Chương 61: HAI THẾ GIỚI
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1446 chữ
- 2022-02-04 08:24:46
Lục Thi Nhã vừa cười vừa nói với Nhan Đình Căn, nhưng không ngờ ông lại sững sờ nhìn cô, khuôn mặt ông hơi đỏ lên, sau đó từ từ rút một phần văn kiện ở trên bàn làm việc ra.
Khóe môi Lục Thi Nhã cứng ngắc. Ồ, thì ra Mr.Nhan thật sự có chuẩn bị bù đắp cho cô!
Nha Nha, chú biết cháu nói đùa, mấy thứ này có lẽ đối với cháu không quan trọng, nhưng chú mong cháu có thể nhận.
Lần đầu tiên Mr.Nhan gọi tên thân mật của cô, vô cùng thân thiết, chỉ tiếc đời này bọn họ không có duyên phận làm ba chồng con dâu.
Lục Thi Nhã nhìn túi văn kiện dày thì lắc đầu, sau đó vui vẻ mỉm cười dùng hai tay đón nhận nó.
Vâng, chú Nhan, cháu nhận phần đền bù này, sau này chú đừng đòi lại đấy nhé. Con người cháu thô thiển, trọng của hơn người, ha ha…
Trên mặt Lục Thi Nhã không có vẻ gì đau khổ, nhưng người đàn ông với kinh nghiệm thương trường dày dặn như Nhan Đình Căn lại quay mặt đi lấy tay gạt lệ.
Nha Nha, là nhà họ Nhan chúng ta có lỗi với cháu, có lỗi với ba mẹ cháu.
Bả vai Nhan Đình Căn run rẩy, làm cho Lục Thi Nhã vốn đã điều chỉnh tốt cảm xúc lại sụp đổ.
Ôi chú Nhan, đâu phải chúng ta xa lìa nhau mãi mãi, nếu chú nhớ cháu thì cháu có thể đến thăm chú bất cứ lúc nào. Nếu lần này thành công thì cậu ấy phải ra nước ngoài. Lúc đó, cháu có thể đến thăm chú mà, không phải sao? Chú đừng xa lạ như vậy, từ nhỏ cháu đã biết chú rất yêu thương Thần Thần, chỉ là không biết cách biểu đạt, chú là một người ba tốt.
Lục Thi Nhã nói lời từ tận đáy lòng.
Mr.Nhan càng thêm đau khổ, Lục Thi Nhã ngây người nhìn bóng lưng của ông một hồi lâu.
Bóng lưng của người cha, luôn nặng nề trách nhiệm như vậy.
Bây giờ cô nên trở lại cái ổ của mình xem Mr.Lục.
Lúc vào cửa, bác sĩ Diệp nở một nụ cười rất vui vẻ. Lục Thi Nhã có thấy được sự cô đơn sau này của mình ở trong nụ cười đó. Tất cả trở thành kết cục đã định.
Cậu ấy thật sự quên hết về cháu?
Lục Thi Nhã lấy hết can đảm hỏi.
Bác sĩ Diệp vui vẻ gật đầu.
Vậy được rồi, cháu có thể gặp cậu ấy một lần nữa không? Dù sao cũng phải nói lời tạm biệt. Lần này cậu ấy đi Mỹ điều trị tiếp, e là sau này sẽ không quay trở lại nơi đau lòng này. Ngẫm lại thì, cuộc đời này bọn cháu không còn gặp lại nhau nữa, thật sự có chút không nỡ.
Lục Thi Nhã nói một cách nhẹ nhàng thoải mái, nhưng những người ở đây đều biết đằng sau sự thoải mái ấy lại không dễ dàng chút nào.
Diệp Chấn Hòa cũng biết như vậy, nhưng vẫn do dự vài giây và khó xử nói:
Tạm thời chúng ta vẫn chưa thể xác định được là cậu ấy đã khóa dáng vẻ của cháu lại chưa. Cho nên việc hai đứa gặp mặt chào nhau, có lẽ là rất khó.
Lời của bác sĩ Diệp hoàn toàn xóa đi chút hy vọng cuối cùng của Lục Thi Nhã. Cô im lặng vài giây rồi lập tức cười nói:
Thôi được rồi, cháu lén trốn ở phía sau nhìn cậu ấy vậy, chú nhớ thông báo cho cháu biết ngày cậu ấy bay. Dù gì bọn cháu cũng từng yêu nhau, tuy non trẻ không biết gì, nhưng cũng coi là oanh oanh liệt liệt. Cháu muốn tiễn cậu ấy, tận mắt nhìn thấy cậu ấy an toàn rời đi, vậy mới không phụ sự gặp gỡ giữa bọn cháu.
Hai người lớn đều không nói chuyện, đều cảm thấy xót xa thay cô.
Lục Thi Nhã bắt đầu cảm thấy nụ cười trên mặt mình hơi dối trá. Vì vậy, cô dứt khoát cầm túi văn kiện trên bàn, đeo túi, vẫy tay chào hai người.
Chú Nhan, chú Diệp, cháu đi đây, mấy tháng nay làm phiền hai người rồi.
Nha Nha…
Nhan Đình Căn gọi Lục Thi Nhã lại.
