Chương 78: Nỗi tuyệt vọng bủa vây
-
Nam Thần Khó Theo Đuổi
- Triết Nhĩ Thính Âm
- 1711 chữ
- 2022-02-04 08:24:48
Ms.Diêu nhìn Lục Thi Nhã đầu bù tóc rối, đứng uống nước với dáng vẻ chẳng hề nghiêm túc gì thì chỉ biết thở dài.
Nha Nha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gần đây con càng ngày càng vô lý đấy, con có biết không?
Ms.Diêu phát uy thật rồi, Lục Thi Nhã lập tức biến thành chú mèo sợ sệt, vội vàng quỳ sụp xuống dưới chân mẹ ruột mình.
Ms.Diêu, con có cảm giác con đang mắc hội chứng tuổi teen, bây giờ mới bị.
Con bé này, lại cợt nhả nữa rồi! Nha Nha, con và Chính Hạo không có vấn đề gì thật chứ?
Ms.Diêu rất lo lắng, Lục Thi Nhã suy sụp nói.
Mẹ không hổ là mẹ ruột của con! Con nghĩ con đang mắc hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Lục Thi Nhã!
Thấy Ms.Diêu nổi đóa, Lục Thi Nhã liền không dám pha trò nữa.
Mẹ đừng lo lắng, con đảm bảo từ nay về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn, ngày hôm qua chỉ là ngoại lệ thôi.
Cái gì mà ngoại lệ hả? Mẹ của con lo cho con đến nỗi bạc cả đầu rồi, mà con lại còn trêu ghẹo mẹ nữa!
Chuyện đó… Ms.Diêu, con sợ không pha trò thì mẹ sẽ trừ khử con mất.
Con nhóc chết tiệt này… Đúng thật là càng lớn càng không hiểu chuyện!
Tâm trạng buồn bực của Ms.Diêu cũng được cải thiện mất phần vì mấy câu pha trò của Lục Thi Nhã. Lục Thi Nhã mỉm cười ôm lấy bà, rồi lại thơm bà một cái thật kêu, xong việc!
Bảy giờ tối, Lục Thi Nhã mặc bộ đồ tinh tươm xinh đẹp. Xét thấy hôm qua, cô quả thật rất có lỗi với Nghiêm Chính Hạo, nghĩ đến chuyện không nên nghĩ. Hôm nay cô nhất định phải ngẩng đầu ưỡn ngực, ra tay hào phóng để đền bù cho anh.
Lục Thi Nhã đứng đợi dưới nhà anh một lúc lâu, cuối cùng cũng trông thấy một bóng người quen thuộc. Chỉ là, đang định tiến đến thì cô lại chết sững tại chỗ.
Cái quái gì vậy? Cô trông thấy cái gì vậy?
Một cô gái đang kéo người đàn ông của cô lại để hôn.
Oh! Nghiêm Chính Hạo còn không đẩy ra!
Cuối cùng Lục Thi Nhã cũng tìm ra lí do thứ hai cho việc cô sống lại.
Nhưng mệt là, cô không tránh nổi số phận bắt tiểu tam!
Cô đi theo bọn họ, thấy họ đi vào một nhà hàng. Cô đứng ngay cửa ra vào, trông thấy vẻ mặt Nghiêm Chính Hạo vô cảm, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thường ngày trước mặt cô, khiến cô hốt hoảng không thôi.
Cơm nước xong xuôi, đến khi hai người kia ra khỏi nhà hàng thì Lục Thi Nhã cũng bị đông lạnh đến mức chảy nước mũi.
Thấy bọn họ đi hướng ngược lại với hướng về nhà, đầu Lục Thi Nhã như muốn hỏng mất, cô lại bất giác đi theo bọn họ.
Đến nơi, khóe miệng Lục Thi Nhã cứng đờ lại.
Hai ngày trước cô cũng vừa tới đây, xem ra khách sạn này không hợp phong thủy với cô.
Nghĩ đến
quả bom
ở tầng cao nhất, Lục Thi Nhã hơi chùn chân. Nhưng nhìn bóng lưng thân mật của hai người kia, cô vẫn không kìm được muốn lên xem rốt cuộc là thế nào.
