• 488

Chương 31: VÌ SAO ĐƯA EM TỚI



Hửm?



Tim mình không chịu nổi.


Lục Thi Nhã cúi đầu. Obasan này nhận thua!

() Obasan: Từ
bà cô
trong tiếng Nhật.

Nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, Nhan Thần Phi không kiềm chế được hôn lên tai cô.

Người Lục Thi Nhã run rẩy, nhất là khoảnh khắc dái tai cô bị cậu ngậm lấy, cảm giác ẩm ướt tê dại khiến cơ thể cô bốc hơi nóng. Tiếng thở và tiếng nuốt nước bọt quyện lấy bên tai… Cô sắp điên rồi!

Thì ra tai của cô lại nhạy cảm như vậy...


Đừng...


Giọng nữ khàn khàn mang theo ý nũng nịu.

Lục Thi Nhã nghiêng đầu né tránh cách
hành hạ
này, đúng lúc làm cho lưỡi của Nhan Thần Phi trượt xuống bờ vai cô.

Cảm giác ấm nóng trơn trượt, Lục Thi Nhã nắm chặt lấy ga trải giường, không dám lộn xộn. Đây là tiết mục cởi áo gặp vua sao? Làm bậy quá! Sao mới cái đã biến thành như vậy rồi?

Lục Thi Nhã xoay người, ôm lại, hôn lên.

Nếu cô muốn kết thúc
trận đánh
mạo hiểm này, cách duy nhất là đánh đòn phủ đầu.

Nhan Thần Phi bị đôi môi vụng về mang chút ngượng ngùng, chút liều lĩnh, chút dũng khí của Lục Thi Nhã đè lên.


Bị
hôn một lúc lâu, Nhan Thần Phi giành lại quyền chủ động,
gặm nhấm
Lục Thi Nhã từng chút một.

Không thở được!

Lục Thi Nhã khó chịu nói.

Nhan Thần Phi nặng nề mút thêm một cái nữa mới hài lòng buông ra.


Ôi mẹ của con ơi, trò này quá thách thức năng lực nín thở của con người mà.


Lục Thi Nhã cảm thán bằng giọng mũi.

Khóe môi Nhan Thần Phi hơi cong lên, nở một nụ cười hiếm hoi của cậu.


Được rồi, mình hỏi cậu một chuyện. Có phải cậu cố ý bỏ trống bốn câu trong bài thi Vật lý không?


Lục Thi Nhã nhìn Nhan Thần Phi bằng ánh mắt dè dặt, thấy cậu không chút cảm xúc gật đầu.

Dờ mom!


Tại sao cậu chỉ chừa lại bốn câu?



Bởi vì có tới 90% xác suất cậu làm sai ba câu.


Khóe môi Lục Thi Nhã cứng đờ. Ông trời cho sét đánh con một cái đi, để cho con tỉnh lại, có phải vừa rồi con nghe lầm hay không?


Cậu đoán chuẩn như vậy cơ à?



Sự thật thì…


Lúc này, Lục Thi Nhã mới nhớ tới việc Nhan Thần Phi vừa trải qua một hành trình mệt mỏi để về đây. Khóe môi cô khẽ cong lên, e rằng cậu còn chưa biết thành tích của cô. Vì vậy, cô vênh váo, trắng trợn khoe chuyện mình giành được danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh năm nay.

Vậy mà ai đó nghe xong, vẫn không có chút ngạc nhiên nào, chỉ thong thả nói:


Quả nhiên sai ba câu.


Lục Thi Nhã tan nát, quả nhiên bọn họ không phải là người cùng một thế giới.


Không phải cậu nên chúc mừng mình trước sao? Dù gì mình cũng vừa hoàn thành một mơ ước…


Nhan Thần Phi im lặng nhìn Lục Thi Nhã, một lát sau mới nói:


Vừa rồi mình vẫn luôn ra sức chúc mừng cậu, cậu không cảm nhận được sao?



...



Lúc nào? Câu đâu có làm gì!



Lúc cậu rên rỉ bằng giọng mũi, mình cho là cậu đã rất… sướng.



%^& Nhan Thần Phi, bây giờ cậu đang giở trò lưu manh với mình?


Lục Thi Nhã khoanh hai tay trước ngực, hùng hổ rống lên.


Cậu thích không?



Mình muốn về nhà tìm mẹ.


