vẻ lại vừa ghen tị. Nếu là tôi thì tôi cũng ghen tị, đây là suy nghĩ của Lục Thi Nhã. Bởi vì người đàn ông nào đó thật sự là quá không phúc hậu.
Hai ông bà già nhìn Nhan Thần Phi vẫn luôn im lặng nãy giờ, còn Lục Thi Nhã thì hung dữ trừng anh.
Đúng vậy, Cam đã giành không ít thời gian của cô, làm cô không có nhiều thời gian ở bên anh. Anh muốn hờn muốn oán cũng được, nhưng không cần phải đến mức muốn bỏ một mạng sống mới hình thành chứ? Lục Thi Nhã nghĩ như vậy, nào ngờ Tiểu Thần Thần vừa mở miệng, Lục Thi Nhã lại cứng họng.
Ba, mẹ, lúc Nha Nha sinh Cam bị xuất huyết nhiều, con ở ngoài phòng sinh, bác sĩ đã nói cho con biết cơ thể của cô ấy không thích hợp mang thai lần nữa. Con không thể bất chấp nguy hiểm, cho nên con không thể giữ đứa bé này lại.
Mr.Lục và Cam bước vào nhà, trong nháy mắt liền cảm nhận được áp suất thấp.
Lạnh quá!
Mr.Lục và Cam mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Cam nhỏ thở dài, tự trở về phòng mình.
Bà chỉ buồn bực không vui đến căng tin lấy cơm thì lại bị người này kéo đi trước mặt toàn bộ sinh viên trong căng tin. Kéo đi mãi không chịu ngừng, tới mức chân bị đau, bà mới không kìm được nhỏ giọng nói.
Chúng ta đi đâu? Tôi đi không nổi nữa rồi.
Lúc này, Mr.Lục mới dừng lại, tìm một nơi không người đối mặt với bà. Đôi mắt sáng ngời nhìn Ms.Diêu. Thấy ánh mắt này, bà lập tức chột dạ cúi đầu, còn cho rằng mình phạm phải lỗi lầm tày đình gì.
Bà này, bà làm sao thế?
Mr.Lục ôm Ms.Diêu, Ms.Diêu khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Làm sao là sao? Tôi chịu thiệt quá mà, tôi sống với ông mấy chục năm, đến tận hôm nay mới phát hiện ông không phải là thứ tốt.
Hứm! Ai biết trong bụng của ông có ý đồ gì khác không, dù sao trước đây cái miệng của ông cũng không lợi hại như vậy.
…
Mr.Lục cảm thấy rất oan uổng, ông ngồi xuống bên cạnh Ms.Diêu. Khuôn mặt già của Mr.Lục nghẹn đỏ lên đưa cây kéo phẫu thuật gỉ sét loang lổ tới trước mặt Ms.Diêu.
Chỉ có điều danh hiệu này mới dùng được vài ngày đã bị vứt bỏ.
Bởi vì có người nhìn thấy Mr.Lục kéo cổ tay Ms.Diêu đi ngang sân trường, kéo đến bên hồ nước.
Ms.Diêu ngơ ngác không hiểu ra sao.
Yên tĩnh.
Chỉ có tiếng ồn ào tạp nham của người khác, còn xung quanh bọn họ đều yên tĩnh.
Chóp mũi Lục Thi Nhã cay xè.
Vòng kéo vẫn lớn, vẫn buồn cười như xưa. Trong những năm tháng cảm tình thong thả, Mr.Lục đã dùng vòng kéo này trói chặt bà lại. Nhiều năm trôi qua, Ms.Diêu vẫn còn nhớ kĩ tình yêu khi đó của bọn họ.
Khác với Ms.Diêu, Mr.Lục được xem như một nửa học trò nghèo. Có điều, trong thời đại thiếu thốn vật chất khi đó, tướng mạo hơn người của Mr.Lục vẫn được ưa thích.
Mr.Lục là một khối gỗ, một lòng nhào vào việc học, không hề hiểu thương hoa tiếc ngọc lấy lòng các cô gái. Cho đến khi gặp phải Ms.Diêu, Mr.Lục cứ thế chịu trói.
Lúc Cam mới sinh ra, người đàn ông này không ôm lấy một lần. Sau này gặp lại Cam, người đàn ông này không dám ôm. Sau này nữa, khi Cam lớn lên, người đàn ông này lại nói với Cam là không thể bám mẹ, phải học cách độc lập.
Ha ha ha!
Trước đây Cam không để bụng, ba nói gì liền nghe nấy. Nhưng lúc thấy cảnh này, Cam thật sự xúc động muốn đá ông già nhà mình.
