Chương 48: CHUYỂN BIẾN TỐT?
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1551 chữ
- 2022-02-04 08:24:44
Thôi được rồi, vẫn là không nói vậy, tránh cho gánh nặng trong lòng cậu ấy lại nặng hơn.
Cuối tuần, Lục Thi Nhã cuối cùng cũng đã biết một trong những điều kiện đó là gì.
Cuối tuần về nhà ở…
Lại còn là cùng nhau về!
Điều này khiến cô có cảm giác như cùng về nhà mẹ đẻ vậy.
Trên bàn cơm, Mr.Lục vẫn tỏ thái độ, nhưng thật ra cũng không còn tức giận như trước nữa. Lục Thi Nhã khúc khích cười, đột nhiên nhớ đến chuyện Mr.Lục thúc giục cô tìm đối tượng ở kiếp trước.
Hơn hai mươi tuổi đầu mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, Mr.Lục nóng ruột đến mức tóc cũng bạc trắng ra. Ông còn nóng vội hơn cả Ms.Diêu nữa, ngày nào cũng lải nhải, chỉ sợ con gái mình theo đuổi tôn chỉ không kết hôn…
Không nghiêm chỉnh gì cả, cười cái gì, ăn cơm cho đàng hoàng nào.
Bị Ms.Diêu dạy dỗ, Mr.Lục tức đến trắng cả mắt.
Buổi tối, Mr.Lục không nghĩ sẽ buông tha Tiểu Thần Thần sớm như vậy. Vì vậy, ông lôi một thứ cũ kĩ ra: Cờ tướng!
Lục Thi Nhã hơi hoảng.
Tiểu Thần Thần hình như chưa học cờ tướng, nhưng ở căn hộ hình như có một bộ cờ vua đắt đỏ.
Thôi mặc kệ vậy, thua cũng tốt. Mr.Lục hành hạ cậu ấy mà thấy vui vẻ, nói không chừng sẽ không tức giận nữa.
Lục Thi Nhã đứng một bên xem, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không giải thích được.
Mr.Lục thắng, cười rõ to, rõ ràng một phút trước, đầu ông còn toát đầy mồ hôi.
Lục Thi Nhã lườm thanh niên vô cảm - Nhan Thần Phi, cứ cảm thấy có mùi âm mưu nồng nặc quanh người cậu.
Ms.Diêu rửa bát xong thì gọi cô vào trò chuyện.
Lục Thi Nhã xem thế cờ, đoán hai người này không có vấn đề gì mới yên lòng đi vào phòng với Ms.Diêu.
Nhưng hành động của Ms.Diêu lại dọa Lục Thi Nhã hú hồn.
Mẹ, cái này để làm gì?
Thì… thì chuẩn bị trước, tránh cho hai đứa máu nóng lên não, không kiềm chế được, chuẩn bị sẵn thì vẫn an toàn hơn.
Lục Thi Nhã nhìn mấy cái áo mưa đầy màu sắc trong tay, ngửa mặt lên trời gào.
Ms.Diêu, mẹ thu được bao nhiêu lợi ích từ Tiểu Thần Thần vậy?
Nói cái gì thế hả? Mẹ con mà lại là loại người đó sao?
Con thật không nghĩ ra được lý do, mẹ thế mà lại đồng ý cho con và Tiểu Thần Thần ở chung.
Thôi stop, stop, đừng có cạy miệng mẹ nữa.
Ms.Diêu tránh nặng tìm nhẹ, né tránh chủ đề này.
Nha Nha, đừng nghĩ quá nhiều, mẹ chỉ là tin tưởng con và Thần Thần thôi. Con tự có năng lực suy nghĩ, mẹ cũng không lo lắng về lựa chọn của con. Vì thế, dù con muốn làm gì thì mẹ vẫn sẽ ủng hộ con.
Chuyện này…
Lục Thi Nhã nước mắt lưng tròng, lời nói đã đến bên môi cũng nghẹn lại.
Ms.Diêu thật tốt! Lục Thi Nhã bước lên, ôm bà một cái.
Đúng lúc đó, một tràng cười to đột nhiên vọng từ bên ngoài vào.
Mr.Lục, ba có thể kiêm tốn một chút được không? Làm ồn nữa, hàng xóm sẽ hùa nhau đuổi ba đi đó. Trong lòng ba còn nghĩ đến con gái ba nữa không?
Đến tối đi ngủ, Mr.Lục nhất quyết không cho phép bọn họ ở chung một phòng. Nhan Thần Phi tỏ vẻ vui vẻ đồng ý ngủ ở phòng cho khách.
Lục Thi Nhã tỏ vẻ: biết nghe lời, biểu hiện tích cực như vậy cơ à?
Nào ngờ, đến nửa đêm lại có hai người đàn ông tập kích phòng cô.
Người đầu tiên là ba cô, Mr.Lục.
Ba, đã 12h rồi, ba làm gì thế?!
Mr.Lục bắt gian thất bại, ủ rũ ra khỏi phòng, còn cố ý nhìn phòng cho khách ở bên cạnh, bên trong tối đen như mực. Xem ra, tối nay ông có thể ngủ yên giấc rồi.
Nào ngờ đến 1h, một bóng người đột nhiên nằm xuống bên cạnh cô, dọa cô suýt thét toáng lên, chỉ là miệng cô bị hôn đè lên ngay lập tức.
Thấy là Tiểu Thần Thần, cô cũng không vùng vẫy nữa, tránh gây ra tiếng động để Mr.Lục nghe thấy.
Trong căn phòng tối om, cậu hôn cô mấy lần rồi mới ngoan ngoãn ôm cô đi ngủ.