Vẻ mặt muốn nói, muốn ngăn cản của ông càng làm cho cô thêm đau buồn.
Lục Thi Nhã miễn cưỡng nở nụ cười, phất tay, bước nhanh rời đi.
Nhan Đình Căn đuổi theo muốn đưa cô trở về, nhưng lại bị cô từ chối.
Bác sĩ Diệp kéo Nhan Đình Căn lại, lắc đầu với ông. Bây giờ, bọn họ cần cho Lục Thi Nhã thời gian và không gian riêng.
Lục Thi Nhã bước ra cửa biệt thự, không kìm được quay đầu nhìn về phía cửa sổ lầu hai.
Rèm cửa sổ màu đen kéo kín, kín đến mức không thể nhìn thấy gì, hoàn toàn ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Giống như kiếp trước, vào thời gian này bọn họ cũng xa cách nhau, chỉ là ý nghĩa không giống nhau.
Lục Thi Nhã nói thầm: Tiểu Thần Thần, quãng đời còn lại chúng ta không còn gặp nhau nữa, nhất định cậu phải sống hạnh phúc.
Nước mắt trượt xuống hai gò má, cô chua xót nhắm mắt lại, dứt khoát xoay người, chỉ để lại bóng lưng tiêu điều trong gió lạnh, càng lúc càng xa, biến mất ở cuối đường.
Lúc Lục Thi Nhã tươi cười vào nhà, Mr.Lục đang nghỉ ngơi. Thấy cô nương nhà mình tươi cười bước vào, ông sửng sốt một lúc lâu.
Ms.Diêu phản ứng nhanh nhạy, lôi kéo Lục Thi Nhã khóc lóc, hết mắng đồ không lương tâm, đồ khốn nạn, lại… Lục Thi Nhã vừa nghe vừa ôm mẹ mình dỗ dành.
Thấy Ms.Diêu dần ổn định lại, Mr.Lục ở một bên bắt đầu lau nước mắt. Điều này làm cho người vốn đã xây dựng tâm lý vững vàng gấp tám trăm lần như Lục Thi Nhã hoàn toàn sụp đổ.
Cô có thể sụp đổ, nhưng cô tuyệt đối không thể khóc, nếu không sẽ không thể ngừng lại, càng tăng thêm nỗi xót xa, làm cho ba mẹ cô thêm đau lòng.
Hai ông bà khóc sướt mướt hơn nửa tiếng mới bình ổn lại tâm trạng.
Lục Thi Nhã ngồi trên sofa nhìn ba mẹ mình như hai kẻ dở hơi, cô uống một cốc nước lớn, sau đó kể đại khái chuyện nhà họ Nhan cho hai người họ.
Nghe xong, Mr.Lục và Ms.Diêu đều ngây người.
Một lúc lâu, Mr.Lục ngây ngốc hỏi:
Thằng bé cứ như vậy đi rồi?
Vâng.
Yên lặng khoảng mười giây.
Cái thằng khốn này…
Mr.Lục tức giận nhảy lên, Lục Thi Nhã cười ngăn lại.
Ba, thật ra thì cậu ấy đi nước ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất cho tất cả chúng ta. Ba và mẹ cũng không cần phiền lòng chuyện con yêu sớm nữa. Con cũng không cần phải lo lắng cho sức khỏe của cậu ấy nữa. Nhưng quan trọng nhất là
cá về nước, quên chuyện trên bờ
, như vậy con mới có thể bắt đầu lại từ đầu, sống cuộc sống của con.
Lục Thi Nhã nói rõ từng điều, hai người lớn nghe mà sửng sốt.
Sau đó, hai người đều hiểu đây là một cái khe, bước qua được là tốt nhất. Bọn họ chỉ cầu con gái mình có thể nói được làm được, còn những chuyện khác thì… tùy ý trời đi.
Buổi tối đầu tiên ngủ ở nhà, Lục Thi Nhã mất ngủ.
Trong đầu cô toàn là bóng dáng Tiểu Thần Thần, cảm giác khi chạm vào tóc cậu, cái trán đầy đặn của cậu, đôi môi mỏng hơi cong lên của cậu, giống như thiếc sắt nóng in từng chút từng chút một vào trong đầu cô...
Cô lắc đầu, không được, không được tiếp tục như vậy nữa, nếu không… cô sẽ điên mất. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu đếm cừu.
Đếm tới mười nghìn con cừu, nhưng cô vẫn không buồn ngủ chút nào. Cô hết cách đành ngồi dậy, nhìn túi văn kiện của chú Nhan cho cô ở trên bàn sách.
Ha ha, suýt nữa cô đã quên thứ tốt này.
Cô bật đèn, cầm văn kiện, mở ra, lật từng trang.
Xem xong, Lục Thi Nhã xuýt xoa.
Quả nhiên, nhà giàu ra tay rất phóng khoáng, thế này nửa đời sau cô nằm ở nhà sống qua ngày cũng được. Có điều thứ này...
Nhìn tờ giấy sở hữu nhà trên tay, Lục Thi Nhã im lặng một lúc lâu, trong lòng bỗng lạnh lẽo, cô sờ sờ mặt mình, rồi lặng lẽ cất vào.