• 488

Chương 55: MAU CỨU CẬU ẤY


Ms.Diêu im lặng vài giây rồi vỗ vỗ bả vai cô, một mình đứng dậy đi về phòng.

Lục Thi Nhã nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc lâu, rồi đứng dậy thay đồ chỉn chu. Xác định bản thân vẫn giống như trước mới cầm lấy túi, gọi taxi đến biệt thự nhà họ Nhan.

Phong cảnh tươi đẹp ven đường không làm tâm trạng phiền loạn của cô bình tĩnh lại.

Lục Thi Nhã xuống xe, cánh cổng lớn vẫn đóng chặt như trong trí nhớ. Những phiền não vừa nãy, hiện tại đứng trước cửa chỉ còn lại một cảm xúc duy nhất: khẩn trương.

Cô thở một hơi thật dài, bấm chuông, có tiếng người truyền tới qua máy bộ đàm trước cửa.


Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?



Cháu tìm Nhan Thần Phi, cháu tên là Lục Thi Nhã, một năm trước đã tới đây.


Lục Thi Nhã sợ bị từ chối nên lập tức nói ra tên thật.

Đối phương im lặng, chần chừ, rồi tắt máy.

Khóe miệng của Lục Thi Nhã lộ ra một nụ cười khổ.

Xem ra lần này tới cũng chỉ có thể ngồi xổm trước cửa đợi.

Lục Thi Nhã nhìn quanh một vòng tìm chỗ bình thường mà cô vẫn hay ngồi. Nhưng cái mông còn chưa đặt xuống đã nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc. Lục Thi Nhã giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn.

Người tới, không phải là cậu.

Nhưng người này cũng đủ khiến Lục Thi Nhã khiếp sợ.

Nhan tổng.

() Ở TQ, những người có quyền cao chức trọng sẽ được gọi là Họ + tổng để thể hiện sự tôn kính tôn trọng, chứ không nhất định phải làm Tổng giám đốc.

Hơi thở gấp gáp, dáng vẻ hấp tấp hoàn toàn không giống Nhan Đình Căn cẩn thận và tỉ mỉ trong trí nhớ cô.

Mr.Nhan thấy Lục Thi Nhã bình yên vô sự đứng trước cửa nhà mình, những tia sáng trong mắt ông cuộn trào mãnh liệt, tựa như đang muốn nhìn thấu cô.


Cháu chào chú.


Lục Thi Nhã lễ phép chào hỏi.

Mr.Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, ông hơi giật mình rồi gật đầu với cô.


Chú, Tiểu Thần Thần cậu ấy...



Tình hình của nó hiện tại rất tệ.


Khuôn mặt của Nhan Đình Căn trầm xuống, trái tim của Lục Thi Nhã cũng chìm theo.


Có thể cho cháu vào nhìn cậu ấy một chút được không ạ?



Sợ là không được.



Tại sao...



Vào nhà trước đi, ngoài này gió.


Trong mắt Mr.Nhan chứa đựng sự quan tâm, có thể nhìn ra được vị Nhan tổng xưng hùng xưng bá này trên thương trường cũng là một người cha, một người trưởng bối hiền lành.

Lục Thi Nhã cùng Nhan Đình Căn vào trong biệt thự.

Đi lên lầu hai, qua một hành lang vừa dài vừa tối mới thấy một tia sáng.

Nhan Đình Căn ra hiệu bảo cô đi vào thư phòng.

Lục Thi Nhã bước vào, phát hiện trong phòng còn có người khác.

Đó là một người người mặc chiếc áo choàng dài màu trắng. Đây là bác sĩ điều trị chính của Nhan Thần Phi, cô có ấn tượng về người này.

Lục Thi Nhã vừa bước chân vào đã phát hiện không khí trong phòng rất nặng nề, người làm đem một ly trà lên rồi nhanh chóng rời đi, đóng cửa lại.

Nhan Đình Căn đưa cho cô một phần tài liệu, vị bác sĩ kia khẽ đẩy kính, vô cùng thận trọng quan sát cô.

Trong tài liệu thể hiện rõ chứng trầm cảm của Nhan Thần Phi đã xấu tới cùng cực, mất ngủ, cáu giận, phát điên, gào thét và tự hại mình.

Khi nhìn thấy những con chữ cuối cùng, trái tim Lục Thi Nhã thắt lại.


Thuốc đâu? Sao mọi người không giúp cậu ấy.


Lục Thi Nhã chất vấn. Cô biết rõ nguyên nhân tất cả mọi vấn đề đều là do cô. Cô biết rõ hơn bất cứ ai, Nhan Thần Phi hôm nay như vậy sợ rằng có liên quan rất lớn đến cô. Thế nhưng bọn họ lại để cậu ấy như vậy...


Cháu muốn gặp cậu ấy.



Cái này sợ rằng...



Á!!!


Một giọng nữ bị hành hạ thống khổ vang lên, chén trà trong tay Lục Thi Nhã bất ngờ rơi xuống đất. Cô sững sờ quay đầu về phía phát ra âm thanh.


Thi Nhã, hiện tại tốt nhất cháu đừng nên nên gặp nó, tình trạng của nó thật sự không tốt.



Tiếng thét vừa rồi là của Lê Nguyệt?


Lục Thi Nhã tưởng mình bị ảo giác, nhưng vẻ mặt của tất cả mọi người lại không có vẻ gì là bất ngờ.

Bác sĩ của Nhan Thần Phi nghiêm mặt, nói với cô.