Tiếng cười khẽ vang lên trong căn phòng rộng rãi khiến Lục Thi Nhã thất thần.


Nếu cậu thường xuyên cười thì tốt biết bao.


Nhan Thần Phi từ từ thu lại nụ cười, dán trán mình lên trán cô.


Vậy cậu phải làm chuyện khiến mình thích, Nha Nha.


Đây là lần thứ hai trong ngày cậu gọi biệt danh của cô, làm cô cảm thấy đặc biệt ở trong lòng.


Thế mời cậu dạy cho mình. Mình phải làm gì mới có thể khiến Nhan đại thiếu gia vui vẻ đây?
Lục Thi Nhã đỏ mặt nói.

Vẻ mặt đặc sắc của cô lại làm cho khóe môi cậu cong lên lần nữa.

Nhan Thần Phi chỉ nói duy nhất một chữ, nhưng cũng đủ để khiến người chết phải sống dậy.

Cậu.

Hả? Đây là đáp án quỷ quái gì vậy?


Mình? Mình cái gì?



Sự tồn tại của cậu là suối nguồn niềm vui của mình.
Lời quan trọng giấu ở chỗ này đây.


Vậy sau này cậu phải bảo vệ mình thật kĩ. Nếu không ngày nào đó đánh mất mình, cậu sẽ không biết làm sao để cười, cuộc sống như thế thật xót xa.


Ánh mắt Nhan Thần Phi trở nên tối tăm, nặng nề. Cậu vươn tay ôm chặt cô vào lòng.


Mình sẽ không để cậu rời khỏi mình.


Vẻ đùa giỡn trên mặt Lục Thi Nhã cứng lại. Cô chỉ nói đùa thôi mà, sao người này lại… bị gì nữa rồi?

Cô đang định nói thì bên ngoài cửa bỗng truyền vào tiếng nói:


Thưa cậu, cô Lê – em họ cậu gọi điện tới.


Em… em họ?

Lục Thi Nhã cho rằng mình nghe lầm, thì người đối diện cô lại lập tức trả lời:


Trả lời cô ta, không đi!


Lại chuyện gì nữa đây?

Từ khi nào lại xuất hiện một cô em họ? Sao lại không đi? Không đi đâu?

Lục Thi Nhã nhìn chằm chằm Nhan Thần Phi, hóa ra mấy năm nay cô đã quen biết một Nhan Thần Phi giả.


Em họ cậu, thân thiết ghê ta~


Vị chua từ trong miệng Lục Thi Nhã xộc ra.


Người không quan trọng.


Nhan Thần Phi không có ý định giải thích, cậu xoay người xuống giường, chỉnh sửa quần áo.

Chẳng lẽ đây là
có tật giật mình
trong truyền thuyết? Lục Thi Nhã rít gào trong lòng.


Cho cậu.


Lúc Lục Thi Nhã đang hậm hực thì một hộp quà đưa đến trước mặt cô.

Hộp quà được gói rất đẹp đẽ, có thể đoán được thứ đồ bên trong rất quý giá.

Lục Thi Nhã khó xử, có nhận hay không đây?


Coi như đây là quà đáp lễ hoa cậu tặng.


Nhìn ra sự do dự của cô, cậu cho cô một bậc thang để leo xuống.

Lúc này Lục Thi Nhã mới vui vẻ nhận quà, cùng lắm thì lấy tiền thưởng của cuộc thi mua quà quý tặng lại cậu.

Lục Thi Nhã kích động dán mắt vào hộp quà.


Mở ra xem đi.
Nhan Thần Phi bình thản nói.

Lục Thi Nhã cười xấu hổ, mở quà là chuyện con người thích làm nhất, nhưng nhìn Tiểu Thần Thần có chút khẩn trương.

Sẽ là gì đây nhỉ?

Lục Thi Nhã vừa suy đoán vừa mở hộp quà.

Là một sợi dây chuyền có mặt dây hình ngôi sao, lấp lánh dưới ánh đèn.

Cái này quá quý giá rồi, nhìn thế nào cũng thấy đây là món đồ có xuất xứ từ tay bậc thầy nổi tiếng, thiết kế vô cùng khéo léo tinh tế. Để cô đeo sợi dây chuyền này lên cổ chẳng khác gì đeo chục triệu trên người, quá dọa người... cũng quá mệt mỏi.


Không thích?