Nghiêm Chính Hạo, người mà cô đã nhận định cả hai đời. Thật không thể tin được rằng điều mà cô đang thấy lúc này là sự thật.
Bước chân vô thức bước theo, trông thấy hai người bọn họ đi vào thang máy, trái tim Lục Thi Nhã đã nguội lạnh mất một nửa.
Nhìn con số dừng lại, Lục Thi Nhã lập tức đi lên theo bằng thang máy khác. Thang nhanh chóng đi lên trên, nhìn con số thay đổi, Lục Thi Nhã thẫn thờ đếm từng con số một.
Cô ra khỏi thang máy, không thấy ai cả.
Vào phòng rồi sao?
Như vậy thì xấu hổ quá!
Lục Thi Nhã lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số mà cô đã thuộc làu làu.
Không có ai nghe máy.
Lục Thi Nhã vừa gọi vừa đi tới từng cái cửa nghe ngóng.
Lần này, chỉ hai giây cuộc gọi đã được kết nối, nhưng người nghe lại là nữ.
Đừng gọi nữa, cô và anh ấy không có kết quả đâu.
Giọng nói hạ vô cùng thấp, Lục Thi Nhã còn chưa kịp đáp trả thì bên kia đã tắt máy.
Lúc này, Lục Thi Nhã cũng đã đứng trước một cánh cửa.
Cô chắc chắn rằng giọng nói vừa rồi truyền ra từ sau cánh cửa này.
Lục Thi Nhã đứng hóa đá trước cánh cửa đó, cô do dự không biết có nên gõ cánh cửa này hay không.
Gõ thì cô và Nghiêm Chính Hạo sẽ hoàn toàn cắt đứt. Còn không gõ, thì có lẽ sẽ vẫn chia tay thôi.
Trời ạ, sáng nay miệng cô đúng là ăn mắm ăn muối nghĩ đến chuyện mình bị bỏ, buổi tối thế mà linh nghiệm thật rồi.
Lục Thi Nhã đứng lặng đi trước cửa, hai tay khoanh trước ngực, đi qua đi lại.
Lúc cô đang định bước đến gõ cửa thì lại có hai bảo vệ đi dọc theo hành lang đến, ánh mắt hung ác nhìn cô.
Thật đáng sợ, Lục Thi Nhã vội giơ hai tay lên cao.
Hiểu lầm, hiểu lầm thật mà!
Thưa cô, cô không phải khách thuê phòng, mời cô mau rời khỏi đây!
Nhân viên bảo vệ không hề nể mặt, kéo tay Lục Thi Nhã đi về phía thang máy, rồi kéo cô xuống thẳng đại sảnh.
Anh này, tôi đã nói là tự tôi đi, anh buông tay tôi ra trước đã được không?
Nhân viên bảo vệ như thể chẳng nghe thấy, cực kì không khách sáo tặng cô một cái lườm đe dọa, ý bảo cô câm mồm.
Lục Thi Nhã bực mình, hất mạnh tay ra.
Tâm trạng bực bội tích tụ lại hai hôm nay khiến cô thật sự không kiềm chế nổi. Không đấu được ông trời thì không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ người mà cũng không đấu nổi nữa sao!
Này anh bảo vệ, tôi đề nghị anh bớt hút thuốc, bớt cờ bạc đi thì vợ anh mới có thể quay về với anh được.
Lời nói lạnh tanh của Lục Thi Nhã khiến nhân viên bảo vệ trung tuổi kia sững sờ.
Sao cô biết?
Móng tay của anh có màu vàng ố, chứng tỏ anh thường xuyên hút thuốc. Dáng người của anh rất ổn, nhưng bụng lại có mỡ, lại thêm mắt có tơ máu, chứng tỏ thường xuyên thức đêm đánh bạc. Ngón áp út của anh có vết nhẫn mới tháo xuống không lâu. Tôi thấy anh nên tự lo lấy thân mình đi. Nếu anh còn làm việc thô lỗ như vậy, tôi đảm bảo anh sẽ không làm nổi đến ngày mai đâu.
