Chương 30: Đừng có vả mặt người ta rõ ràng như vậy
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1522 chữ
- 2022-02-04 08:24:41
Cô dì chú bác hàng xóm láng giềng đều tới chúc mừng, ảnh của Lục Thi Nhã cũng được đăng trên khắp các mặt báo. Bệnh viện nơi Mr.Lục làm cũng ồn ào không nhỏ, ngay cả viện trưởng cũng gọi điện tới chúc mừng.
Viện trưởng khen ngợi Lục Thi Nhã xong lại tuyên dương Mr.Lục. Đại khái là vì ông dạy dỗ tốt, làm rạng rỡ gia đình. Quan trọng hơn là Mr.Lục vừa nỗ lực làm việc lẫn chăm sóc gia đình tốt, đáng để mọi người học tập, thậm chí còn mở hội thảo để Mr.Lục chia sẻ kinh nghiệm.
Mr.Lục suýt nữa quỳ gối dập điện thoại.
Anh họ Lục Trạch Vũ đang học ở đại học B nghe nói cô em họ khủng bố của mình giành danh hiệu Trạng Nguyên cũng gọi điện tới chúc mừng.
Lục Thi Nhã có cảm giác mình như có thể sánh với ông anh họ học Đại học Stanford vậy. Cô liên tục nghe dặn dò, cũng như cách học để thi vào đại học B, hướng tới nơi rộng lớn hơn để phát triển bla bla...
Sau đó là thân thích của gia đình lần lượt gọi tới chúc mừng.
Lam Vũ Tịch lại chẳng có tí hưng phấn nào, một là do cô nàng thi không tốt lắm, điểm sát điểm sàn; hai là cực kì khinh thường thành tích của Lục Thi Nhã.
Lục Thi Nhã cũng dùng câu nói của Lam Vũ Tịch để trả lời câu hỏi của báo chí về vấn đề sao đạt được danh hiệu Trạng Nguyên: Có bí quyết gì không?
Câu trả lời của Lục Thi Nhã là: Người khác nhường. Đây chính là nguyên văn câu nói của Lam Vũ Tịch.
Sự thực đúng là như vậy, giây phút Lục Thi Nhã biết thành tích của Nhan Thần Phi, cô đã bị đả kích một cách sâu sắc.
Cậu cũng đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, duy chỉ có Vật lý thiếu bốn điểm.
Có tờ báo đưa tin phỏng vấn một giám khảo chấm bài, đây là một người thầy có kinh nhiệm nhiều năm trong nghề. Sau khi bình luận mấy câu về kì thi, thầy có nêu ra nghi ngờ của mình về một thí sinh làm đúng tất cả các câu hỏi, giải đề rõ ràng rành mạch, suy nghĩ cũng rất logic lại còn ngắn gọn, nhưng không biết vì sao thí sinh này lại để trống bốn câu hỏi đơn giản nhất...
Hừm, đừng có vả mặt người ta rõ ràng như vậy chứ!
Nhan Thần Phi về nước hôm nay, trùng ngày thành lập Quân đội Nhân dân.
Một tháng không gặp, cơn tức của Lục Thi Nhã đã tiêu tan từ lâu. Cô ngồi ở cửa biệt thự mà chỉ hận không thể gặp ai đó sớm hơn một chút.
Theo mật báo của chú Trần thì nên về rồi chứ, sao còn chưa thấy bóng dáng đâu?
Thật lo!
Rốt cuộc cũng chờ được xe lái vào, Lục Thi Nhã bất giác cảm thấy hồi hộp.
Nhan Thần Phi vừa bước xuống xe liền thấy Lục Thi Nhã đầu đầy mồ hôi ngồi ở bóng mát trong vườn vẫy tay với mình. Nhan Thần Phi hơi ngây người, chú Trần nhắc nhở phải xuống xe cậu mới sải bước chân về phía Lục Thi Nhã.
Nhìn bộ dạng chẳng chút thay đổi của Nhan Thần Phi, khóe miệng Lục Thi Nhã nhếch lên, hơi bực bội mà cầm lá cây quạt lấy quạt để để mình không rống lên như sư tử Hà Đông giống hôm nọ.
Về rồi à?
Không mặn không nhạt, thậm chí còn mang theo một ít châm chọc.
Nhan Thần Phi trầm mặc vài giây rồi
ừ
.
Chỉ một âm tiết này thôi cũng khiến người khác phải khó chịu.
Mấy năm không tới người làm đổi hết rồi, hình như bọn họ không biết tôi nên tôi không vào được. Cậu có muốn dẫn tôi vào trong cho mát không? Tôi nóng đến mức cả người nổi đầy rôm rồi đây này.
Nhan Thần Phi lại trầm mặc, nói đúng hơn là lưỡng lự, thái độ này thật khiến người ta bị tổn thương.
Cũng không phải chưa vào bao giờ, không cho vào thì thôi, Lục Thi Nhã hơi dối lòng nói:
Không tiện thì thôi, coi như qua đây xem cậu thế nào! Đây là hoa mà Ms.Diêu bảo tôi đưa cho cậu, không có việc gì nữa thì tôi về đây.
Nói xong liền xoay người định đi.
Khoan!
Giọng nói gấp gáp, ẩn chứa lo sợ làm Lục Thi Nhã cười thầm trong lòng.
Có chuyện gì?
