• 488

Chương 62: Trở lại quỹ đạo


Lam Vũ Tịch không dám hỏi chuyện về Nhan Thần Phi, nói đúng hơn là cả lớp cả trường không ai dám hỏi. Dù sao lúc Lục Thi Nhã mất tích, ngay cả báo đài trung ương nào đó cũng đưa tin, có thể tưởng tượng được tính ác liệt của sự kiện này.

Thời gian dần trôi qua, cái gì tới sẽ tới, vào ngày đông chí, Mr.Nhan gọi điện thoại cho Lục Thi Nhã báo ngày Tiểu Thần Thần ra nước ngoài.

Là vào hai ngày sau.

Lục Thi Nhã không cẩn thận bẻ gãy cây bút chì đang nắm trong tay.

Tâm tình cô không tốt, lại muốn trốn tiết.

Trong ánh nhìn tò mò lo lắng của ba người bạn thân, Lục Thi Nhã cười với bọn họ, rồi cầm túi xách chạy.

Cô lại bất giác đi đến nơi này - khu chung cư mà hai người họ từng ở.

Bây giờ, cô là chủ nhân chính thức của căn hộ này.

Cô nhoài người nằm ra sofa. Đêm nay phải ở nơi này, cô mới có thể ngủ được.



Hai ngày sau.

Lục Thi Nhã ngụy trang đơn giản rồi đi tới phòng chờ sân bay.

Không lâu sau, cô nhìn thấy Nhan Thần Phi mặc đồ màu trắng, nhẹ nhàng khoan khoái đi tới.

Cậu đã cắt tóc, lại đẹp trai giống như trước. Khuôn mặt cậu không còn tái nhợt nữa, mắt có quầng thâm, hình như hai má hơi hóp lại một ít, khí chất trên người càng thêm lạnh, vóc dáng thêm gầy thêm cao.

Trong đám đông, Lục Thi Nhã ngây ra nhìn cậu, nhìn chăm chú đến mức không để ý bị người ta đâm vào ngã xuống đất.

Đau, đau quá!

Cú ngã này làm cô nhớ tới lần té ngã trong kì huấn luyện quân sự. Cô quay đầu lại, xuyên qua làn người di chuyển, phát hiện vóc người cao lớn đang nhìn về phía cô.

Cô cúi đầu, đứng dậy, chịu đựng cơn đau, khập khiễng bước ra khỏi phòng chờ.

Sau đó, cô đột nhiên nghe được tiếng gọi từ sau lưng.


Này, cô đánh rơi đồ rồi!


Giọng nói quen thuộc đến thế, lạnh đến thế.

Lục Thi Nhã cứng ngắc người quay lại. Lúc này, dù đang mang khẩu trang, nhưng cô vẫn không dám chắc, lỡ như cậu nhớ lại thì phải làm sao bây giờ.

Ánh mắt lạnh băng của cậu nói cho cô biết cậu không nhận ra cô, cậu chỉ cầm đồ cô làm rơi nhét vào trong tay cô.

Trong lòng Lục Thi Nhã lúc này có gió lớn đang mãnh liệt gào thét, sôi trào.

Cậu không nhận ra thứ mà cậu đã từng nói thích nhất.

Nước mắt cô lập tức không nghe lời mà rơi xuống.

Nhan Thần Phi hoang mang, thậm chí ghét bỏ nhìn cô, sau đó dứt khoát xoay người đi.

Một chiếc xe đẩy hành lý chở mười mấy cái vali cao khoảng hai mét không biết từ đâu đến đổ ập về phía Lục Thi Nhã đang đứng.

Lục Thi Nhã còn đang đắm chìm trong khổ sở, không chú ý đến xung quanh. Lúc một đống vali đổ ập xuống người, cô rất muốn chửi bậy.

Khoảnh khắc cô ôm đầu bảo vệ, một bóng đen cao lớn lao tới bao phủ cô.

Tiếng tim đập quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc.

Lục Thi Nhã không còn tâm tư để ý chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đắm chìm trong giờ phút này.

Nước mắt cô rơi xuống, bàn tay bất giác siết chặt áo trước ngực cậu, vùi đầu vào lồng ngực cậu, ôm chặt lấy hông cậu.

Thời gian như dừng lại, Lục Thi Nhã thật lòng hy vọng giấc mộng đời này của cô có thể dừng lại ở đây, nếu như giây phút này trở thành vĩnh hằng thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng cái đẩy mạnh mẽ dứt khoát, không chút lưu luyến đã nói cho cô biết đừng tự mình đa tình nữa.

Lục Thi Nhã nhìn ánh mắt lạnh băng kèm thêm sự ghét bỏ của cậu, loại ánh mắt này thật khiến người ta khó chịu.


Cảm…


Lục Thi Nhã mới vừa mở miệng, vóc dáng cao ngất kia không cho cô chút mặt mũi nào, lập tức quay đầu bỏ đi.

Nhan Đình Căn và Diệp Chấn Hòa nghe tiếng chạy tới, chứng kiến cảnh này thì vô cùng hoảng sợ, rồi không kịp chào hỏi Lục Thi Nhã mà nhanh chóng đuổi theo Nhan Thần Phi.