Cô…
Giọng nói phẫn nộ tức giận, điển hình của người có khuynh hướng bạo lực.
Khách sạn này quản lý ngày càng kém rồi.
Dừng tay!
Ợ! Giọng nói này rất quen, Lục Thi Nhã nhìn qua.
Ha hả, không phải oan gia không đụng đầu, có tránh cũng không tránh nổi.
Chào anh.
Lục Thi Nhã chào hỏi rất khách sáo, tiện thể quẳng cho bảo vệ kia một ánh mắt không tốt lành gì.
Sharra?
Đàm Nghị đi theo phía sau ngạc nhiên nói, khiến nhân viên bảo vệ vừa định ra tay với Lục Thi Nhã sững sờ.
Xem ra nhân viên bảo vệ này biết hai nhân vật lớn này.
Có chuyện gì vậy?
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt cực kì lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến lòng cô rầu rĩ. Nhớ năm xưa, Tiểu Thần Thần luôn nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ.
Cô gái này lén lén lút lút trước cửa phòng khách, hành động đáng nghi cho nên…
Thật sao?
Nhan Thần Phi không nghe hết đã nhìn sang Lục Thi Nhã, vẻ lạnh giá trong đó khiến đồng tử Lục Thi Nhã co lại.
Thái độ gì thế này?
Không lẽ định đưa cô đến đồn cảnh sát ăn tối?
Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi quen người ở trong phòng đó, nếu không tin chúng ta có thể lên gõ cửa chứng thực.
Lục Thi Nhã vừa dứt lời, không ngờ người kia lại lập tức quay đi, đến trước thang máy quay lại nhìn cô, như thể đang chờ cô đi lên cùng.
Nguyên một đám lập tức trợn tròn mắt.
Đường đường là Tổng giám đốc mà lại quản cái chuyện cỏn con này sao?
Lục Thi Nhã bất lực chửi thề, rồi đành rón rén đi vào thang máy.
Trong không gian yên tĩnh, người đàn ông kia đứng sau lưng cô, khoảng cách gần như vậy khiến người ta hoảng hốt không thôi.
Cuối cùng, Lục Thi Nhã không trâu bắt chó đi cày, đổ mồ hôi hột đứng trước cửa căn phòng kia.
Người đàn ông không còn đáng yêu kia lại nhìn cô chằm chằm, chờ cô gõ cửa.
Mẹ nó, ông trời thật muốn giết cô mà, cùng bạn trai cũ đến bắt gian chồng chưa cưới, thật thần kì!
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ lễ phép vang lên.
Không có động tĩnh gì.
Lục Thi Nhã gượng gạo cười, quay lại chớp mắt mấy cái.
Cốc cốc cốc!
Lại thêm ba tiếng nữa.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Nghiêm Chính Hạo quấn khăn tắm trắng, tay cầm áo tắm, cả người nhuốm đầy mùi tình dục xuất hiện, anh sững sờ nhìn Lục Thi Nhã đứng trước cửa.
Tiểu Nhã?!
Lục Thi Nhã nhìn vẻ mặt buồn cười của Nghiêm Chính Hạo mà khóc không ra nước mắt, nhưng ngoài mặt vẫn phải cười, cười cực kì xót xa, tuyệt vọng.
Làm sao bây giờ? Nghiêm Chính Hạo, chắc là em phải trả lại anh quả ‘trứng bồ câu’ này rồi.
Lục Thi Nhã tháo chiếc nhẫn đang siết chặt ngón áp út của cô xuống, nhét vào áo tắm của anh.
Vốn dĩ, em vẫn cảm thấy thua thiệt cho anh quá nhiều, muốn dùng cả cuộc đời này để báo đáp anh, yêu anh, không ngờ lại gặp phải tình huống cẩu huyết thế này.
Cô gái trong phòng tức giận đi ra.
Lục Thi Nhã nhìn hai người bọn họ, cười cười với vẻ bất đắc dĩ.
Hai người… đã bao lâu rồi?
Tiểu Nhã!