Vào đi.
Một câu nói chẳng chứa chút tình cảm nào. Nhan Thần Phi nói xong liền đi vào nhà. Lục Thi Nhã cũng không để ý, lập tức bám đuôi theo sau.
Đã lâu không tới nơi này, tính ra cũng gần mười năm rồi nhỉ?
Ôi ngất, thật là lâu.
Nhan Thần Phi luôn không thích dẫn cô tới đây nhưng lại chưa bao giờ nói nguyên nhân, lần này phá lệ không khác gì bánh thịt từ trên trời rớt xuống.
Căn nhà vẫn bố trí xa hoa lộng lẫy như trong trí nhớ, chỉ hơi hơi có chút thay đổi, không biết khu trò chơi có còn hay không.
Lục Thi Nhã theo chân Nhan Thần Phi lên lầu, sau đó vào phòng ngủ của cậu.
Nhìn Nhan Thần Phi thản nhiên cởi áo khoác rồi thay sang quần áo ở nhà, Lục Thi Nhã hóa đá. Sau khi Lục Thi Nhã hóa đá xong thì miệng lưỡi khô khốc, hai má đỏ bừng.
Lần trước chia tay không vui, bọn họ lâu lắm rồi cũng không
thân thiết thân thiết
, vậy mà cái người này lại chẳng có chút tự giác nào.
Chẳng lẽ... cô không có sức hấp dẫn?
Hóa đá.
Gái nước ngoài ai cũng mông to ngực nở, chắc không phải Tiểu Thần Thần bị câu mất hồn rồi chứ?
Tiếng gõ cửa truyền tới, người giúp việc bưng hai ly nước đi vào, đưa cho Lục Thi Nhã một ly rồi lễ phép rời đi.
Cũng không biết Nhan Thần Phi đang bần thần nghĩ gì mà cứ đưa lưng về phía cô mãi, Lục Thi Nhã đứng không xong mà ngồi cũng không được, lúng túng ôm ly nước uống, uống đến nửa ly.
Vừa ngẩng đầu, một bóng đen đã phủ lên đỉnh đầu cô.
Mọe nó! Ra nước ngoài một tháng mà cũng có thể cao lên tới trình độ này?!
1m80?
Lục Thi Nhã ngửa đầu nhìn Nhan Thần Phi.
Ánh mắt của cậu có tính xâm lược cực kì mạnh, khi cô nhận ra điều này thì cằm của cô đã bị cậu nắm lấy, dán chặt môi mình vào môi cô.
Ly nước rơi trên thảm trải sàn.
Lục Thi Nhã không ngại ngần ôm chặt lấy eo của Nhan Thần Phi, hừm, cô nhớ hương vị này gần chết rồi.
Nụ hôn này rất dịu dàng, không giống nụ hôn hung ác lần trước.
Đột nhiên, Lục Thi Nhã cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chẳng biết cô đã bị cậu ôm vào lòng từ lúc nào nữa.
Nhan Thần Phi thấy cô phân tâm, đôi môi mỏng tiếp tục tấn công. Cậu cắn môi cô, dụ dỗ cái lưỡi của cô rồi khiêu khích nó, hút vào nhấm nháp. Mãi đến khi Lục Thi Nhã không thở nổi nữa thì cậu mới chịu buông ra. Nhan Thần Phi cứ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mãi, khiến Lục Thi Nhã tức giận trợn mắt.
Vừa rồi là ai không thèm để ý đến người ta, còn lạnh lùng lắm cơ mà.
Vừa nói vừa chọc lồng ngực của cậu thể hiện sự bất mãn của mình.
Nhan Thần Phi nắm lấy tay của cô, ngồi xuống giường rồi ôm lấy cô từ phía sau, kề sát khuôn mặt mình vào mặt cô.
Xin lỗi.
Rất nhỏ nhưng Lục Thi Nhã vẫn nghe được.
Lời xin lỗi đến chậm một tháng, đến lúc Lục Thi Nhã gần như quên mất thì cậu mới nói.
Trái tim cô tràn đầy ấm áp.
Xin lỗi cái gì? Chạy ra nước ngoài một mình một tháng trời còn lờ cô bạn gái này đi cơ mà, bạn trai như cậu thật mất tư cách quá đi.
Lời oán trách hờn hận nhưng vào tai Nhan Thần Phi lại giống như lời tâm tình.
Bác sĩ nói tai mình có thể chữa khỏi, nhưng tỉ lệ thành công rất thấp.
Nhan Thần Phi báo cáo.
Lục Thi Nhã ngạc nhiên quay lại nhìn cậu nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thật ra, cậu không cần để ý đến lời Hách Tư Minh đâu. Mặc kệ tai cậu có nghe được hay không thì đối với mình mà nói chỉ cần có cậu là đủ rồi.
Chất lừ, Lục Thi Nhã tự cho mình điểm tối đa với câu tâm tình này, ngay cả cô cũng cảm thấy tê cả người rồi.
Im lặng nửa phút, đột nhiên sau lưng Lục Thi Nhã vang lên tiếng cười.
Mình không quan tâm người khác nói gì, mình chỉ muốn nghe thấy giọng nói của cậu, dù là nói bậy hay nói tục, mình đều muốn nghe.
Yên tĩnh.
Hựm!
Cạn máu rồi.
Cao thủ tình trường đang ở ngay sau lưng cô.