Lục Thi Nhã nhìn tấm lưng đó, từng tế bào trên cơ thể đều chua xót, trái tim như ngừng đập, tâm tư trống rỗng. Cô kéo khẩu trang xuống, chạy như điên về phía cậu.

Cô dùng sức kéo lấy ống tay áo của cậu, bốn mắt hai người nhìn nhau.

Ác ma trong lòng cô đang quấy phá.

Cô tự nói với mình, chỉ một lần này thôi, chỉ một lần này thôi...

Hai người lớn lại tiến vào trạng thái khiếp sợ, còn đương sự Nhan Thần Phi lại vô thức hất tay Lục Thi Nhã ra, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.


Có việc gì?


Giọng điệu của Nhan Thần Phi lạnh nhạt còn thua cả người xa lạ, khiến Lục Thi Nhã sợ run, lý trí lập tức trở lại, cô ảm đạm cúi thấp đầu, cười buồn.

Cô lại muốn gì nữa đây? Tìm chết sao?

Cô cười khổ ngẩng đầu nói:


À, cảm ơn cậu, cái này rất quan trọng với tôi.


Cô huơ huơ món đồ vừa làm rơi với cậu, sau đó xoay người, tao nhã bình tĩnh bước đi, cố hết sức bỏ lại ánh mắt nhìn phía sau.

Lúc ra tới ngoài cửa sân bay, nụ cười trên mặt cô mới tắt hẳn.

Cô giơ tay lên, ánh mặt trời chiếu xuống sợi dây chuyền ngôi sao, làm nó trở nên lấp lánh loá mắt.

Vì sao đưa em tới, vấn vương lòng anh.

Những năm tháng còn lại trong cuộc đời, không còn cô đơn nữa.

Lúc này nhớ lại những lời nói khi đó, thật đúng là mỉa mai!

Sợi dây chuyền này, có lẽ đừng đeo nữa.

Trên đầu cô, máy bay xẹt qua, kéo theo đám mây dài trên không trung

Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ.

() Trích bài phú Tiền Xích Bích, tác giả Tô Thức, bản dịch của Phan Kế Bính.

Cuối cùng tất cả cũng trở lại quỹ đạo.

Lục Thi Nhã bắt đầu nghiêm túc học tập, không trốn tiết, không hư hỏng, thành thật bước qua cuộc sống cấp III.



Một năm rưỡi sau, dù không đạt được danh hiệu Trạng Nguyên toàn tỉnh vào kì thi đại học, Lục Thi Nhã vẫn là người có thành tích thi đứng đầu trường Y.

Ngày thư thông báo trúng tuyển được gửi đến, Mr.Lục và Ms.Diêu vừa vui vừa buồn.

Thư thông báo trúng tuyển chuyên ngành tâm lý học đại học B.

Lục Thi Nhã thỏa mãn cười nhìn thư thông báo.

Người lớn trong nhà đều tới chúc mừng, lại là một trận chúc mừng vô cùng náo nhiệt, giống như trở lại ba năm trước đây. Anh họ mới vừa thi đậu đại học Stamford gọi điện thoại tới chúc mừng cô trở thành đàn em…

Sau đó, Lam Vũ Tịch bay đến miền Nam Hoa Kỳ tìm anh bạn trai của mình theo ước nguyện.

Lúc đi, Lam Vũ Tịch khóc bù lu bù loa, ôm chặt Lục Thi Nhã không buông.

Nhạc hết người đi, thiên hạ có bữa tiệc nào không tan, từ tận đáy lòng Lục Thi Nhã hy vọng Lam Vũ Tịch có thể hạnh phúc.

Hai tháng sau, Lục Thi Nhã vác hành lý bước vào hành trình đại học của mình.

Ngày ghi danh, nhìn tấm bảng Học viện Thiết kế còn lớn hơn cả tấm bảng chuyên ngành Tâm lý học, trong nháy mắt Lục Thi Nhã hơi hối hận.

Đứng tại chỗ báo danh chuyên ngành Tâm lý học, Lục Thi Nhã quyết đoán lấy tờ danh thiếp đã bị vò nát không ra hình dáng, gọi điện thoại cho
giáo viên tốt
trong miệng chú Diệp - Kha Hàn Dạ, giảng viên đại học B.

Nghe Lục Thi Nhã nói Diệp Chấn Hòa đề cử cô tới, người ở đầu dây bên kia không hề do dự nói cho cô một địa chỉ, báo cô qua đó.

Lục Thi Nhã kéo vali đi, vì sao cô lại lựa chọn con đường này?

Cuộc sống mà, dù sao cũng phải có những lựa chọn khác nhau thì mới có chuyện để kể.

Cô muốn thử xem xem cuối con đường này là gì.

Là gì?

Gân xanh nổi lên!

Lúc thấy thanh niên đang học thạc sĩ - Nghiêm Chính Hạo xuất hiện trong lễ chào mừng sinh viên năm nhất của khoa cô, Lục Thi Nhã bật cười như điên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nam Thần Khó Theo Đuổi.