Cam mới sáu tuổi đã dạy dỗ được cô bé nhà họ Nghiêm thành ngoan ngoãn dễ bảo. Lục Thi Nhã thầm nghĩ, e rằng sau này phải thường xuyên qua lại với nhà họ Nghiêm để xây dựng tốt quan hệ.
(3)
(Tiểu kịch trường này tặng cho đồng bọn thích Ms.Diêu và Mr.Lục.)
Hai ngày nay, Ms.Diêu mất ngủ, bởi vì Mr.Lục.
Vì sao à? Vì Mr.Lục đã lớn tuổi vậy mà còn có hoa đào, lại còn là hoa đào nát vụn.
Nhìn từ cửa sổ trên lầu xuống, Ms.Diêu thấy Mr.Lục nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt một phụ nữ trung niên, khuôn mặt đầy ý cười dắt Cam về nhà.
Ms.Diêu giả vờ giãy giụa, nhưng lại bị Mr.Lục kéo tới trước mặt ông. Ms.Diêu nín thở, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc.
Hôm nay người đàn ông này không giống ngày thường.
Lục Viễn Kiều, anh muốn làm gì?
…
Không đến nửa tiếng sau, Ms.Diêu và Mr.Lục đều luống cuống chạy tới.
Có chuyện gì thế Nha? Nghe nói con muốn phá thai?
Lục Thi Nhã trợn tròn mắt. Mấy giây sau, cô đập mạnh vào đầu anh, cô y tá đứng cạnh bị động tác bạo lực này của cô làm cho sững sờ.
Đây không phải là con gái của trưởng khoa Lục sao?
Cách đó không xa truyền tới một giọng nói, Lục Thi Nhã nhìn qua thì thấy viện trưởng!
Tiểu Thần Thần, em có thai rồi.
V9ừa nghe Lục Thi Nhã nói xong, khuôn mặt Nhan Thần Phi trắng bệch không còn chút máu, chỉ kém không té xỉu. Đây không phải là dáng vẻ vui mừng.
<6br>Lục Thi Nhã còn chưa kịp nói gì, Nhan Thần Phi đã kéo cô ra ngoài, lái xe đi thẳng đến bệnh viện. Cô còn tưởng anh dẫn cô đi xét nghiệm, kết quả 5anh lại cực kì ngang ngược nói với y tá: bỏ đứa bé trong bụng của cô ấy!
Mẹ nhà nó!
Yên tĩnh thật lâu, lâu tới mức hông của Ms.Diêu sắp bị chuột rút, Mr.Lục mới giận dữ nắm tay bà, thuận tay lấy một cây kéo từ trong túi áo blouse ra, dọa bà sợ chết khiếp. Còn tưởng ông muốn giết người diệt khẩu, nào ngờ ông lại nhanh chóng tròng vòng kéo vào ngón tay bà.
Diêu Dao, em bằng lòng gả cho anh không…
Hả… Ms.Diêu đỏ mặt lên, quên cả chuyện hít thở, nhất thời thiếu khí mà ngất đi. Ms.Diêu mất hết mặt mũi bị Mr.Lục cõng về ký túc xá.
Không còn cách nào nữa, Lục Thi Nhã đành phải dùng chiêu át chủ bài, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Tiểu Thần Thần nuốt không trôi chiêu này, lại để ý tới cô, nhưng vẫn kiên quyết không chào đón đứa bé.
Cuối cùng Lục Thi Nhã cầm một đống số liệu chẩn đoán của bác sĩ cho anh xem. Biết được cơ thể cô có thể sinh con, người nào đó không muốn thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.
Có điều, Lục Thi Nhã cảm thấy thời gian giày vò thật sự đã tới.
Cô không kiềm chế được ôm anh, mắng anh ngốc.
…
Không phá được thai, Tiểu Thần Thần sầm mặt trở về nhà, mấy ngày tiếp theo đều không để ý đến Lục Thi Nhã. Cô làm nũng với anh vài ngày không ăn thua, ngay cả Cam cũng bị đưa tới chỗ Ms.Diêu chỉ để thuyết phục anh. Hiển nhiên, lần này Tiểu Thần Thần rất kiên quyết.
Lục Thi Nhã ngồi dựa trên giường, khóe môi cứng ngắc nhìn ba cha con.
Nhan Thần Phi ôm
cô Lục
dỗ dành, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì tỏ vẻ đáng yêu… thật sự không giống với Tiểu Thần Thần mặt than.