Trời vừa sáng, Lục Thi Nhã hốt hoảng bật dậy nhìn sang bên cạnh, trống trơn. Cứ như tối qua vốn dĩ không có ai đến.
Choáng thật sự, đánh du kích sao?
Lục Thi Nhã mặc bộ quần áo lôi thôi đi ra ngoài, bị Mr.Lục dựng râu trừng, đi vào đi vào, con gái con đứa, ăn mặc thế này còn ra thể thống gì…
Lục Thi Nhã bị Mr.Lục hung hăng đẩy vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Đức hạnh cô trau dưỡng bao nhiêu năm qua, hôm nay bị chê rồi sao?
Chủ nhật, ăn trưa xong, Lục Thi Nhã thu dọn vài bộ quần áo mùa đông. Mr.Lục nhìn thấy lại không hậm hực.
Mẹ, dạo này ba không bận việc tối ngày ở bệnh viện nữa sao?
Ms.Diêu cười không tốt lành gì nói:
Ông ấy chỉ là đang xem con rể thôi, con quan tâm ông ấy làm gì? Đi về đi, đừng trễ nải việc học.
Con biết rồi.
Lúc Nhan Thần Phi dắt tay cô rời đi, nhìn gương mặt của Mr.Lục, Lục Thi Nhã cười đến nội thương. Kiếp trước thì mong ngóng con gái kết hôn, kiếp này lại được cảm nhận nhanh như thế. Có lẽ lúc này, ông đang có suy nghĩ thà rằng để cô ở giá cả đời cũng nên.
Lục Thi Nhã và Nhan Thần Phi trở lại phòng trọ thì đã là 2h chiều. Cô xách túi lớn túi nhỏ thức ăn mà Ms.Diêu chuẩn bị sẵn, định thu dọn lại thì không ngờ lại có khách không mời mà đến.
Dì đại nhân thật rảnh rỗi, lúc thấy Lục Thi Nhã mặt bà ta cứng lại, nhưng chỉ qua vài giây ngắn ngủi lại bình thường trở lại.
Quả đúng là gừng càng già càng cay.
Thần Phi, mẹ cháu gửi bưu thiếp về.
Lời này có sức công phá như một quả bom, Lục Thi Nhã thấy sắc mặt Nhan Thần Phi thay đổi trong nháy mắt thì chỉ hận không thể đá bà dì này lên trời.
Nhan Thần Phi run run tay nhận lấy. Lục Thi Nhã cảm thấy cô nỗ lực lâu như vậy thế mà lại bị phá hủy chỉ trong một buổi.
Cô giành lấy tấm bưu thiếp, xé toang nó trước ánh mắt kinh ngạc của hai người còn lại, rồi vung lên đầy trời.
Bức thư này không phải gửi cho cậu ấy. Bà Tần, bà hà tất phải đưa cho cậu ấy, khiến cậu ấy không thoải mái?
Cô nói bậy gì thế? Con nhóc không có lễ phép!
Dì Tần khó chịu nói.
Lục Thi Nhã cảm thấy đã đến lúc trở mặt rồi.
Nếu bà Tần muốn tốt cho Thần Phi thật thì xin bà từ nay về sau đừng đưa những thứ như thế này tới nữa, như vậy sẽ chỉ khiến cậu ấy không ngừng nhớ lại những đau khổ đã qua!
Cô thì biết cái gì?
Bà Tần cảm thấy không giữ nổi mặt mũi nữa, đành quay sang nói với Nhan Thần Phi:
Thần Phi, mẹ cháu tuyệt đối sẽ không thích đứa con gái như vậy. Cháu cách xa cô ta một chút, đừng làm mẹ cháu đau lòng.
Bà Tần thấm thía nói.
Lục Thi Nhã quay sang nhìn Nhan Thần Phi đang im lặng, cậu ấy thế mà không phản bác gì, thật tức chết cô!
Bà Tần thấy thế thì trong lòng vui sướng, thừa thắng xông lên.
Thần Phi, lát nữa có rảnh thì đến nhà dì chơi. Nguyệt Nguyệt nhớ cháu lắm đấy! Dù sao thì chúng ta cũng là máu mủ.
Hừm, mặc kệ cả mặt mũi luôn rồi.
Không cần, dì, sau này đừng đưa thứ gì có liên quan đến bà ấy đến đây nữa.
Người vẫn không lên tiếng nãy giờ cuối cùng cũng cho cô mặt mũi. Lục Thi Nhã cực kỳ thỏa mãn, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, cười nói với dì Tần:
Đôi khi, cũng không nhất định phải là máu mủ thì mới có thể trở thành người nhà. Ví dụ, bà Tần và ông Lê cũng đâu có quan hệ máu mủ gì?
Cái đồ không biết xấu hổ này!
Dì!
Nhan Thần Phi vừa lên tiếng, nhiệt độ trong phòng liền giảm đi mấy độ. Không được để cảm xúc của cậu chuyển biến xấu nữa, Lục Thi Nhã nâng mặt lên nói:
Vậy dì đi thong thả, không tiễn, chúng tôi lên lầu trước.
Dứt lời, cô liền kéo cậu đi.
Dì Tần tức đến nỗi không giữ nổi hình tượng nữa mà giẫm chân mấy phát, ánh mắt lóe lên vẻ độc ác âm hiểm.
Lên đến nhà, vốn tưởng Nhan Thần Phi sẽ nói gì đó nên Lục Thi Nhã cảm thấy hơi sợ, dù sao cô cũng đã xé bức thư của người kia. Thế nhưng cậu lại chẳng nói gì, thậm chí còn ôm cô, cười với cô.
Tin cô lập tức run lên…
Đây xem như là chuyển biến tốt sao?