Chào cháu, ngưỡng mộ đã lâu. Chú là bác sĩ điều trị của Thần Phi, tên là Diệp Chấn Hòa. Hôm nay may mắn được gặp cháu, phải nói thật là cháu dũng cảm hơn tưởng tượng của chú nhiều.


Lục Thi Nhã chẳng hiểu ra sao nhìn bọn họ, tại sao lại không đến phòng của Nhan Thần Phi xem thế nào, tiếng thét kia là có chuyện gì. Cô muốn đứng lên nhưng lại bị kéo lại.


Nếu như cháu muốn tốt cho cậu ấy thì hiện giờ đừng nên xuất hiện, sự xuất hiện của cháu sẽ chỉ càng khiến cậu ấy khó chịu hơn, thậm chí tinh thần trở nên điên loạn.



Cháu...



Thi Nhã, tin tưởng bác sĩ Diệp.


Nhan Đình Căn lên tiếng, Lục Thi Nhã bất lực quay về chỗ ngồi nhưng ánh mắt vẫn không kìm được liếc ra phía cửa.


Sao Lê Nguyệt lại ở đây?



Trước mắt thì Nhan Thần Phi chỉ bằng lòng để cô ấy vào phòng của cậu ấy.


Bác sĩ Diệp nói.

Đồng tử của Lục Thi Nhã lập tức co lại.


Vì...



Vì con bé nói cho Thần Phi biết cháu bị...


Nhan Đình Căn nghiêng đầu tránh né, ông không có mặt mũi nào đối diện với Lục Thi Nhã.

Lục Thi Nhã nhớ tới đêm đó, nhớ đến trạng thái của Lê Nguyệt cùng với vẻ mặt hoảng loạn của cô ta...


Chú, cháu không sao. Chỉ bị thương ngoài da thôi, hiện tại cháu ổn rồi.


Không phải già mồm, nhưng trong thâm tâm Lục Thi Nhã, ngoại trừ nhà họ Lê ra cô không muốn thêm bất cứ ai phải chịu trách nhiệm cho chuyện này. Bởi vì chuyện đó đã tạo ra quá nhiều tổn thương.


Cháu đúng là một cô bé khiến người ta phải bất ngờ.


Bác sĩ Diệp thật lòng khen ngợi, Lục Thi Nhã chua xót, thận trọng nói.


Cháu nên làm gì bây giờ? Bác sĩ Diệp, nói cho cháu biết, cháu phải làm thế nào mới có thể giúp cậu ấy.


Bác sĩ Diệp đặt cây bút trong tay xuống, nhìn về phía Nhan Đình Căn và Lục Thi Nhã nói.


Thôi miên.


Trông thấy vẻ mờ mịt của hai người, bác sĩ Diệp nói tiếp.


Tôi sẽ làm cậu ấy chìm vào giấc ngủ. Sau đó cháu xuất hiện trong ảo giác của cậu ấy, làm những chuyện vui vẻ mà hai người đã từng làm, xóa đi ác mộng luôn đeo bám cậu ấy.


Ác mộng...

Một từ thật nặng nề.

Vì Nhan Thần Phi nhìn thấy dáng vẻ lúc bị thương của cô, cho nên ngay cả cô cũng biến thành cơn ác mộng của cậu.


Vâng ạ, cháu đồng ý, lúc nào chúng ta có thể bắt đầu?



Thi Nhã.


Nhan Đình Căn cảm kích đến nghẹn ngào, không còn dáng vẻ của một vị tổng giám đốc hô mưa gọi gió.

Lục Thi Nhã nhìn ông lắc đầu.


Không cần cảm ơn cháu. Chú Nhan, cháu yêu cậu ấy nên chú không cần phải cảm thấy thiếu nợ cháu. Cháu chỉ hy vọng cậu ấy có thể sống hạnh phúc mà thôi.



Vậy thì tốt, bên chú có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Thế nhưng, cháu phải nhớ kĩ một điểm, không thể để cho nó cảm thấy cháu thật sự tồn tại.



Cháu biết.



Vậy tối nay chúng ta...



Bác sĩ Diệp, chú Nhan, trước hết cho cháu một ngày đã, cháu cần phải làm mấy chuyện, ngày mai... để ngày mai cháu lại tới.


Nhan Đình Căn cắn môi không nói gì, ông rất khó chịu, cũng rất hổ thẹn.

Lúc bọn họ đi ra khỏi thư phòng, Lê Nguyệt cũng vừa khéo bước ra.

Nhìn thấy Lục Thi Nhã thì trong mắt cô ta chỉ còn lại sự khủng hoảng.

Lục Thi Nhã đắn đo một chút, sau đó cũng hơi gật đầu với cô ta. Mặc kệ hôm đó có phải cô ta định mật báo với cô thật hay không, nhưng vì những gì cô ta làm cho Nhan Thần Phi thì cô vẫn rất cảm kích.

Lục Thi Nhã đi xuống lầu, người phía sau vội vã đuổi tới.


Cứu, cứu anh ấy.


Trái tim Lục Thi Nhã lạnh lẽo, cô không nói gì mà trực tiếp rời đi.

Cô về đến nhà, Mr.Lục đang ngồi chờ sẵn, giữa hàng lông mày mơ hồ có lửa giận.

Lục Thi Nhã nặng nề thở dài một hơi, sự thực là vẫn còn một hồi bão táp trong gia đình đang chờ cô giải quyết.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.