Thấy thái độ trông chờ của Cam, Lục Thi Nhã dám đánh cuộc nếu không phải Nhan Thần Phi đang ôm em gái nó thì chắc chắn thằng nhóc này đã nhào lên đá mấy phát rồi.
Vừa tốt nghiệp, Mr.Lục lập tức đến nhà thăm hỏi ba vợ với tinh thần không biết trời cao đất rộng, bị Tư lệnh Diêu đuổi ra khỏi cửa nhà họ Diêu, sau đó Ms.Diêu bỏ nhà theo ông…
Ha ha ha ha... Sau đó nữa, thánh làm trò Lục Thi Nhã ra đời...
(4)
Trong phút chốc, Mr.Lục tuyệt vọng muốn chết, vội vàng biểu đạt sự chân thành của mình, nhưng Ms.Diêu vẫn không nghe. Thấy cảnh này, Mr.Lục lập tức cầm vũ khí đi tới trước tủ để ly hóa trang một lúc lâu. Ms.Diêu nhìn cái mông của Mr.Lục, càng nhìn càng bực bội.
Nghe được tiếng cười của Mr.Lục, Ms.Diêu trừng mắt, lại thấy Mr.Lục trốn trốn tránh tránh giấu tay sau mông.
Bà này, bà đừng giận nữa được không? Thúy Hoa chỉ là người quen cũ, không có quan hệ gì với tôi đâu. Chỉ là lúc tôi dẫn Cam đi chơi gặp được bà ấy, nên trò chuyện đôi câu thôi mà.
Vừa nhìn thấy cây kéo này, Ms.Diêu sửng sốt.
Bầu không khí hơn thua lúc nãy mất sạch.
Ms.Diêu nhìn cây kéo, khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt cũng nóng lên, run rẩy muốn cầm cây kéo. Nhưng Mr.Lục lại nhanh tay trước một bước, ông nắm lấy đôi tay không còn nhẵn nhụi của bà, tròng cây kéo vào ngón tay.
Giọng nói cao vút của Ms.Diêu vang vọng trong hành lang bệnh viện. Lục Thi Nhã chán nản, hội chứng tuổi tuổi teen là căn bệnh cả đời của Ms.Diêu.
Con không hề, là người nào đó nghĩ luẩn quẩn nên kéo con tới đây.
Hả?
Tiểu Thần Thần bắt đầu một ngày 24h không rời khỏi cô nửa bước. Anh bao hết đồ ăn thức uống của cô, đồ ăn không phải do người giúp việc làm, mà là do chính tay anh làm và phải tận mắt nhìn cô ăn xong mới được.
Cuộc sống này kéo dài mãi cho tới khi cô sinh con.
Ôi mẹ ơi, cân nặng của Lục Thi Nhã khi vào phòng sinh nặng hơn lúc sinh Cam gần mười lăm cân… Kết quả, đứa bé chỉ nặng hơn Cam có nửa cân!
Còn Nhan Thần Phi lại không hề có một chút hứng thú nào, chỉ đặt hết ánh mắt lên người Lục Thi Nhã. Cô cảm thấy bất đắc dĩ, vừa định kéo anh đi thì có người gọi cô lại.
Đó là một vị hòa thượng mặc áo cà sa.
Lục Thi Nhã lộ vẻ khó hiểu. Thấy hòa thường làm lễ với mình, cô lập tức chắp hai tay làm lễ trả lại.
Ms.Diêu vốn là tiểu thư khuê các, lúc đi xe đạp không cẩn thận ngã ở ven đường, được Mr.Lục học viện y đi qua giúp đỡ. Giây phút đó thiếu nữ liền đánh rơi mất nửa trái tim, từ đó về sau mở ra con đường theo đuổi chồng đầy chông gai.
Lúc thì ngẫu nhiên gặp được, lúc thì chạy tới làm
người mẫu
. Loại người mẫu này không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được, bởi vì bọn họ đều là
mô hình người
cho sinh viên học viện y luyện tập đâm ống tiêm.
Mỗi lần trở về, cánh tay Ms.Diêu đều xanh tím từng mảng, một đống lỗ kim lỗ chỗ khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Để trấn an Cam, Lục Thi Nhã quyết định để cậu nhóc rời xa chiến trường đầy đau thương này, đưa cậu nhóc đến thành phố N nghỉ hè.
Cam vừa nghe được điểm đến liền hài lòng nở nụ cười đi về phòng.