Nhan Thần Phi dùng giọng điệu gần như đang trần thuật trả lời thay cô.

Lục Thi Nhã nở nụ cười cứng ngắc, nhận được món quà quý giá thế này mà không thích là đồ ngốc. Chỉ là, nó có chút không thích hợp với cô của bây giờ.


Không phải, rất đẹp, mình rất thích. Chỉ là cái này quá quý giá, nếu đeo ra ngoài sẽ bị cướp giật… cái cổ sẽ có áp lực.


Nhan Thần Phi không nói gì, trông dáng vẻ hơi mất mát, ánh mắt cũng u ám hơn.


Tên của nó là ‘Star, you’.


Phụt... Cái tên này rất quen, Vì Sao Đưa Anh Tới?

() Vì Sao Đưa Anh Tới: Tên một bộ phim.

Làm sao có thể?


Một nhà thiết kế trang sức người Pháp tên Lance đã thiết kế nó để tặng vợ, có ý nghĩa là: Vì sao đưa em tới, vấn vương lòng anh, theo anh vượt qua những năm tháng còn lại trong cuộc đời, không còn cô đơn nữa.


Ý nghĩa này… trong giây phút đó đã tiêu diệt toàn bộ suy nghĩ lung tung vớ vẩn trong đầu Lục Thi Nhã.

Vì sao đưa em tới…

Những năm tháng còn lại trong cuộc đời, không còn cô đơn nữa…

Lục Thi Nhã ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc nhìn Nhan Thần Phi đang cầm sợi dây chuyền, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Cuối cùng, cô cũng biết tác phẩm của cô thiếu cái gì.

Là ngôi sao!

Là bầu trời đầy sao, chứ không phải là ánh trăng lạnh lẽo cô độc. Mặt trăng cần ngôi sao làm bạn thì mới có thể tồn tại vĩnh hằng.


Sao vậy…



Woa! Nhan Thần Phi, món quà này của cậu rất hợp ý mình, cậu đúng là ánh trăng của mình, nàng thơ của mình!



Cho nên… cậu thích nó?



Đương nhiên, mau đeo lên cho mình, mình còn muốn đeo nó khi nhận giải thưởng nữa đấy!


Nhan Thần Phi hơi khó hiểu, nhưng Lục Thi Nhã đã đưa cổ lại gần, làm cho cậu không rảnh suy nghĩ nhiều mà đeo dây chuyền lên cổ cô.

Mặt dây chuyền ngôi sao treo vừa đúng giữa hai xương quai xanh, khiến Nhan Thần Phi ngơ ngẩn cả người.

Lục Thi Nhã vui vẻ cúi đầu ngắm nghía.


Cậu thật có mắt nhìn, mình sẽ đeo nó cả đời không tháo ra.



Cậu nói thật chứ?


Vẻ mặt vô hại của Nhan Thần Phi khi hỏi câu này khiến Lục Thi Nhã xấu hổ, cái tiết tấu này thật giống như đang cầu hôn.

Nhận quà, sau đó hứa hẹn vĩnh hằng...

Quá giống!

Lục Thi Nhã không nhịn được mà trừng mắt với cậu, không phải cậu muốn cầu hôn cô chứ?


Mình phải về rồi.
Cô không thể tiếp tục ngây người ở đây nữa.


Mình đưa cậu về.



Cậu nên chỉnh lại múi giờ bị lệch trước đi. Vành mắt thâm đen thế này, có phải ở nước ngoài không ngủ được?


Lục Thi Nhã dẩu môi dạy bảo Nhan Thần Phi, cô thật sự
siêu cấp
khó chịu khi thấy vành mắt thâm đen của cậu.


Cậu…



Cậu cái gì?



Không có gì, mình gọi chú Trần đưa cậu về.


Nhan Thần Phi nói được một nửa, Lục Thi Nhã đã đứng dậy phủi mông, chuẩn bị đi về. Trước khi ra khỏi cửa phòng, cô hơi do dự dừng lại, vẫn nên hôn một cái rồi đi, như vậy mới xem như có lời.

Cô quay lại, đè hai tay cậu lên cửa, nhón chân, hôn lên môi cậu một cái
chụt
.

Nhìn vẻ thất thần mê muội của Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã mới hài lòng đẩy cậu ra, mở cửa, bước đi nhẹ nhàng bay bổng, sung sướng lên xe.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.