Lục Thi Nhã thật tình cảm thấy nghiệp chướng. Tất cả những thói xấu do trưởng thành sớm năm xưa của Tiểu Thần Thần đều được truyền lại toàn bộ cho con của anh. Cam đã tự định cả đời mình khi còn rất nhỏ. Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô bé nhà Nghiêm Chính Hạo, người nào đó đã nói anh thích em.
Ms.Diêu cũng được coi như là hoa hậu giảng đường. Ở cái thời đại mà không ai dám đùa giỡn lưu manh như bây giờ, vẫn sẽ có người to gan tỏ tình với bà, nhưng đều bị bà thẳng thừng từ chối hết.
Rất nhiều người nói với bà là không đáng, vì sao bà cứ muốn lãng phí thời gian với một khối gỗ? Ms.Diêu cũng tự cảnh tỉnh bản thân mình thật nhiều lần, người đàn ông này sẽ không thích mình, mình đã theo đuổi hai năm, cũng sắp tới tốt nghiệp rồi, mà người này vẫn không dao động, chứng tỏ người này thật sự không thích mình.
Ms.Diêu nản lòng quyết định từ bỏ, ngay cả lúc đi học cũng đi vòng tránh học viện y. Sinh viên học viện y thấy hoa hậu giảng đường không tới nữa thì mỗi ngày đều mỉa mai Mr.Lục. Ông vẫn làm theo ý mình, giống như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục vùi đầu học hành. Vì vậy, mọi người đặt cho ông biệt danh
anh chàng tuyệt tình
.
Má nó, đó là toàn bộ thịt trên người cô!
Khóc không ra nước mắt mà!
(2)
Lúc cô bé nhà họ Nhan được ba tuổi, Lục Thi Nhã cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, không còn phải lo lắng gì mà đi theo Nhan Thần Phi đi du lịch. Bọn họ vốn chọn một nơi nằm ở phía Bắc, đến thảo nguyên ở Hulunbuir cưỡi ngựa, cảm nhận cuộc sống của người du mục. Kết quả, sau khi theo đoàn du lịch bay đến nơi, Lục Thi Nhã choáng váng, bởi vì nơi bọn họ đến là Lạc Sơn, chứ không phải là Hulunbuir.
Nhan Thần Phi cau mày, hỏi Lục Thi Nhã có muốn trở về hay không. Cô nhận mệnh lắc đầu, khó khăn lắm mới được đi du lịch, tốt xấu gì cũng có được thế giới của hai người.
Theo đoàn du lịch đến chùa Đại Phật nghìn năm. Lục Thi Nhã nhìn tượng Phật to lớn vĩ đại, cảm khái nghệ thuật điêu khắc vô cùng khéo léo thời cổ đại và sự cần mẫn lao động đổ mồ hôi của kiến trúc sư.
Mr.Lục hớn hở đi lại ngồi cạnh Ms.Diêu. Ms.Diêu không hề nhìn Mr.Lục, mà đi thẳng vào phòng ngủ. Mr.Lục lập tức ủ rũ, nhận mệnh đi theo Ms.Diêu vào phòng.
Mr.Lục đi vào phòng thì chứng kiến vẻ mặt buồn bã của Ms.Diêu.
Mr.Lục đau lòng, cuống cuồng dỗ dành bà.
Nữ thí chủ rất có phúc duyên, hay là xem tay nhé?
À… à không cần đâu ạ, cảm ơn ngài.
Lục Thi Nhã cười ngại ngùng, vừa định đi thì lại nghe hòa thượng nói:
Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu, cảnh trong mộng là thật, cảnh trước mắt cũng là thật. Có điều, cuối cùng cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, thoáng qua như mây khói mà thôi. Thí chủ, cô cảm thấy đúng không?
Cả người Lục Thi Nhã đều cứng đờ, cô nhìn hòa thượng đang nở nụ cười, lạc giọng hỏi:
Không biết đại sư cảm thấy nơi này là trong mộng hay là ngoài mộng?
Hòa thượng hiểu ý cười, sau đó lắc đầu, đáp:
Trong mộng thì sao? Ngoài mộng thì thế nào? Cuộc đời ngắn ngủi vài chục năm, cứ nâng cốc trò chuyện vui vẻ sống cho hiện tại. Thí chủ là người được thần linh thiên vị, cần gì phải bận tâm chuyện mây khói đã qua? Người trước mắt, vật trước mắt, chỉ cần cô nhìn thấy thì nó là tồn tại chân thật, còn suy nghĩ trong đầu chỉ là mộng mà thôi ha ha ha…
Không đợi Lục Thi Nhã nói thêm, hòa thượng đã cười lớn bỏ đi. Đến lúc cô sực tỉnh thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.